“Này, ngươi thấy thằng nhỏ đó không?”
“Dạo này ta cũng hay thấy nó xuất hiện, toàn làm mấy việc lặt vặt gì đó.
Thằng nhóc trắng trẻo lại dẻo miệng, còn chăm chỉ, chọc người yêu thích.”
“Nhưng mà nghe nói nó là người hầu Từ Phi mang về để chăm sóc tiểu quái vật kia đấy!”
“Cái gì? Tiếc thật, đứa nhỏ sáng sủa như vậy phải đi hầu thằng nhỏ đó.
Nhìn cái tướng của nó là biết nó không phải loại người giống đám nô bộc trước đó rồi.”
“Ngươi nói đúng rồi đó, ta từng hỏi chuyện thằng nhóc đó rồi.
Trời ạ, nó không hề thấy sợ hãi luôn, thậm chí coi tiểu quái vật như đệ đệ nó vậy.”
“Nó có phải là quá ngây thơ không? Hay lương thiện quá?”
“Ai biết, nhưng cứ thế cũng chẳng tốt lành gì.
Nhiều tên rỗi hơi còn dụ nó quay lưng với tiểu quái vật kia kìa, nhưng thằng nhỏ có vẻ chính khí dữ quá, có nghe đâu.
Bọn kia xấu mặt toàn đi bắt nạt đứa nhỏ, nhưng nhóc đó cũng đâu phải dạng vừa, nên cũng không đến nỗi.”
“Nhưng mà… Trong hoàng cung mà đơn thuần như nó sớm muộn gì cũng bị bóp chết.
Có khi nó đang có âm mưu gì khác a?”
“Chịu, cũng không phải việc của chúng ta.
Thôi đừng bàn tán về nó nữa, nhanh chóng chuẩn bị cho buổi đón tiếp hoàng tử Quốc Bàn kìa.”
“Haizzz, nghĩ đến là thấy sợ hà.
Người phương Bắc to con lại hoang dã, ta nghe nói chúng nuôi toàn động vật săn mồi máu lạnh không.”
“Ừ, nước của bọn chúng hùng mạnh ngang ngược nức tiếng mà.
Chúng ta nước nhỏ, đối với bọn chúng chỉ là đám chư hầu, lúc nào cũng phải nhún nhường.”
“Chịu thôi chứ biết sao giờ.
Quân chúng đánh một cái nước mình chào thua thôi.
Ước gì chúng ta có quân đội mạnh ngang ngửa chúng.”
“Haizzz!”
Hy Dương ôm nghiên mực cùng vở tập chạy ngang qua đám tì nữ túm tụm to nhỏ.
Thính giác hắn khá tốt, có thể nghe thấy bọn họ đang bàn tán về hắn.
Kể cũng không có gì lạ, riêng việc hắn lầm lì làm người hầu của Hy Chấn suốt một năm mà không kêu ca gì, đó đã là một đề tài rồi.
Hắn chỉ là một đứa nhỏ còn chưa dậy thì, lại là nô tài chuyên thuộc của Hy Chấn, một người mà trừ thân phận hoàng tử giữ y sống sót ra, đến nô tài cũng không bằng.
Vì thế, hắn phải làm mọi thứ để tiếp tục công cuộc “nuôi chồng thành người” của mình.
Trong Lý Yên cung đầy đủ mọi thứ, nhưng tất nhiên số đồ dùng ấy Hy Chấn không đời nào được sử dụng, hắn cũng không thể bạo gan mà đi ăn cắp được, dù với kinh nghiệm võ công mà hắn đã học từ mấy thế giới có thể giúp hắn dễ dàng đạt mục đích.
Cho đến khi Hy Chấn đủ mạnh để tự bảo vệ mình, và có thể đá đít đám bắt nạt, hắn sẽ không mạo hiểm.
Vì thế, hắn quyết định làm việc mà trước đây đã giúp hắn sống sót trước gia tộc Hưng, đó là nhịn nhục mà đi bợ đít người ta.
Là con người đều thích được khen, đều ưa những lời nịnh hót, lại càng thích người ta làm việc hộ mình.
Vì thế, ngoài thời gian dạy dỗ cho nam chủ, hắn chạy đi làm việc công cho người ta, tranh thủ xoát độ tồn tại với đám nô bộc, khiến họ có hảo cảm với hắn nhiều hơn.
Tất nhiên cũng phải cẩn thận không bị thua thiệt rồi, với máu doanh nhân trong hắn, trao đổi nhất định phải có lời.
Ví dụ hắn nhận lời đi nhổ cỏ dại trong phủ thái giám, được họ cho một vài miếng vải bỏ đi, đủ để làm quần áo mới cho Hy Chấn.
Rồi hắn nhận lời đi mua đồ cho Ý Phi thay cô nô tì kia, với miệng lưỡi dẻo quẹo của mình thuyết phục được tiểu nhị bán hàng khuyến mãi thêm một cây son giá rẻ (nhưng vẫn xài tốt), hắn đem tặng cô ta lại được học cách khâu quần áo.
Và lần này, hắn tranh thủ bầu bạn với một trong những thầy dạy của hoàng tử, một ông lão nghiêm khắc nhưng tính tình lại nhân hậu, chính trực.
Thực ra hắn gặp được ông cũng chỉ là vô tình, chả là bữa đó ông cầm tập văn đi suýt ngã, may mắn hắn đang hốt phân ngựa gần đó nhanh tay đỡ lấy giúp.
Khoan ý kiến, lúc đó hắn làm xong rồi, tay không dính gì cả, không sao.
Nhưng tất nhiên cái mùi ám lên người vẫn còn đó.
Tất nhiên, Trần Cổ ngửi thấy liền nhăn mày, nhưng không nói gì chỉ nói cảm tạ, đó cũng chính là dấu hiệu cho hắn biết người này tâm địa không xấu xa, hẹp hòi như một số người khác.
Vì thế, hắn nghĩ nên chiếm được cảm tình của đối phương, sau này cũng tốt cho mình.
Ngay lập tức ánh mắt hắn lia đến bìa một quyển văn bất kì, thấy tựa đề ghi Nguyễn Khuyến não liền động, nhớ đến những bài học của hệ thống cho trong không gian có người này.
“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo…”
“Ngươi nói cái gì đấy?”
Hy Dương giật mình, vội vàng cúi gằm mặt xuống, các ngón tay đan lại vào nhau.
“Dạ xin lỗi, tiểu nhân lỡ miệng…”
“Ta cũng không ăn thịt ngươi đâu.
Không ngờ một đứa trẻ như ngươi cũng biết thơ Nguyễn Khuyến.
Thường thì thơ người này không có trong sách dạy chữ Nôm cơ bản cho tuổi của ngươi.” Trần Cổ thu đám sách văn, cau mày đánh giá Hy Dương.
“Dạ, thực ra tiểu nhân rất thích đọc sách, một lần vô tình đọc được thơ Nguyễn Khuyến liền say mê…” Hy Dương không dám nhìn thẳng đối phương.
“Ngươi biết ngươi vừa đọc bài thơ nào không?”
“Dạ biết, là ‘Thu điếu’ ạ.”
“Vậy ngươi biết điều gì giúp bài thơ này nổi bật không? Nói ta nghe, ngươi có cảm nghĩ gì về bài thơ này?”
“Nếu nói tiểu nhân phân tích ra thì dài dòng lắm.” Hy Dương nuốt nước bọt.
“Nói chung là, Nguyễn Khuyến đã sử dụng rất nhiều từ ngữ tượng hình, tượng thanh và câu vần để vẽ nên một không gian vùng quê lúc vào thu.
Ví dụ như hai câu thơ tiểu nhân đọc ban nãy, Nguyễn Khuyến đã sử dụng vần ‘eo’ cùng hai từ ‘lẽo’ và ‘veo’, thể hiện sự co lại, đọng lại không nhúc nhích, cho ta một cảm giác lạnh lẽo, yên tĩnh một cách lạ thường.
Khung ao tuy hẹp nhưng Nguyễn Khuyến lại không bị giới hạn mà mở rộng ra nhiều chiều, trong cái không khí se lạnh đó dường như làm cho làn nước ao ở độ giữa thu, cuối thu như trong trẻo hơn.
Những tưởng giữa mặt ao bình lặng đó không có gì, ai dè lại xuất hiện một chiếc thuyền bé ‘tẻo teo’.
Nguyễn Khuyến dùng từ đơn giản vậy đem lại cảm giác rất gần gũi, nhưng cũng lột tả được khung cảnh man mác buồn, ít người lui tới của vùng quê đó.”
“Thơ ông ấy thực sự rất tuyệt… Bài thơ này khiến tiểu nhân nhớ tới ngôi làng quê mình, cũng yên bình như thế…”
“Tiểu tử ngươi… Cái nhìn cũng thật sâu sắc, trả lời thực lưu loát.
Làm ta còn nghĩ ngươi tiếp cận ta là do âm mưu từ cơ.” Trên môi Trần Cổ xuất hiện một mạt ý cười.
Hy Dương như tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng cúi người.
“Xin đại nhân tha tội cho tiểu nhân, tiểu nhân không hề có ý đó.
Chỉ là gặp phải vấn đề văn chương mà mình đam mê nên tiểu nhân có chút không kiềm chế được.”
“Haha, ta chỉ đùa thôi.” Trần Cổ cất nụ cười thuần hậu, Hy Dương phải công nhận ông giống bụt còn hơn cả hắn.
Chẳng trách, nhìn ông như toát ra khí tức ôn văn nho nhã nhưng cũng không kém phần cứng rắn.
“Một đứa trẻ giỏi văn, lại am hiểu chữ Nôm như ngươi, sao lại vào cung làm nô tài rồi? Với khả năng của ngươi, cố gắng học hành nhất định sẽ thi Trạng Nguyên được.”
Nói đến đây, Trần Cổ thấy đứa trẻ trước mặt như gặp chấn động, nước mắt hắn bắt đầu rơi lã chã khiến ông vô cùng bất ngờ.
“Tiểu nhân… cũng muốn thi Trạng Nguyên lắm chứ, đó là ước mơ cả đời của tiểu nhân.
Nhưng mà… cha tiểu nhân mắc nợ, tiểu nhân vì chữ hiếu nên…” Nói đến đây, giọng hắn có chút lạc đi.
“Đừng khóc nữa, ta hiểu rồi.
Đây là ‘Đời cha ăn mặn, đời con khát nước’.”
“Không đâu, cha tiểu nhân là một thầy Nho rất đàng hoàng, cũng thương tiểu nhân.
Nhưng mà người kia cứu ông một mạng, nên ông mang nợ là lẽ đương nhiên…”
“Có phải là chủ tử hiện tại của ngươi không?”
“Dạ, không có việc gì đâu ạ… Tiểu nhân tự biết mình, cảm tạ lo lắng của đại nhân, nhưng tiểu nhân không sao đâu ạ.”
“Nói ta nghe.
Chẳng lẽ ngươi dám chống đối ta sao?”
“Không, tiểu nhân nào dám.” Hy Dương xua xua tay, cắn răng một hồi mới dám nói.
“Tiểu nhân là do nô tì chuyên thuộc của Từ Phi mang về, chủ tử hiện tại của tiểu nhân là hoàng tử Hồ Hy Chấn.”
“Hồ Hy Chấn?” Trần Cổ nhướn mày, chợt nhớ đến cái gì đó.
“Nghe nói Từ Phi có một người con trai, hoàng tử người người đồn là quái vật sao? Ngươi là tiểu đồng của y sao?”
“Không phải, đại nhân đừng nghe họ nói.
Hoàng tử chỉ vì vết thương gây ra do sinh nở mà bị xa lánh, bị gọi quái vật thật là bất công!” Hy Dương bả vai run run, mắt ngấn nước nhưng vẫn quật cường.
“Lúc đầu tiểu nhân vào cung cũng bực bội vì phải bỏ đi ước mơ, nhưng khi gặp tiểu hoàng tử, tiểu nhân thấy mình còn may mắn hơn nhiều.
Tiểu nhân thương tiểu hoàng tử lắm, luôn muốn làm gì đó giúp hoàng tử vui vẻ hơn một chút, thậm chí muốn dạy chữ cho ngài ấy nhưng lại chẳng có mực hay giấy, chỉ viết được trên đất thôi.”
Trần Cổ nhìn đứa bé mặt mày dương quang, trắng trẻo lại cố nuốt nước mắt vào trong, trong lòng tự nhiên thấy nhói nhói.
Ông không có con, cũng không có vợ, vì vậy không biết nên dỗ dành hài tử như thế nào.
Ông thấy hắn thực sự thông minh, hiểu biết lại thiện lương, một mầm non như vậy bị chôn vùi chốn hoàng cung thì quá tiếc.
Lại nói đến tiểu hoàng tử kia, ông cũng không hề biết mặt, chỉ nghe đám người hầu đồn đại bàn tán mà thôi.
Ông cũng biết việc Từ Phi bị thất sủng kia, nhưng những thứ đó ông không quan tâm.
Dù ông trong cung cũng tính là quyền lực, nhưng tuổi đã cao, vợ con cũng không có, ông cũng chỉ muốn hảo hảo dạy dỗ các hoàng tử, hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình mà thôi.
“Thôi, đừng khóc nữa.
Ta xin lỗi ngươi, ta dù là thầy dạy của các hoàng tử nhưng luật lệ vẫn phải tuân, không thể đưa hoàng tử của ngươi vào lớp được, hoàng thượng không cho phép.”
“Dạ, không sao đâu ạ, tiểu nhân hiểu.” Hy Dương thút thít.
“Nhưng mà, dù gì cũng cảm ơn đại nhân đã lắng nghe tiểu nhân.”
“Khoan đã, ta không thể dạy hoàng tử, nhưng không có nghĩa ngươi không thể.
Nếu được, ngoài việc chăm sóc hoàng tử ra, ngươi có thể đến phòng của ta mài mực, ta cũng sẽ dạy chữ cho ngươi.
Chỉ cần làm việc vào buổi chiều mà thôi.”
“Thật sao?” Đôi mắt đứa trẻ sáng rực lên, làm lòng ông chấn động.
“Tiểu nhân… Tiểu nhân không biết có thể hay không…”
“Trong cung, một người hầu hai người cũng không phải chuyện lạ, vấn đề là chủ tử ngươi có đồng ý hay không.
Quay về hỏi hoàng tử của ngươi đi, nếu y cho phép thì sáng mai giờ Thìn đến gặp ta dưới gốc đa kia.”
“Dạ vâng ạ! Đội ơn đại nhân!”
“Tiểu tử, ngươi tên gì?”
“Thưa, tiểu nhân họ Hy tên Dương.
Hy là sáng sủa, Dương là chiếu sáng ạ!”
“Hảo, tên này rất hợp với ngươi.
Về đi, sáng mai cho ta đáp án.”
Và chuyện tiếp theo diễn ra thế nào thì mọi người đoán được rồi đấy.
Hy Chấn mặc dù lúc đầu cực lực phản đối khi phải san sẻ Hy Dương cho người khác, nhưng sau một hồi dụ dỗ cùng đe dọa, tiểu hoàng tử cũng phải chịu thua, một phần trong y cũng muốn học chữ đàng hoàng.
Tua đến hiện tại, Hy Dương rốt cuộc đã theo bên Trần Cổ được nửa năm, mỗi tuần cứ đến ngày lẻ lại chạy đến mài mực cho Trần Cổ, nghe ông giảng về văn thơ chữ nghĩa.
Nói thật thì hắn cũng biết hết rồi, nhưng giọng nói của Trần Cổ rất êm tai, có chút khàn khàn vì tuổi tác nhưng vẫn ôn nhuận như dòng suối, hắn nghe rất thích.
Vả lại, được nghe phân tích thơ dưới góc nhìn của người khác cũng có cái thú của nó.
Hôm nay, hắn được Trần Cổ tặng cho cái nghiên mực riêng cùng tập vở viết, mang về cho tiểu hoàng tử tập viết chữ.
Vừa chạy về đến Lý Yên cung, hắn thả chậm tốc độ, ngó quanh quất khắp cung.
Từ Phi giờ này hẳn đi ra hồ Thả Nguyệt chơi cờ rồi.
Hồ Thả Nguyệt là chỉ là một cái hồ bé con thuộc Lý Yên cung, khung cảnh không hoa mỹ như những vườn thượng uyển kia, nhưng nó lại yên tĩnh vô cùng, không khí cũng trong lành, là khu vực Từ Phi hay lui tới mỗi buổi chiều.
Hy Dương vội vàng cất kỹ giấy bút vào trong phòng, rồi chạy vào rừng tìm tiểu hoàng tử của hắn.
Chạy vào sâu trong rừng, hắn nghe được tiếng ‘vun vút’ vang vọng.
Giữa một khoảng đất trống, bao bọc bởi thân tre thẳng tắp, chính là Hy Chấn tập trung vung thanh tre đã được tuốt giũa kĩ càng theo nhịp điệu.
Đứa trẻ sau một năm có hắn chăm sóc đã có thêm da thịt, nhìn giống một đứa trẻ mười tuổi hơn.
Hy Chấn dù chỉ cầm thân tre nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc.
Y tận lực nhớ rõ động tác múa kiếm của Hy Dương đã dạy trước đó, cố gắng cô đọng động tác thật chặt chẽ, y cầm thanh tre vung vẩy có lực đạo rất lớn, tạo ra tiếng ‘vun vút’ trong gió.
Lá tre theo người bay tứ tung.
“Giỏi lắm, động tác rất đẹp mắt!” Hy Dương vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi.
“Dương ca!” Vừa nghe thấy tiếng đối phương, Hy Chấn như thay đổi 180 độ từ nghiêm túc sang mừng rỡ không xiết, không tốn một giây nhào vào lòng Hy Dương, đem cả hai nằm ra đất.
“Dương ca! Dương ca! Ta nhớ Dương ca lắm đó! Nhớ muốn chết luôn!” Hy Chấn dụi dụi đầu nhỏ trong lòng Hy Dương, tham lam hít lấy mùi hương của đối phương.
Có mùi mực, mùi giấy, lại thêm chút hương bạc hà mờ nhạt.
Đây là mùi hương của Dương ca, là mùi hương y yêu thích nhất.
“Thằng nhóc này, lại làm nũng rồi.” Hy Dương ngoài miệng mắng nhưng tay vẫn ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ kia.
“Ta chỉ làm nũng với Dương ca mà thôi.” Hy Chấn miệng cười toe toét.
“Dương ca nhìn này, tay ta cầm thanh tre cả ngày rồi đấy, đỏ hết trơn rồi.” Y chìa hai tay nhỏ ra, vì cầm quá nhiều nên có chút chai sần, giữa lòng bàn tay đỏ ửng.
Hy Dương hiểu ý, cầm hai tay của y lên thổi thổi.
“Hết đau đi nè!”
Hy Chấn chu chu môi.
“Dương ca à, thổi thôi không đủ đâu.
Ngươi hôn hôn!”
Hy Dương thiếu chút nữa đột tử.
Cứu giá! Hàng này cưng muốn xỉu!
Tiểu Đinh Đang: Tui thua hai người luôn rồi.
Hy Dương như nguyện hôn hai cái chóc lên tay Hy Chấn.
Đối phương thỏa mãn, cười khúc khích ôm lấy Hy Dương.
“Dương ca à, xin lỗi Dương ca nhiều lắm.
Ta vô dụng quá, phải để ngươi lúc nào cũng đi làm việc cho người ta.”
“Thôi nào, ta đã nói bao nhiêu lần rồi.
Đây là ta tự nguyện, và cũng chỉ vậy ta mới có thể giúp ngươi trưởng thành tốt được.
Ngươi là đệ đệ bé nhỏ của ta mà, là nghĩa vụ của ta phải chăm sóc ngươi.”
“Nhưng Dương ca cũng là ca ca ta nha, ta cũng phải chăm sóc ngươi chứ.”
“Hiện tại ngươi còn nhỏ, còn nhiều thứ phải học.
Đợi đến khi ngươi cường đại rồi, sẽ đến lượt ngươi bảo hộ ta.
Vì thế, đừng phụ lòng ta nhé, phải chăm chỉ vào.
Đặc biệt, gặp kẻ mạnh hơn phải biết nhún nhường đúng lúc, có hận phải ghi trong lòng, sau này trả đủ cho bọn chúng khỏi ngóc đầu dậy luôn.
Nhớ chưa?”
Hy Dương trong lòng thầm cảm thán, bản thân phải làm gì để Hy Chấn hắc hóa đây? Chẳng lẽ tự mình gây ra tội gì, bị bắt vào hình đường tra tấn đến thừa sống thiếu chết rồi để Hy Chấn nhìn hả?
Hắn không phải thích tự ngược, nhưng nếu không nghĩ ra được cách nào khác thì cứ quyết định như vậy đi.
Xin lỗi Hy Chấn bé bỏng nhé, ta vì tương lai của ngươi mà thôi.
Ngươi còn một Hank và Ủy Đằng cần phải tiêu diệt đấy.
“Ta nhớ kĩ!”
———————————————————-
Lời tác giả: Xin nhắc lại, thời đại hư cấu nhá, thời gian hư cấu luôn nhá, chém hết đấy.
Xin đừng bàn logic với tác giả:)))
Lý do mình chọn Nguyễn Khuyến sao? Vì quá ám ảnh, và phần phân tích cũng là phần mình nhớ mãi không quên!.