Nhìn thằng nhóc ngấu nghiến ăn hết tô cháo mà Hy Dương cảm thấy trong lòng thành tựu vô cùng.
Hy Chấn quả nhiên bị bỏ đói lâu ngày, đến cả chén cháo lạt vị này cũng đủ để khiến y để lộ vẻ mặt hạnh phúc.
“Hệ thống, ngươi kiểm tra chưa? Có dấu hiệu gì của Ủy Đằng không?”
Hy Dương chỉ cần nghĩ tới gương mặt thiếu đánh của gã lại thấy sôi máu, những ký ức không vui lại ùa về.
Sự chán ghét của hắn đối với Ủy Đằng hiện giờ càng lên đến tột đỉnh, gã không những muốn giết chết Aksar mà còn nhăm nhe muốn “đè” hắn nữa.
Tuyệt đối không thể để gã toại nguyện.
“Rất tiếc, gã che giấu khí tức của mình quá kỹ.
Tui không có lần ra được.”
Tiểu Đinh Đang lại khóc tu tu.
“Xin lỗi ký chủ, tui vô dụng quá.”
Hy Dương ôm đầu.
“Thôi nín đi, cũng không trách ngươi được.
Gã cũng đã nói thế giới này chúng ta sẽ khó có thể tìm gã hơn.
Lỗi một phần cũng tại ta đã quá chủ quan, đáng lẽ nên cảnh giác hơn mới phải.”
“Ký chủ đừng trách mình mà.
Gã ở thế giới này có thể che giấu tốt hơn, nhưng không có nghĩa gã vĩnh viễn sẽ trốn được.
Mọi thứ đều có sự cân bằng của nó, kể cả thế giới hệ thống bọn tui cũng vậy.
Lần này, chỉ cần cảm xúc của gã bị mất kiểm soát một tí thôi thì tui cũng có thể nhanh chóng xác nhận được vị trí của gã.
Và giống như ký chủ vậy, gã không thể OOC quá trớn, điều đó sẽ nhanh chóng bào mòn sự sống của gã và hất cẳng gã ra khỏi thế giới này.
“Ở thế giới trước, Aksar đã tranh thủ dùng phần sức mạnh phục hồi ít ỏi của mình giới hạn khả năng hệ thống của Hank rồi, quả thật lợi hại.”
Tiểu Đinh Đang cười cười.
“Dù Hank có biến thành virus thì bản chất vẫn mang năng lực của một hệ thống thôi, cũng chỉ có thể đem Ủy Đằng gì đó bám theo ngài.
Sát khí của gã đối với Aksar quá lớn, thực ra gã có thể hấp thụ năng lượng sống của thế giới khác nhưng gã không làm vậy, vì khi gã hồi phục cũng là lúc Aksar hồi phục, tất nhiên là trong trường hợp ký chủ hoàn thành xuất sắc mọi thế giới.”
“Muốn dọa ta đấy à? Nhỡ ta làm không tốt thì sao?”
“Đừng nói “nếu”, ký chủ hiện tại đang làm rất tốt mà.
Nói chung, có thể an toàn nói rằng chúng ta vẫn có thể ngăn chặn Ủy Đằng và Hank.
Chính Hank cũng đang đặt một món cược lớn cùng với Ủy Đằng, rằng chúng có thể phá hoại công sức của chúng ta, nhưng việc gã đeo bám cùng thế giới với ký chủ cũng đại biểu cho nguy cơ bị tiêu diệt của gã tăng mạnh.”
“Cũng không đến nỗi tồi.
Ý ngươi ta cứ tiếp tục ân ái với chồng ta thôi đúng không? Nhưng cũng đề cao cảnh giác sự bất thường của bất cứ ai đúng không?”
“Dịch thô là vậy.”
“Tốt, trông cậy vào ngươi, có gì bất thường mau chóng báo lại cho ta.”
Hắn không nghi ngờ gì về độ thần kinh và cố chấp của Ủy Đằng, chỉ khác là trước đây gã đơn thuần chỉ muốn sự chú ý của hắn mà thôi.
Nhưng giờ, có lẽ gã muốn chơi một trò chơi với hắn, muốn xem hắn phải khốn khổ chật vật mà van xin gã tha thứ.
Hình ảnh đó quả thực quá kinh tởm, hắn không hề muốn nghĩ tới.
Quả nhiên, phải giết gã càng sớm càng tốt.
“Dương ca, ngươi sao lại thất thần vậy? Ta gọi ngươi nãy giờ mà ngươi không trả lời, đừng không chú ý đến ta chứ…”
Hy Chấn nắm lấy áo của Hy Dương mà lay nhẹ, nước mắt lấp lánh bắt đầu xuất hiện.
Không hiểu sao Hy Chấn mít ướt thế này khiến tim hắn mềm nhũn, dù rõ ràng hắn thưởng thức tư vị bá đạo độc chiếm cuồng của nam nhân này hơn.
“Khóc lóc cái gì, ta chỉ đang suy nghĩ đầu tiên nên dạy ngươi cái gì thôi.”
Hy Dương xoa đầu đứa nhỏ, đối phương như con cún rướn cổ đòi hỏi hắn âu yếm nhiều hơn.
Hy Dương cười sủng nịnh, Aksar dính người bán manh với hắn thế này thật đáng yêu quá đi, hắn sợ mình nhịn không nổi mà chảy máu mũi mất.
Y làm hắn nhớ đến Hoa Thư Giải ở thế giới đầu tiên, trước khi y biến chất cũng làm nũng với hắn thế này, khỏi phải nói sức sát thương rất lớn.
Tiểu Đinh Đang: Tiết tháo ký chủ biến mất còn nhanh hơn một nửa nhân loại sau cái búng tay của Thanos… (= ̄ω ̄=)
Hy Chấn thấy nụ cười yêu thương của Hy Dương mà trong lòng một mảnh ngọt ngào, càng xích lại gần đối phương hơn.
Suốt chín năm sống trên cõi đời này, y chưa từng nhận được hơi ấm từ bất cứ ai, trong kí ức cũng chỉ có đau đớn và sự ghẻ lạnh của tất cả mọi người.
Kể cả mẫu thân ruột thịt cũng chưa từng ôm y một lần, dù còn non nớt nhưng y có thể thấy được trong mắt của nàng, một tia yêu thương cũng không tồn tại.
Phụ hoàng y là chân thiên tử cao quý, nhưng mặt mũi phụ hoàng thế nào y cũng không biết, và người đó hẳn cũng rất chán ghét y, vì đến cả tên y cũng không có.
Phụ hoàng ít nhất cũng không có mỗi y là con, người còn nhiều hoàng tử công chúa khác, cũng chính là anh chị em của y.
Chỉ sợ có khi người cũng quên mất sự tồn tại của đứa con này rồi.
Nhưng cũng giống như những người khác, họ nhìn thấy y chỉ hận không thể tránh xa y ngàn dặm, gọi y bằng những cái tên xấu xí.
Đôi lúc, các hoàng tử còn kéo y ra làm bao cát, mỗi lần như vậy y lại có thêm nhiều vết thương mới.
Chí ít nếu ở yên trong Lý Yên cung họ sẽ không làm phiền y nữa, nếu không ngốc trong phòng thì y cũng chạy ra khu rừng gần Lý Yên cung để dạo chơi cùng đám động vật nhỏ, bọn chúng sẽ không xua đuổi y như những người khác.
Cuộc đời của y là vậy đấy, chỉ mang một màu xám xịt, thậm chí có lúc y muốn mình chết quách đi cho rồi, sống trên thế gian mà làm cái ung nhọt xấu xí trong mắt tất cả mọi người thì thà y không tồn tại thì hơn.
Ít nhất điều đó cũng sẽ làm mọi người hạnh phúc hơn một chút…
Nhưng Hy Dương lại xuất hiện, đem đến hơi ấm mà y hằng khao khát, cảm giác dễ chịu đến độ y chẳng bao giờ muốn buông tay, dù họ chỉ mới gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Đặc biệt, không hiểu sao trái tim của y đập nhanh hơn khi nhìn thấy hắn, có cảm giác như hai người đã gắn bó sâu sắc với nhau từ rất lâu rồi.
Thậm chí, cái tên “Dương” kia nghe rất quen thuộc, tựa hồ đã in hằn trong tâm trí của y.
Thật kì lạ, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc Hy Dương giữ lời hứa và ở cạnh y mãi mãi.
Với lại, ngay lúc này đây, tâm trí của đứa trẻ chưa rành sự đời của y cho rằng Hy Dương đích thực là thần tiên mới có thể đem lại cho y cảm giác đặc biệt này.
“Được rồi, đi tắm!”
“Hả?” Hy Chấn tròn mắt ngẩn ngơ.
“Đi tắm, người ngợm dơ dáy thế này nhìn mất thẩm mỹ lắm.” Hy Dương xốc nách y lên.
“Là một hoàng tử, một người hoàng tộc, ngươi không thể nhếch nhác thế này được.”
“N-Nhưng mà…” Hy Chấn bị Hy Dương xách lên nhẹ nhàng, trong lòng lại thấy xấu hổ.
“Ta trước giờ chỉ tắm ở con suối trong rừng.”
“Hả? Chứ ngươi không có phòng tắm sao?”
“C… Có… Nhưng trước đây toàn là đám người hầu sử dụng thôi, không cho ta dùng.” Hy Chấn cúi đầu ngày càng thấp.
“Ngẩng mặt lên cái coi, ta có nói gì đâu mà cúi.
Cúi cúi cái loằn!”
Hy Dương trong lòng bực bội chuyện Uỷ Đằng, lại thêm chuyện nam nhân nhà mình bị hại thảm như vầy, tính khí hiện giờ có chút căng.
“L… Loằn là gì?”
Dương ca dùng từ ngữ gì lạ vậy? Là ngôn ngữ của thần linh à? Nhưng sao y có cảm giác cái từ này nó không được tốt cho lắm…
“Ký chủ, dạy hư con trẻ kìa.”
“Chết, lỡ miệng.” Hy Dương cười qua quýt.
“Vậy trước giờ ngươi ra sông tắm hả? Ngươi sống được đến giờ mà không chết vì bệnh, ta cũng phục ngươi luôn.”
“Chắc là thế.
Ta khoẻ lắm, mẫu thân cũng từng nói ta giống con gián đập hoài không chết…” Hy Chấn lí nhí, mắt lại ngấn ngấn nước.
“Ấy, xin lỗi.
Ta không có ý khiến ngươi nhớ tới chuyện không vui!”
Hy Dương theo bản năng hốt hoảng ôm lấy Hy Chấn vỗ về, thầm nghĩ sao nam chủ thế giới này mít ướt thế, nói vài câu lại khóc.
Tình hình này cũng nguy hiểm, nam chủ bán manh cũng thích thật đấy, nhưng cứ khóc tim hắn lại mềm ra, và dựa theo kinh nghiệm của mấy thế giới trước thì sau này hắn có bị y đè ra “ép khô”, muốn chơi thêm lượt nữa chỉ cần khóc vài giọt là hắn gật đầu.
Sức chịu đựng của hắn đúng kém!
Tiểu Đinh Đang: Tình yêu nguy hiểm quá đi, làm mát con cu nhưng làm mù con mắt! Nhìn đi, nhìn cái mặt kia đi ký chủ ới! Y đang cười mãn nguyện đó chứ khóc lóc gì đâu!
Hy Chấn dù là trẻ con, nhiều chuyện không biết nhưng suốt mấy năm qua y rõ nhất chính là nhìn sắc mặt người khác.
Phải biết họ tâm trạng thế nào, có ý đồ gì thì y mới có thể giảm tối đa tỉ lệ ăn đòn của bản thân.
Kĩ năng đấy cũng áp dụng lên Hy Dương, quả nhiên đối phương thấy y khóc một cái lại mềm lòng, y tha hồ hưởng thụ săn sóc của hắn, thật tiện lợi!
Mà có khi Hy Dương cũng biết tỏng âm mưu của y rồi, chỉ là không muốn vạch mặt chồng hắn thôi.
“Nín đi, giờ chúng ta đi tắm nhé.
Tắm xong ngươi sẽ thoải mái.
Ta sẽ đun nước nóng cho ngươi.”
“Nhưng nhà tắm hơi bẩn, lại bé xíu… Chúng ta phải dọn sạch.”
“Không thành vấn đề.
Ta dù gì cũng dân nhà quê, dọn dẹp dễ ẹc ấy mà.
Với lại, cả phòng này cũng cần dọn dẹp luôn.
Ta cũng cần chỗ ngủ đàng hoàng chứ.”
“D… Dương ca muốn ngủ ở đây sao?”
“Chẳng lẽ đi đâu ngủ? Ta cũng chỉ là một đứa trẻ nghèo bị bắt vào cung, làm sao có diễm phúc ở một phòng cùng đám nô tài kia chứ.”
Mắt Hy Chấn sáng lên.
“Vậy… Vậy nếu không ngại, Dương ca có thể ngủ cùng giường với ta.
Đệm ta có, chăn ta có, chỉ là giường có hơi nhỏ…”
Lại ngập ngừng.
Trình giả nai lại lên level rồi.
“Được rồi, ta cũng không ngại.
Ta cũng bé tí mà.
Thằng nhóc nhà ngươi may mắn ta là bụt giàu tình thương, luôn giúp đỡ chúng sinh đấy nhé.
Gặp người khác thì đừng hòng.”
“Thì… Cũng chỉ có Dương ca nguyện ý ở cạnh ta thôi…” Hy Chấn lại thấy tủi thân.
Đó, lại nữa, thấy chưa?
Chỉ tiếc độ đề kháng của Hy Dương đối với nam chủ cũng kéo xuống mức âm rồi, vì thế hắn vẫn diễn theo nam nhân nhà hắn.
“Rồi rồi, có ta ở cạnh ngươi mà, đừng khóc.”
Từ xa xa, Trương thị cùng Từ phi nghe thấy tiếng cọ rửa phát ra từ căn phòng nhỏ bé của Hy Chấn.
“Mệnh phi, thằng nhỏ kia hình như không bị tên quái vật kia ghê tởm.
Nô tì cứ nghĩ hắn bị bắt đến thái độ phải chán ghét lắm chứ.”
Từ Phi từ tốn nhấp một ngụm trà.
“Một đứa con nít không hiểu sự đời, sự ngây thơ sẽ là con dao giết chết nó.
Người tốt bụng trên đời này chẳng sống yên ổn được lâu.”
Từ Phi dừng một chút lại nói.
“Chỉ cần bọn chúng không rước phiền phức cho ta, thì cứ mặc kệ đi.
Ta còn gì để mất đây, mất ân sủng, bị Tình vương ghẻ lạnh, gia đình cũng từ bỏ hi vọng, ta cũng không thể sinh con được nữa, lại nếu so độ âm hiểm ta với đám nữ nhân kia cũng không bằng, có tranh giành cũng chỉ thua cuộc.
Cái ta cầu, từ trước đến giờ, cũng chỉ là tình cảm của Tình vương mà thôi.”
“Mệnh phi…”
“Thôi, ngươi đừng để ý bọn chúng nữa, nếu chúng gây ra rắc rối thì không phải chúng ta thì cũng có người khác trừng trị.
Ta chỉ hận nó không vĩnh viễn biến mất khỏi mắt ta thôi.”
“Nô tì hiểu rõ.”
———————————————————
“Còn đứng đó làm gì? Mau cởi quần áo ra.” Hy Dương đổ nước nóng vào thùng gỗ lớn, hơi nước nghi ngút mờ mờ ảo ảo.
Phòng ngủ lẫn phòng tắm của Hy Chấn dơ không thể tả, trong phòng có đủ loại côn trùng khiến hắn suýt chút nữa khóc thét.
Dọn tất cả bọn chúng ra là cả một quá trình gian nan, thậm chí hắn cùng Hy Chấn phải làm thế nào mà chúng không chạy sang khu vực của Từ Phi, nếu không hai đứa không bị đánh đến thừa sống thiếu chết mới là lạ.
Nhưng có cái hay là, Hy Chấn nhìn mít ướt vậy nhưng không hề cảm thấy sợ hãi với đám lắm chân đó.
Mới vừa nãy thôi hắn tận mắt nhìn thấy thằng nhóc một tay bóp chết con nhện chuẩn bị lao về phía hắn.
Nghĩ lại mà da gà da vịt nổi hết lên.
“Dương ca, ta không sợ mấy con này đâu.
Để ta bảo vệ Dương ca nhé!”
Y nói vậy đấy, rồi hiên ngang cầm chổi tàn sát tứ phía như Thánh Gióng cầm cây tre càn quét giặc Ân vậy, trong khi đó cái người gọi bụt kia đứng một góc vỗ tay khen tài.
Tiểu Đinh Đang: Chồng hát vợ khen hay…
“Nhanh a, còn ngượng ngùng cái gì? Cùng đàn ông con trai với nhau cả.” Hy Dương mất kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ lột quần áo của Hy Chấn ra, trông chẳng khác gì lưu manh bá ngạnh thượng cung con nhà người ta.
Hy Chấn bị tấn công bất ngờ, sắc đỏ lan khắp mặt rồi chạy xuống toàn thân, bối rối che lại bộ phận nhạy cảm của mình.
Hy Dương nhìn thằng bé khép nép này không khỏi hừ trong lòng, đã cùng nhau làm mấy chuyện xấu hổ rồi mà giờ còn ngượng cái gì.
Hy Dương chỉ vào thùng nước tắm, Hy Chấn dưới dâm uy của đối phương ngoan ngoãn bò vào, hơi nóng của nước khiến y vô cùng dễ chịu.
Bỗng nhiên, tay Hy Dương hướng đến băng của y khiến y giật nảy mình, vội vàng ôm phần mặt quấn băng rồi lùi về phía sau.
Vết sẹo này là lời nguyền của y, nó là tác nhân khiến cuộc đời của y trở nên đau khổ, y không muốn Hy Dương nhìn thấy nó rồi ghê tởm y, mang theo hơi ấm của hắn mà đi.
Như đọc được suy nghĩ của Hy Chấn, giọng của Hy Dương dịu lại, ánh mắt đen trong suốt mang theo trấn an vỗ về y.
“Ngươi đừng đánh đồng ta với đám người nông cạn kia.
Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ rơi ngươi sao?”
Hy Chấn cả người cứng lại, nước mắt lại rơi.
“Đứa nhỏ ngốc.
Ta đã hứa sẽ ở bên cạnh ngươi, sẽ không nuốt lời.
Con người luôn sợ hãi điều khác biệt, sẽ bài xích những thứ họ cho là méo mó, xấu xí.
Đó chính là điểm yếu của họ, và nó sẽ ngăn họ nhìn thấy được giá trị tiềm ẩn bên trong một con người.
Có ta ở đây, ta sẽ giúp ngươi kích phát giá trị bên trong ngươi, sẽ cho đám người kia sáng mắt.”
“Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, và tin tưởng vào bản thân mình.
Nếu ngươi chỉ có thể sống trong sợ hãi, dù ta có cố gắng mấy cũng không thay đổi gì.”
“Tin ta, được chứ?”
Hy Chấn trong lòng chấn động, trái tim đập bang bang như muốn nổ tung, cùng lúc đó ngọt ngào không biết từ đâu len lỏi khắp từng thớ thịt.
Y yên lặng mà khóc khi Hy Dương đến gần, khi Hy Dương tháo từng lớp băng ra, để lộ vết sẹo lớn một bên mặt.
“Đây không phải lỗi của ngươi, không cần phải hành hạ bản thân.”
Vết thương đỏ tấy chiếm nửa khuôn mặt, kéo dài từ trán xuống má trái trông khá dị dạng.
Vì băng lâu rồi không thay nên vết thương có chút mủ, nhìn hơi ghê.
Mắt trái của y có màu xám nhạt, khắc hẳn với con mắt phải màu đen, có cảm giác như bị mù nhưng may quá không phải.
Hy Dương giơ tay vuốt ve phần da sần sùi ấy, cảm nhận sự run rẩy của đứa nhỏ.
“Đau không?”
Hy Chấn lắc lắc đầu.
“Không đau.
Hơi ngứa.” Y nhẹ nhàng nắm cổ tay đối phương.
“Dương ca, Dương ca không ghét ta chứ?”
“Không có gì đáng sợ, có gì phải ghét chứ!” Như để chứng minh lời nói của mình, hắn hôn lên phần sẹo đỏ rợn của Hy Chấn, mỉm cười trấn an.
Vào khắc này, Hy Chấn có cố hết sức cũng không thể nhìn ra một tia giả dối trong mắt Hy Dương, chỉ có yêu thương tồn tại.
Cảm xúc như vỡ đê mà trào ra.
“Dương ca, Dương ca!”
Hy Chấn òa khóc như một đứa trẻ, nhào vào lòng Hy Dương, ngoại trừ khóc ra y cũng chẳng biết phải làm gì, mọi uất ức chỉ gói gọn vào những giọt nước mắt trong suốt.
Y không cần biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết bên hắn luôn có một người tên Hy Dương, thế là đủ..