Vừa mới bừng tỉnh, Bạch Kết Dương đã cảm nhận được cơn đau nhức dưới hạ thân, eo của mình thì bị một người đàn ông lạ mặt ôm lấy.
Đầu hắn ong lên một tiếng, thông tin sơ bộ về thế giới này hiện lên ngay trước mắt.
Đây là một thế giới hiện đại giả tưởng, nơi ngành giải trí là lĩnh vực có thế lực lớn nhất.
Tất cả những kẻ làm ăn trong giới giải trí đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng bậc nhất, là trung tâm thu hút mọi ánh nhìn của dư luận.
Tuy nhiên, vì quá lớn mạnh nên trong ngành giải trí tất tồn tại những mảng tối ghê rợn.
Nhiều người muốn trở thành một phần của thế giới này sẽ dùng mọi thủ đoạn, và những kẻ có quyền lực đều coi luật pháp bằng vung, buôn bán hàng cấm miễn không bị phát hiện thì cứ thoải mái.
Giới giải trí hào nhoáng, nhưng cái nhớp nhúa của nó còn kinh khủng hơn bất kì chỗ nào khác.
Những bữa tiệc thác loạn, thuốc cấm tràn lan, những minh tinh trẻ tuổi bán thân để được nổi tiếng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, có bị phát hiện cũng chỉ để mua vui cho chúng dư luận.
Vì vậy, để tồn tại trong thế giới này, thực lực là một chuyện, thủ đoạn lại là chuyện khác.
Bạch Kết Dương khinh bỉ nhìn tên đàn ông đang ôm mình, cảm thấy ghê tởm không thôi.
Trừ nam chủ ra, hắn tuyệt đối không để kẻ nào nằm trên hắn, hiện tại hắn chưa cho một đao là phúc lớn của gã rồi.
Bạch Kết Dương dứt khoát hất tay gã ra, đối phương lại không hề thức giấc.
Hắn bước vào nhà vệ sinh xa hoa, ngắm nhìn mỹ nhân trong gương không chớp mắt.
Yêu tinh, phải dùng một từ yêu tinh để hình dung cơ thể này.
Mái tóc nâu dài rũ xuống tận lưng, ve vuốt khuôn mặt thon nhỏ nhưng lại sở hữu gò má cao sắc sảo.
Đôi mắt phượng đen láy là thứ duy nhất hắn quen thuộc, cong lên đầy vẻ mị hoặc tự nhiên, dưới mắt lại điểm một nốt ruồi duyên càng tăng thêm nét quyến rũ.
Da người này rất trắng, như con búp bê sứ, tưởng chừng đụng nhẹ là vỡ nát.
Nhìn tổng thể, người này chính là giấc mơ ướt át của vô số đàn ông trên thế giới.
Đẹp là vậy, nhưng cơ thể này thật khiến Bạch Kết Dương phiền muộn vô cùng.
Hắn muốn giữ hình tượng “men lì”, chứ hàng này hắn chỉ thích ngắm thôi chứ không nhập vai nổi.
“Kí chủ đừng buồn mà, ngó vậy thôi mà thân thế của người này phải gọi là khủng bố luôn nha~”
Bạch Kết Dương đen mặt bóp lấy cục bông gòn tưng tửng kia, mỉm cười “dịu dàng”.
“Ồ, xem ra ngươi có vẻ rất vui ha? Thì ẻo lả một chút thì không sao đi, đằng này ngươi cho ta đóng một kẻ nam phẫn nữ trang, thực sự chán sống rồi phải không?”
Tiểu Đinh Đang lập tức thấy thái độ mình không đúng, ríu rít nhận sai.
“Kí chủ bớt giận, kí chủ bớt giận.
Đây là nhân thiết được sắp xếp sẵn mà, không phải lỗi tui a.”
Nhìn hệ thống một cục chân chó nũng nịu, Bạch Kết Dương rốt cuộc chịu thua, không nói nữa.
Thảo nào nó kêu hắn học kĩ năng trang điểm làm tóc cho nữ, hắn còn tưởng mình sẽ được làm nhà trang điểm hay gì chứ, hi sinh cả bộ mặt của mình để rèn luyện, rốt cuộc mỹ phẩm đấy cũng xài lên mặt mình thật.
Lại nói đến thân phận của Bạch Kết Dương, hay lúc này đây phải gọi là Dạ Châu, là một trong những cái tên quyền lực nhất làng giải trí.
Một tay hắn đã tạo ra nhiều ảnh đế ảnh hậu nổi tiếng.
Là một người hoàn hảo về mọi mặt lại giàu có nhờ tài kinh doanh xuất chúng, Dạ Châu là viên ngọc quý giá trong giới giải trí này.
Tuy nhiên, không một ai hoàn hảo cả.
Dạ Châu có một sở thích kì lạ, đó là vận trang phục nữ và trang điểm hệt nữ nhân.
Ngoài ra, để được vị đại nhân này vung tiền chiếu cố, kĩ năng trên giường của ngươi phải xuất sắc.
Dạ Châu là thầy giỏi, là người quản lí chu toàn, nhưng để có được điều đó thì ngươi phải thoả mãn nhu cầu tình dục của hắn.
Nhiều người như con thiêu thân ra sức lấy lòng hắn, một phần vì được tiến vào giới giải trí, một phần vì được hưởng ngoạn vị mỹ nhân cao ngạo quyến rũ kia.
Bạch Kết Dương, à không, Dạ Châu đọc xong thông tin lại thấy tâm tình suy sụp.
Hắn thực sự không muốn làm một cái nương pháo a, hắn muốn làm đàn ông thích đ… À không, đích thực cơ.
“Kí chủ đừng buồn.
Thiết lập của nhân vật này là cao ngạo, tuỳ hứng, gợi cảm giống nữ nhân nhưng cũng mạnh mẽ như con hổ, thích hợp với kí chủ quá còn gì.
Tui nhìn mà còn phát thèm đây này.”
“Thèm thì ngươi đi mà làm đi, mỗi ngày lại trát thêm lớp phấn lên mặt, phiền chết được.” Dạ Châu cằn nhằn vậy, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ xong vẫn chăm chút trang điểm cho gương mặt của mình.
Khoảng thời gian luyện tập trong không gian quả nhiên không uổng phí, Dạ Châu tô tô vẽ vẽ sao thành ra một gương mặt yêu mị như một giấc mộng.
Da của hắn vốn rất trắng nên chỉ đánh thêm phấn cho hồng hào, còn cố tình tô đậm gò má cao thêm rõ ràng.
Cặp anh đào được tân trang với màu đỏ rực bóng bẩy, đẹp như môi Taylor Swift hồi quảng bá album Red.
Đặc biệt, đôi mắt hắn kéo dài nơi đuôi, xếch lên uyển chuyển, tạo vẻ gợi tình khó có thể chối từ.
Tóc hắn tết lại một đoàn, búi tụm lại, được cố định bằng chiếc trâm cài có ngoại hình tinh xảo.
Cuối cùng, hắn vô-cùng-không-tình-nguyện khoác lên mình bộ sườn xám xẻ cao một bên, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Ngắm nhìn mình trong gương, Dạ Châu có khát vọng muốn đập đầu tự tử cho xong.
“À, nguyên chủ còn hút tẩu thuốc nữa đó.
Chội ôi, kí chủ quả đúng combo mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành luôn á!” Tiểu Đinh Đang quắn quéo không kể đâu cho xiết.
“Câm mồm, đừng để ta bóp chết ngươi.” Dạ Châu nhìn tẩu thuốc dài với những con rồng mạ vàng uốn lượn mà trầm trồ, quả nhiên thân thể này cái quái gì cũng khoa trương cho được.
May mắn là, hắn trước khi chết thỉnh thoảng cũng hút thuốc xả stress, thành ra cũng không thấy trở ngại gì.
“Được rồi, tên đàn ông kia sắp tỉnh lại rồi, kí chủ nhớ nhập tâm mà đá gã nha.
Nên nhớ, kí chủ là một kim chủ cao cao tại thượng, gợi cảm và có thái độ ngả ngớn nhá.
Okay action!”
Dạ Châu hất tay đánh bay Tiểu Đinh Đang sang một bên, hẳn nhiên hắn dạo này dung túng quá, hệ thống kia càng bạo gan không biết điều.
Tiểu Đinh Đang uỷ khuất: Lâu lâu để tui cao hứng tí kí chủ cũng nhẫn tâm không cho sao? ( ≧Д≦)
“A, ngài Dạ Châu…” Người đàn ông kia lồm cồm bò dậy, ánh mắt si luyến ngắm nhìn thân ảnh trước mặt.
Tối qua là một đêm tuyệt vời đối với gã, ý định ban đầu của gã là tham gia được bộ phim truyền hình nổi tiếng kia, nhưng ngày hôm qua được hưởng thụ cơ thể của vị đại nhân này thoải mái đến độ gã quên đi mục đích của mình. Quả đúng như lời đồn, Dạ Châu là nam nhân vô cùng mị lực, tựa như ma tuý chậm rãi thấm nhuần vào xương tuỷ ngay lần đầu tiếp xúc.
“Ngươi kĩ thuật quá kém.”
“Hả?” Sự lạnh lùng ấy khiến tim gã hẫng một nhịp.
“Ta thực sự thất vọng.
Vai diễn này, ngươi không nhận được rồi.
Ta chơi với ngươi xong rồi, giờ thì biến đi.”
Người đàn ông kia cảm thấy sét đánh ngang tai, không để tâm thân thể loã lồ của mình mà lao người về phía Dạ Châu.
“Không thể thế được, rõ ràng đó là một đêm rất tuyệt vời cơ mà.”
“Đừng tự ảo tưởng nữa, chỉ có mình ngươi hưởng thụ thôi.
Ta chưa đuổi ngươi về giữa đêm là còn may đấy.”
Ta còn chưa để ai khác ngoài nam chủ thượng ta đấy, không muốn chết thì câm cái mõm chó lại.
“Không, không thể, ngài nói dối đúng không?” Bị cự tuyệt, gã hoảng loạn muốn ôm lấy Dạ Châu lại bị vệ sĩ của hắn khống chế kịp thời, ấn đầu xuống đất.
“Đừng mà! Tôi yêu ngài, Dạ Châu.
Xin đừng cự tuyệt tôi, tôi nguyện liếm gót ngài cả đời, một lòng trung thành đến cùng mà.”
“Hừ, ta không cần một con chó ti tiện như ngươi, còn dám cả gan tấn công ta nữa chứ.
Thật không biết điều.
Bay đâu, đánh cho gã một trận rồi tống ra ngoài, đừng cấp quần áo.”
Dạ Châu uyển chuyển xoay người đi, hút một hơi dài, khói trắng nhả ra lại tăng thêm vẻ không thực trên khuôn mặt hắn.
Khoé miệng hắn nhẹ cong lên, xinh đẹp mà rất âm hiểm.
“À, cứ nhằm mặt gã mà đánh.”
“Tuân lệnh.”
Cái mặt cùng danh tiếng vốn là tài sản quan trọng nhất của người nghệ sĩ, nếu chúng bị phá huỷ tất nhiên người đó sẽ không còn cách nào tồn tại trong giới giải trí được nữa.
Dạ Châu chơi bài này quá ác, đường công danh của tên kia coi như tan biến.
Tiểu Đinh Đang: Nữ vương vạn tuế! Vạn vạn tuế! (≧▽≦)
“Bớt luyên thuyên, khi nào chúng ta bắt đầu tìm nam chủ đây? Thân phận của y ở đây là gì?”
“Kí chủ cứ bình tĩnh, hai người rồi cũng sẽ gặp nhau thôi mà.”
———————————————————
“Ê bartender, cho thêm một ly vodka nữa coi.”
“Vâng.”
Uông Lữ Thần cúi đầu, không dám nhìn thẳng đôi tình nhân trẻ trước mắt.
Tên vừa ra lệnh cho y là một gã đàn ông xăm trổ đầy mình, nhìn rất giang hồ, mang thân phận con trai của ông đạo diễn khá tai tiếng trong giới.
Tên con trai của ông ta suốt ngày trêu ghẹo nữ minh tinh ngực khủng, phải ôm trái ấp biết bao nhiêu mỹ nữ muốn trở thành nữ chính trong phim của cha gã.
Uông Lữ Thần thở dài ngao ngán, sớm biết như vậy y đã không tiếp nhận ca này rồi.
Nghe nói có một người có tiếng trong giới giải trí đặt tiệc tại quán, Uông Lữ Thần lại ôm mộng viễn vông mình có thể thể hiện tài năng với một đạo diễn lớn nào đấy, nhưng lại phải thất vọng rồi.
Y nhìn chai lọ rơi vương vãi lại ủ dột lau dọn, bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào dâm đãng của đám người ô hợp kia, những kẻ hiện giờ bắt đầu không có liêm sỉ mà sờ soạng nhau.
Những cảnh này y thấy nhiều rồi, thành ra chai sần luôn, có lần y còn thấy một cặp chơi “dã chiến” ngay trên sàn nhảy nữa mà.
Nếu có cơ hội, Uông Lữ Thần nhất định sẽ tìm nơi khác làm việc, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép.
Y từ nhỏ sống với mẹ tại một góc xó xỉnh của khu ổ chuột lớn nhất thành phố.
Nếu xét ra thì vẫn còn khá giả so với những nhà lân cận, nhưng cuộc sống cũng chẳng ra đâu vào đâu.
Y chỉ sống với mẹ, một người đàn bà hơi có vấn đề về thần kinh, mỗi lần kích động sẽ trở nên rất bạo lực, và y chính là nạn nhân thường xuyên nhất của bà.
Chuyện là, y từ nhỏ đã rất yêu thích diễn xuất, lúc nào cũng chạy ra chỗ tivi công cộng xem những bộ phim khung giờ vàng, say mê không thôi.
Nhưng, mẹ y không hiểu vì sao kinh tởm với cái thứ diễn xuất này, chỉ cần nhìn thấy y diễn lại cảnh trên phim thì đánh đập y thừa sống thiếu chết rồi oà khóc.
“Mày ngừng lại ngay, không được làm cái trò ma quỷ đó.”
“Diễn cái gì, mày mà diễn tao chặt chân mày ra.”
“Tao mà thấy mày làm vậy… Tao nhất định sẽ giết mày…”
Mỗi lần như vậy, mẹ y trông không khác gì một con ác quỷ.
Y thực sự không hiểu vì sao mẹ y lại căm ghét cái trò diễn xuất như vậy, nhưng dù bà có đánh đập đến mấy cũng không thể dập tắt đam mê của y.
Vì vậy, y lén lút tập luyện và đi thử vai, nhưng thất bại liên tục.
Để chuẩn bị, y thậm chí rèn luyện cơ thể đến mất ăn mất ngủ, thế rồi tốt lắm cũng nhận được vai đóng thế cho mấy phim võ thuật ba xu.
Thất vọng, thiếu tiền và thiếu hy vọng, Uông Lữ Thần đành phải làm việc tại quán bar này, nơi duy nhất có lương đủ khá khẩm để nuôi mẹ già và cả giấc mơ của y.
“Lại thở dài rồi.
Con trai mới mười chín tuổi đã u sầu vầy là không tốt nghen.”
Giọng anh quản lí đánh thức y khỏi cơn mơ, chỉ biết cười xuề xoà.
“Em chỉ nghĩ lung tung một chút thôi.”
“Thôi đi, nhìn mặt chú anh biết rồi.
Buồn vì không nhận được vai đúng không?”
“Dạ.
Em cũng không hiểu, em tự nhận mình không tồi, tại sao không ai thuê em cơ chứ?”
“Haha, chú mày quả thật không tồi, chỉ sinh ra không đúng thời điểm thôi.” Anh quản lí thổi khói thuốc.
“Hiện nay, giới giải trí chỉ là cái đống tạp nham, ca sĩ diễn viên hiện giờ chẳng biết có thực lực hay không hay lại nhờ nâng đỡ mới trèo lên được.
Cá nhân anh khuyên chú nên từ bỏ đi, giờ nếu không có kim chủ thì chú mày có đóng thế cả đời cũng không ngóc lên nổi.”
“Em biết chứ.
Nhưng em vẫn đam mê diễn xuất anh ạ, nó cứ như ăn vào máu em rồi.
Em sẽ làm mọi thứ có thể để trở thành một diễn viên chân chính.” Uông Lữ Thần kiên định đáp, anh trợ lí cũng chỉ biết thở dài.
Anh mới thu nhận thằng đệ này mới nửa năm, dù miệng còn hôi sữa nhưng được cái tiếp thu nhanh nên anh đồng ý nhận vào.
Nói ra, y là đứa nhỏ tốt, rất tiếc lại ước mơ nhầm nghề rồi.
“Anh nói chú mày nghe, có thực lực thì không nói, cái chú mày không coa chính là vận may và một cái bàn đạp vững chắc.
Nếu chú mày sẵn sàng ném đi nhân phẩm của mình, kiếm thằng kim chủ nhẹ dạ chút, lợi dụng xong vứt đi là được.”
“Anh… Anh nói nhăng cuội gì vậy? Sao em có thể…” Uông Lữ Thần đỏ mặt giận dữ, trước giờ y vẫn tin chỉ cần có đam mê và thực lực, mọi chuyện vẫn sẽ thành công.
Y coi thường những kẻ sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để nổi tiếng kia, tự thề sẽ không trở nên giống bọn họ.
“Anh khuyên thật.
Đây là thực tế đó em ạ, thoát khỏi mộng đi.
Trong cái xã hội thối nát bây giờ, không vấy bẩn thì nhất định sẽ không thành công.
Giờ chú mày còn là một thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, quay đầu còn kịp.”
Uông Lữ Thần trầm mặc nhìn anh quản lý đi xa, trong đầu ngổn ngang hàng vạn suy nghĩ.
Y biết, y biết chứ, cái thứ đam mê ngây thơ của y sẽ chỉ mãi là giấc mơ không thực với cái thái độ hiện tại này.
Khả năng chân chính nếu như không có bàn đạp vững chắc cũng sẽ chẳng đi tới đâu, điều đó y cũng đã lĩnh ngộ rõ ràng sau cả trăm lần bị từ chối và cười nhạo.
Có lẽ, đã đến lúc y nên thay đổi.
Chỉ cần lợi dụng kim chủ là xong, không có gì to tát cả.
Sau đó y sẽ chứng minh cho mọi người thấy giá trị đích thực của mình, bằng chính thực lực của y.
Nhưng mà, liệu y có tìm được người nguyện ý bao nuôi mình không đây? Một tên to xác thô kệch lại quê mùa, có cho không chắc cũng không ai thèm a.
Thật nan giải mà..