Lời tác giả: Mình cũng chả nhớ hồi xưa nên xưng hô kiểu gì, nói năng kiểu gì, nên thôi mình cứ viết theo suy nghĩ của mình vậy.
Dù gì đây cũng là thời đại hư cấu mà phớ hôn?:))
——————————————-
Thời gian trôi nhanh như chó chạy lang thang ngoài cánh đồng, nháy mắt đã đến cái ngày trọng đại ấy.
Khắp hoàng cung được trang hoàng lộng lẫy, các người hầu trong cung tấp nập ra vào vui như trẩy hội.
Khắp cung điện đều treo đèn đăng hoa sen, quốc hoa của Đại Việt.
Ngay tại khuôn viên trung tâm của kinh thành, Tình vương cùng Hoàng hậu, “Thất đỉnh phi” và các quan văn quan võ đều tề tựu đông đủ.
Xét ra Tình vương đường đường là vua một nước, không cần phải rời ngai vàng mà đứng giữa trời rộng gió thổi này mà đợi bất cứ sứ thần nào từ nước khác.
Tuy nhiên, Cổ Bàn chính là một thế lực không thể khinh nhờn, Tình vương chỉ là vua nước nhỏ, sức mạnh quân đội hiện giờ đến cái móng chân cũng không bằng, chỉ có thể nhẫn nhục chờ tên hoàng tử kia xuất hiện.
“Ỷ mình là nước lớn hay sao mà tới trễ vậy? Tội Tình vương ghê chưa, đứng đợi hơi bị lâu đấy.” Hy Dương ngồi vắt vẻo trên cành cây đa xa xa, ném miếng táo được cắt gọn sạch sẽ vào miệng.
Táo rừng quả thực rất ngon, không thua kém gì táo nhà nông trồng cả.
Hy Chấn nhu thuận ngồi một bên, ngoan ngoãn ngồi gọt vỏ táo cho hắn.
Tay y thoăn thoắt gọt nhanh như chớp, cơ hồ sợ không kịp đưa cho Hy Dương ăn, hắn ngồi nhìn cũng buồn cười.
“A~” Hy Dương tinh nghịch há mồm, ý bảo Hy Chấn đút cho hắn.
Tiểu hoàng tử nháy mắt cả mặt đỏ bừng, thẹn thùng cầm miệng táo dâng tận miệng cho con mèo quái ác Hy Dương.
Hắn nhìn bộ dạng hiền thê của đối phương, tâm hồn lưu manh đột ngột nổi sóng.
Miếng táo đến sát miệng, hắn há to cắn nhẹ lên hai ngón tay của Hy Chấn, khiến bé con giật mình rụt tay lại, lần này cả người như trái táo chín.
“Haha, nhìn ngươi kìa.
Ta chỉ giỡn tí thôi!” Hy Dương cười ha hả, thích ý nhai nhai miếng táo trong miệng.
“Dương ca, ngươi xấu quá!” Hy Chấn phồng môi trợn má, nhìn đáng yêu vô cùng.
“Ta giận rồi, ngươi phải đút lại cho ta a!”
Hy Dương phì cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn cầm lấy một miếng táo vung vẩy trước mặt Hy Chấn, đưa miếng táo bay vòng vèo trên không như trêu ngươi.
Tuy nhiên, Hy Chấn nào có đơn giản để yên cho hắn muốn làm gì thì làm, khoảng thời gian được huấn luyện không phải để vứt xó.
Hy Dương còn mải cười, không để ý bị Hy Chấn áp sát vào thân cây, miếng táo cùng hai ngón tay của hắn đều bị Hy Chấn chiếm giữ trong miệng.
Nhưng không giống như Hy Dương, Hy Chấn dùng lưỡi cướp lấy miếng táo, thậm chí còn nhẹ nhàng đảo qua hai ngón tay mảnh khảnh của hắn.
Hy Dương tim đập thình thịch, cảm thấy bản thân bị đôi mắt đen thẳm của Hy Chấn ghim tại chỗ không nhúc nhích được.
Vẫn đó nét ngây ngô của tiểu hoàng tử, nhưng lại mang thêm vẻ cứng cáp và có chút áp lực đặc biệt.
Nhưng làm hắn đơ người không phải cái đó, mà là sắc xanh lóe chớp nhoáng trong con ngươi đen tuyền ấy.
Là Aksar ư?
Lần này, Hy Dương không tiết tháo mà đực mặt ra, tiếng đập của trái tim át luôn suy nghĩ của mình, đến nỗi hắn không hề nhận ra đối phương đã dụi đầu vào lòng mình làm nũng, một nụ cười tinh ranh mà thỏa mãn hiện hữu trên môi.
“Được! 10 điểm về chỗ!” Tiểu Đinh Đang quắn quéo.
o(≧▽≦)o
“Dương ca dễ ngượng quá nha!” Hy Chấn ôm chặt lấy hắn như con gấu koala.
“Tên tiểu quỷ nhà ngươi…” Hy Dương ôm mặt cười, rút cuộc nhịn không được vò đầu thằng nhóc trong lòng để trả thù.
Cả hai trốn trên cây tú ân tú ái, suýt tí thì quên mất mục đích của cả hai là gì.
Tiếng trống vang dội đánh ngang màng nhĩ của Hy Dương, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn khiến tiểu hoàng tử khó chịu không thôi, con mắt giấu sau lớp vải lại nhoi nhói.
Đây là điều y phát hiện sau thời gian cả hai ở cùng nhau, chỉ cần Hy Dương không chú ý đến y hoặc bị xao lãng bởi bất cứ thứ gì khi đang bồi y, đôi mắt kia lại nhâm nhẩm đau như vậy.
Điều này dễ khiến tâm tình y thất thường, khó chịu, y lúc nào cũng như một đứa trẻ được chiều chuộng quá mức mà đòi hỏi sự chăm sóc của Hy Dương.
Y biết bản thân ích kỉ, xấu tính, nhưng y không thể ngăn những cảm xúc đó được, đặc biệt khi y luôn có cảm giác Hy Dương rồi sẽ rời xa y vào một ngày nào đó.
Như một con thú hoang, y dùng cách trẻ con nhất để bảo vệ lãnh địa của mình.
Tin tốt lành là, Hy Dương lúc nào cũng chiều theo ý y, khiến y vô cùng vui vẻ, càng ngày càng trân trọng hắn hơn, càng quyến luyến không muốn rời.
“Hy Chấn, mau nhìn.
Kia chính là đối thủ của ngươi đó.”
Hy Chấn mải ngắm khuôn mặt của Hy Dương lúc này mới không tình nguyện liếc qua, ngay lập tức con mắt sẫm màu kia đanh lại.
Cổ Bàn quả nhiên là một nước lớn, đoàn quân hộ tống hoàng tử cũng khoa trương đủ kiểu.
Tuy nhiên, không phải kiểu như cung nữ múa may quay cuồng hay kiệu hoa lộng lẫy hầm bà lằng gì đó, khoa trương lần này đậm chất hoang dã và quyền lực của vùng thảo nguyên phía bắc.
Ngay khi cổng thành được mở ra, tiếng vó ngựa rít vang khiến Tình vương cùng các quan giật cả mình, Hoàng hậu cùng các phi cũng có chút thất sắc.
Dẫn đầu chính là vị hoàng tử đại danh đỉnh đỉnh mà mọi người đồn đại, quả nhiên cùng tin đồn cũng chẳng khác nhau là bao.
Vị hoàng tử này trổ mã rất tốt, Hy Dương không khỏi cảm thán một phen.
Dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng thân hình của gã phát triển vô cùng cao lớn, có khi còn nhỉnh hơn Tình vương ấy chứ.
Khắp thân của gã khoác bộ trang phục tối màu, cổ áo là lớp lông của động vật gì đó hắn không rõ, bên hông còn giắt theo một thanh gươm lớn.
Mái tóc của gã dài phủ xuống lưng, một bên còn tết lại thành một sợi nhỏ được giữ lại bằng lông vũ màu trắng.
Khuôn mặt gã chữ điền, rất đẹp trai, môi dày mày kiếm ra dáng nam nhi đại trượng phu.
Khoảng cách rất xa nên hắn không nhìn ra trong đôi mắt của gã ẩn chứa điều gì.
Ngoài con kị mã to tổ bố kia, trên vai gã là một con đại bàng cũng bự không kém, trông đáng sợ chẳng khác gì chủ nó.
Nhìn bộ móng vuốt kia kìa, con mồi nào xui xẻo bị nó nhắm trúng là nắm chắc phần chết a.
Mắt Hy Dương sáng lên, nhìn con đại bàng mà trong lòng rục rịch.
Trước đây hắn cũng rất thích đại bàng.
Trước đây trên TV chiếu phóng sự về đất nước Mông Cổ, nhìn bọn họ thuần thục điều khiển chúng mà hắn ngưỡng mộ không thôi, luôn ao ước mình sở hữu một con đại bàng.
Lúc lớn lên, thành đạt rồi, hắn lại phát hiện đại bàng không thể nuôi như thú cưng, chúng thuộc về nơi hoang dã tự do, và cũng vì chúng là động vật cần được bảo vệ.
Đó là lí do vì sao trước đây hắn dùng nhiều tiền đến vậy cho các tổ chức bảo vệ đại bàng.
Quay lại vấn đề chính, đó chính là hoàng tử Tần Xích Hoang, hoàng tử cả và cũng là niềm tự hào của đất nước Cổ Bàn hùng mạnh.
Văn võ song toàn, sức mạnh lợi hại, là nhân tài trẻ tuổi ai ai cũng biết đến.
Theo sau gã là đoàn người hầu cùng một số vị quan cũng đông không kém, ai nấy đều toát ra vẻ kiêu ngạo của một nước lớn.
Xích Hoang mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, tác phong dứt khoát và mạnh mẽ không thể khinh nhờn.
“Lần đầu được diện kiến hoàng thượng, rất hân hạnh.
Thần là Tần Xích Hoang, hoàng tử của mẫu quốc Cổ Bàn, chắc người cũng đã biết đến thần rồi.
Lần đầu được bước chân vào Đại Việt, thần thực sự hưng phấn, đây quả là một đất nước nhỏ bé xinh đẹp.” Xích Hoang chắp tay hành lễ, nhìn có vẻ rất tôn trọng và hợp cách nhưng lời nói của gã nghe cực kì chói tai.
Cái gì mà ‘chắc đã biết đến thần rồi’? Cái gì mà ‘nhỏ bé’? Có mỗi mấy câu ngắn ngủi đó thôi đủ thấy thái độ của tên hoàng tử đối với Đại Việt là gì rồi, rõ ràng không để vào mắt.
Mọi người đều minh bạch, nhưng đều mỉm cười lờ đi.
Tình vương tựa hồ rất khó khăn để giữ nụ cười, nhưng trong lòng có khi đang thẹn kinh khủng.
“Cảm ơn lời khen của hoàng tử.
Đất nước Đại Việt quả thật sông núi bạt ngàn, có phải hoàng tử bị thu hút nên hành trình dự định kéo dài hơn không?”
Đù, Tình vương miệng lưỡi xắt xéo lạ!
Xích Hoang không hề bị đả động, khóe môi nhếch một li.
“Quả đúng thật như vậy, trước tiên cho ta xin lỗi vì sự chậm trễ này, cảnh đẹp phương Nam là trân bảo hiếm có khó tìm.
Ít nhất, thật may mắn cho thần, Tình vương quả nhiên vẫn đứng đợi cho đến bây giờ, đó là vinh dự cho một hoàng tử trẻ người non dạ như thần.”
Phản dame rồi!
Hy Dương ngồi trên cây cười khanh khách, nhìn Tình vương miệng thì cười nhưng mặt già đã hết trắng rồi lại xanh, còn vị hoàng tử kia vẫn dương dương tự đắc đứng đó.
Cuối cùng, Tình vương không đấu lại nổi một thiếu niên chỉ bằng một phần ba tuổi của mình.
Hai bên tiếp tục màn chào hỏi lễ nghi nhàm chán, Hy Dương rốt cuộc không thèm để ý nữa.
Sự kiện chính sẽ diễn ra vào buổi tối nay.
Theo như kịch bản cũ, Xích Hoang qua đất Nam cốt chỉ để ra oai, đồng thời cũng là ý của phụ hoàng gã để chuẩn bị cho gã sau này.
Trong đó, tiêu điểm chính là màn đấu kiếm của Xích Hoang cùng tất cả các hoàng tử của Tình vương, và tất cả đều bị gã cho ăn hành hết, Tình vương nhục mặt, làm tiền đề cho việc đầu hàng nhanh đến bất ngờ của ông sau này khi chiến tranh xảy ra.
Nhưng không, đã có nam chủ ở đây, mọi chuyện sẽ thay đổi.
“Dương ca, ngươi nhìn gã hơi lâu đấy.”
“Ừ, cũng khá đẹp mã đấy…” Hy Dương có chút thất thần, chợt thấy mặt đối phương tối sầm lại mới biết mình lỡ miệng.
“… Nhưng không bằng ngươi.”
Hy Chấn xịu mặt.
“… Dương ca thích người cao lớn vậy sao?”
“Ừ, ta nghĩ sau này ngươi cũng sẽ trở nên to lớn như vậy đấy, có khi còn đẹp trai và vạm vỡ hơn gã nữa.” Hy Dương không từ thủ đoạn, nhanh chóng vuốt mông ngựa cho tiểu hoàng tử của hắn.
Sắc mặt của Hy Chấn quả nhiên tốt lên, nhưng trong lòng y đã bắt đầu đặt ra kế hoạch cho tương lai rồi.
“Đinh Đang, sao rồi?”
“Không có gì cả, chúng ta cần kích thích gã hơn để xác nhận.”
Hy Dương gật gật, dù gì hắn vẫn còn tối nay để hành động.
Vào lúc này, ánh mắt của Tần Xích Hoang lia thẳng đến cây đa xa xa, một nụ cười nham hiểm hiện trên môi.
——————————————————
Tối đến, những ánh nến lấp lánh thắp sáng những đèn hoa đăng cánh sen, tạo nên vẻ dịu dàng mà kì ảo đến lạ, khắp cung điện như bừng sáng tựa chốn thiên tiên.
Không khí bên trong khu yến tiệc vô cùng rộn ràng, khắp nơi mọi người đều nói cười vô cùng vui vẻ.
Các bàn tiệc được bày biện bởi đủ thứ rượu quý cùng sơn hào hải vị nức tiếng, Hy Dương nấp trong một xó nhìn mà tròng mắt trố ra ngoài.
Bàn tiệc được sắp xếp quanh một mảnh không gian rộng rãi, ở giữa là những vũ nữ xinh đẹp múa quạt xinh đẹp tựa thiên tiên, bước chân nhịp nhàng chuyển động theo tiếng đàn bầu êm ái như những con hạc kiều diễm.
Ai ai cũng bị mê hoặc bởi điệu múa hư ảo của các nàng, nhưng Tần Xích Hoàng có vẻ không có hứng thú gì cả, còn ngáp ngắn ngáp dài này nọ, tựa như họ không phải hạc mà là đám vịt bầu đang đập cánh vậy.
Lại nói đến vị trí trung tâm, Tần Xích Hoàng là khách cực quý, được ngồi ngang hàng với Tình vương cùng hoàng hậu.
Hoàng hậu cùng các phi mỗi người đều vận áo dài thêu gấm vô cùng lỗng lẫy, quả nhiên là xứng danh mỹ nhân đẹp nhất đất Nam.
Đáng tiếc, Từ Phi không thể có mặt trong dàn mỹ nhân ấy.
Lại nghĩ về người phụ nữ kia, Hy Dương cũng chẳng biết phải làm sao.
Nàng có thể nói là hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh, đến bọn hắn làm gì cũng chẳng thèm để tâm, chỉ cần không phiền đến nàng là đủ.
Hắn còn tưởng nàng sẽ như đám phi tần trong mấy phim cung đấu kia chứ, nhưng xem ra hắn nhầm to rồi.
Có lẽ tâm nàng đã sớm nguội lạnh, mọi chuyện cũng không lọt vào mắt nàng nữa.
Thế cũng tốt, hắn cũng dễ hành động.
Cuối cùng, tiết mục chính rốt cuộc cũng đến.
“Thưa hoàng thượng, tiết mục mà hoàng thượng chiêu đãi chúng thần hôm nay quả thực là đặc sắc, chúng thần vô cùng tạ ơn vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp văn hóa trù phú của Đại Việt.” Vị quan đi theo Xích Hoang cúi người, nhìn mặt mũi là biết không phải người hiền lành gì.
“Vì thế, xin hãy để chúng thần đem chút gì đó chiêu đãi cho hoàng thượng cùng chư vị.”
Tình vương tâm thấp thỏm.
“Đừng khách khí, chiêu đãi khách quý là trách nhiệm của ta mà.”
“Không được, chúng thần sẽ cảm thấy áy náy lắm.
Xin hãy để chúng thần góp vui cho chư vị.”
Lúc này, hoàng tử Tần Xích Hoang rời khỏi chỗ ngồi, cùng hành lễ với vị quan nọ.
“Như chư vị đã biết, hoàng tử của chúng thần rất am hiểu sử dụng và múa kiếm.”
“Chỉ chút tài mọn, xin được phép được biểu diễn cho các vị.”
Tình vương có hơi ngập ngừng, cuối cùng đồng ý.
Tần Xích Hoang nhanh chóng thực hiện màn biểu diễn của mình.
Những đường kiếm của gã vô cùng thoát lực vào mạnh mẽ, mũi kiếm kiêu ngạo xé gió mà đi, tạo ra tiếng nghe rất đã tai.
Cao ngạo mà dũng mãnh oai hùng, hoang dại mà vẫn đẹp đến lạ, tất cả mọi người đều bị thân thế của gã hấp dẫn, kể cả Hy Dương nép trong xó cùng Hy Chấn.
Nhưng, hơn cả hấp dẫn, hắn bắt đầu thấy lo.
Sau khi gã kết thúc, cả phòng yến tiệc rần rần tiếng vỗ tay như sấm dậy, đến Tình vương cũng không tiếc lời khen ngợi những đường kiếm sắc sảo của gã.
Sắc mặt vui vẻ của ông ngay lập tức biến mất khi gã đề cập đến khả năng sử dụng kiếm của các hoàng tử.
Tình vương nắm chặt tay, âm thầm nghiến răng.
“Haha, các hoàng tử của ta dĩ nhiên cũng khá am hiểu sử dụng kiếm, nhưng ta không nghĩ các nhi tử của ta có thể theo kịp tài năng của ngươi đâu.”
“Hoàng thượng quá khen, chi bằng mời các hoàng tử cùng thần luận kiếm một chút? Thần có thể học thêm một chút gì đó từ các hoàng tử, thần nghe nói kiếm pháp của Đại Việt rất uyển chuyển và nhẹ nhàng, so với đường kiếm thô kệch của thần thật đáng chê cười.”
Đúng thực là như vậy, nhưng Tình cố gắng không để câu nói mát lòng này phá tan hàng phòng ngự của mình.
“Ngươi không nghĩ sẽ rất nguy hiểm nếu luận kiếm trong yến tiệc sao? Không gian chật hẹp, thật đáng tiếc nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Không sao cả, chúng ta có thể chuyển vị trí ra ngoài.
Với lại, thần cũng muốn trao đổi thuật kiếm của hai quốc gia.
Nếu có thể, thần có thể dạy các hoàng tử đôi chút về kĩ thuật kiếm của Cổ Bàn.
Hãy coi như đây là cơ hội học tập.
Hoàng thượng cũng biết, đấu kiếm là đam mê của thần, thần thực sự muốn đem những trải nghiệm tốt đẹp ở Đại Việt về kể cho phụ hoàng nghe.”
Tình vương nghe đến đây, mắt đều sáng ngời.
Như Xích Hoang biểu diễn ban nãy, kĩ thuật kiếm Cổ Bàn quả thật danh bất hư truyền, mạnh mẽ mà không kém phần hoang dại, quả là chiêu đãi mắt người nhìn.
Còn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông là vuốt lông cho tên hoàng tử kia, gã đưa ra điều kiện này khó có thể từ chối.
Sự thật chứng minh, Tình vương ước gì ông không đồng ý.
Đám nhi tử của ông đứng cùng Xích Hoang như con gà bệnh sóng vai cùng đại điểu, lên sàn đấu thì run như cầy sấy dù vũ khí cũng chỉ là kiếm gỗ.
Lần lượt từng hoàng tử ngã xuống, không ai chống cự được quá hai phút, không ai chạm được một sợi tóc của Xích Hoang, các phi nhìn nhi tử mình ê ẩm mình mẩy mà lòng đau nhói.
Trong khi đó, Xích Hoang thong dong như tiện tay cầm vợt đập muỗi, bộ dáng trêu ngươi trông thực đáng ghét.
“Chà, các hoàng tử đường kiếm quả thật đẹp mắt, nhưng tiếc quá lực không đủ, cần luyện tập nhiều hơn.” Xích Hoang thản nhiên nói, không để ý đến gương mặt đen thui của Tình vương.
“Haha, quả nhiên hoàng tử Cổ Bàn là nhân tài ngàn năm khó gặp, các nhi tử của ta thật may mắn khi được thỉnh giáo.” Tình vương nghiến răng, cố gắng dằn lại cơn tức trong lòng.
Ông có cảm giác mặt mình bị tát hàng trăm cái.
“Chúng ta nên trở về yến tiệc thôi.”
“Khoan đã!”
Một giọng nói con nít vang lên, nhưng phá lệ rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nguồn âm thanh đó, phát hiện một đứa trẻ băng quấn một bên mắt, đĩnh đạc cầm kiếm tiến lại gần, theo sát đằng sau là một đứa trẻ thanh tú sáng sủa khác.
Chẳng ai biết hai đứa trẻ này là ai mà dám phạm thượng xen ngang.
“Tiểu tử kia, các ngươi muốn chết sao? Ai cho các ngươi tự tiện xông vào đây?” Một vị quan hét lớn.
Hy Chấn không hề sợ sệt, cùng Hy Dương đến trước mặt Tình vương chắp tay quỳ gối.
“Nhi tử xin được diện kiến phụ hoàng.
Nhi tử tên Hồ Hy Chấn, là nhi tử của Từ Phi và phụ hoàng.
Con xin phép được luận kiếm cùng hoàng tử Tần Xích Hoang.”
Không gian rơi vào mảng tĩnh lặng.
Đầu Tình vương ong lên một tiếng, cơn tức giận đang tích tụ không tự chủ được bùng phát.
“Tiểu tử hỗn xược! Ngươi nói xằng nói bậy gì thế hả? Bay đâu, mau ném bọn chúng vào ngục giam.”
Mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao, ai mà chả biết Từ Phi bị giam vào biệt cung, nhưng không rõ vì lí do gì.
Tuy nhiên, một thằng nhóc đeo băng đột nhiên xuất hiện, tự xưng là nhi tử của hoàng thượng và Từ Phi, suy đoán của mọi người cũng ra được ba bốn phần.
Tình vương sao có thể bình tĩnh.
Ông không hề muốn mọi người biết đến sự tồn tại của đứa bé này, đến cả ông mặt mũi hắn ra sao cũng không biết không hay.
Nhưng giờ, y lại ở đây, cùng với đôi mắt xinh đẹp y hệt Từ Phi kia, trong lòng ông chợt động.
Đứa nhi tử quái vật của ông thế mà lớn lên trong khá vừa mắt, phần mặt xấu xí kia được che đi dễ nhìn hơn hẳn.
Tuy nhiên, nhiêu đó không đủ để ông cho y ở lại.
Hoàng hậu đứng ở đằng sau, đôi mắt sắc như lưỡi dao khóa chặt trên người Hy Chấn.
“Khoan đã.”
Tần Xích Hoang tiến lại gần.
“Ta muốn đấu với hoàng tử này.”
Tình vương nháy mắt hoảng hốt, sắc mặt của các phi cùng hoàng hậu cũng đen lại.
“Hoàng tử, xin thứ lỗi.
Ta thực sự không biết đứa trẻ này nói nhăng cuội điều gì, ngươi không cần để tâm.”
“Không, ta muốn đấu với y.
Sẽ rất thú vị đây.”
Tình vương muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng ánh mắt đe dọa của Tần Xích Hoang khiến lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
“Đa tạ.” Hy Chấn nhìn qua Tình vương.
“Phụ hoàng đừng lo, con sẽ không để người thất vọng.”
Tình vương có chút sững sờ, vì ánh mắt của y quá mãnh liệt, quá kiên định, như một ngọn lửa bừng cháy trong đêm đen, khiến ông không tự chủ mà nảy sinh chút hi vọng.
Dù gì, nếu y có thua, ông cứ đem y đi trừng trị là được.
Tuy nhiên, ông không biết rằng, ánh mắt đó vốn không phải dành cho ông, mà dành cho Hy Dương đang lặng lẽ đứng ở góc tối kia.
Dương ca, hãy nhìn ta!
“Haha, ánh mắt ngươi thật thú vị, ta xem thử ngươi bản lĩnh thế nào.” Tần Xích Hoang cười gằn, Hy Chấn giật mình phát hiện gã có chút khác lạ, tựa hồ sát khí nháy mắt tăng mạnh, tựa như đối phương thực sự muốn lấy mạng y.
Họ chưa từng gặp nhau, tại sao?
Nhưng Hy Chấn không có thời gian để thắc mắc về vấn đề này, vì ngay khi tiếng hô bắt đầu vang lên, Xích Hoang như thú dữ lao ngay về phía y.
Mọi người xung quanh thất kinh “Ồ!” lên, nín thở theo dõi trận đấu.
Bọn họ cứ ngỡ Hy Chấn tàn đời rồi, ai ngờ y đã tránh được đòn tấn công của Xích Hoang, thậm chí còn lợi dụng đập một cái lên tay của gã.
Phải nói, nãy giờ các hoàng tử còn không tiếp cận được Xích Hoang, ấy vậy đứa trẻ nhìn có vẻ yếu đuối này lại đánh được một kiếm lên người gã.
“Haha, khá tốt!”
Hy Chấn đổ mồ hôi hột, chật vật chống chọi những đường kiếm như giã chày của Xích Hoang.
Lúc này, y nhận thấy sự chênh lệch thực lực rõ ràng giữa bản thân và đối phương, nhưng điều đó không chỉ không làm y nhụt chí mà còn tiếp lửa thêm cho y, y liều mạng chịu đánh liều mạng đánh vào Xích Hoang.
Y không muốn thua cuộc, vì Dương ca đang nhìn!
Tuy nhiên, dù ý chí có sắt đá và mãnh liệt đến mấy, Hy Chấn vẫn bại trận dưới tay của Xích Hoang.
Nhưng mà chính đối phương cũng để lộ bộ dáng chật vật không kém.
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình, bọn họ ai ai cũng bị trận đấu kịch liệt ấy chiếm lấy hơi thở.
Ai mà ngờ được thằng nhóc nhỏ bé kia có thể đả thương được Xích Hoang, kéo dài trận đấu lâu hơn gấp mười lần đám hoàng tử kia.
Tình vương cũng không thể tin được, vị nhi tử ông bỏ rơi kia thế nhưng lại có kĩ thuật kiếm điêu luyện đến vậy.
Ông thấy rõ, những đường kiếm của y rất mạnh mẽ, quyết đoán mà cũng rất hiểm hóc, đôi lúc có chút liều lĩnh nhưng không đáng nhắc tới.
Y thua, nhưng nếu so một đứa trẻ còn chưa dậy thì cùng một nhân tài lẫy lừng đất Bắc 15 tuổi, đây quả là một kì tích.
Y nhất định là một nhân tài không kém cạnh Xích Hoang, y chỉ cần được dạy dỗ hợp lí.
Đã ở trong biệt cung mà lại giỏi như vậy, nếu được rèn luyện kĩ lưỡng, y sẽ trở nên xuất sắc đến độ nào đây.
Cứ như vậy, lòng kiêu hãnh của Tình vương nháy mắt tăng lên, nhìn Hy Chấn như phát hiện châu báu mới.
“Hoàng tử!”
Hy Dương vội vàng chạy lại đỡ y dậy, nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt.
Hắn chỉ có thể đứng từ xa không thể can thiệp, nhìn Hy Chấn bị Xích Hoang tàn ác tấn công mà lòng đau nhói.
Rõ ràng đối với những hoàng tử khác thì không sao, đằng này đến lượt y lại nhẫn tâm đến vậy.
Không cần phán đoán, tên này nhất định là Ủy Đằng.
Như để chứng thực cho suy đoán của hắn, Xích Hoang khiêu khích nhìn hắn như trêu ngươi, đầu lưỡi liếm môi đầy kích thích.
Hy Dương nghiến răng, cố gắng không để lộ bất cứ biểu tình thất thố nào.
“Quả nhiên, kiếm pháp của vị hoàng tử này thật xuất sắc.
Có chút vụng về, nhưng là trân bảo khó tìm đấy.
Hẳn Tình vương rất tự hào.
Thần thực sự tâm phục khẩu phục.” Xích Hoang cúi người hành lễ.
“Haha, hoàng tử là một thế lực không thể khinh nhờn, phải là may mắn của nhi tử ta.” Tình vương xua tay.
“Bay đâu, mau đem hoàng tử về cung của ta, truyền thái y đến!”
Hy Chấn hai mắt díp lại, cả người đau nhói như muốn ngất, tuy nhiên tay nắm áo của hắn nhất quyết không buông.
Hy Dương nghiến răng, tại sao cuộc đấu kiếm này lại bạo lực đến thế cơ chứ? Nếu như Hy Chấn không thể hiện xuất sắc như vậy, có hay không Tình vương sẽ kệ xác y luôn không?
Nhìn Hy Chấn được binh lính bế đi, Hy Dương có chút nôn nóng.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài là người hầu thân cận của hoàng tử, xin hãy để thần đi theo chăm sóc ngài ấy.” Hắn dập người xuống đất.
“Ngươi sao?” Tình vương nhíu mày, phất tay.
“Nô tài dĩ nhiên đi theo chủ tử của mình.
Nhưng, ta sẽ cần ngươi giải thích một số chuyện, việc hai ngươi phạm thượng xen vào yến tiệc hoàng gia ta vẫn ghi nhớ.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Lúc này, Xích Hoang đến bên cạnh Hy Dương, bàn tay to lớn chụp lên sau gáy của hắn, không dấu vết mà vuốt ve khiến hắn nổi hết cả da gà.
“Đây là nô tài của của tiểu hoàng tử kia sao? Trông ngươi xinh xắn phết nhỉ?”
Trong lòng đem gã băm vằm thành trong mảnh, ngoài mặt Hy Dương vẫn khách sáo cười.
“Đại nhân quá khen, nô tài không dám nhận.”
“Là một nô tài nhỏ bé mà thôi, hoàng tử không cần để ý đến.
Tuy nhiên, lần sau nếu có luận kiếm, xin ngươi nhẹ tay chút.” Tình vương nghiêm túc nói, mãi mới thể hiện được khí thế của bậc đế vương.
“Là do thần quá hưng phấn, xin được tạ tội với hoàng thượng.
Chỉ là lâu lắm mới thấy một nhân tài thú vị, thần có chút mất cảnh giác.”
Dối trá! Điêu ngoa! Cứ đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ hội!
“Không sao, ta chỉ muốn khuyên ngươi một chút thôi.
Chúng ta nên quay trở lại yến tiệc chứ?”
“Đa tạ cát ngôn của hoàng thượng.” Xích Hoang đi theo Tình vương quay lại phòng yến tiệc, nhân lúc không ai để ý liền xoa nắn mông nhỏ của Hy Dương, lực độ chứa đựng dục vọng đáng khinh của gã.
Hy Dương nhẫn nhục không thể làm gì, rốt cuộc theo chân đám lính đưa Hy Chấn đi, sát khí nồng đậm bao quanh không thể dứt ra được.
Ủy Đằng!.