Đầu đau như búa bổ, Cẩm Lý ôm đầu, bò dậy, mở mắt.
Con mẹ nó, địa phương này là nơi nào?
Cẩm Lý bị bao quanh bởi những món đồ với hình thù kì lạ.
Đầu đau như bị hàng ngàn cái búa bổ, không thể nghiêm túc suy nghĩ được gì.
Ngồi một lúc, cuối cùng đầu cũng đã đỡ hơn, bên trong lại vang lên chất giọng điện tử lạnh băng.
\[ Xin chào, lần đầu gặp! Chúc kí chủ có một nhiệm vụ tốt lành.\]
Chất giọng điện tử kết thúc, Cẩm Lý ngồi trên giường, sắc mặt cực kì không tốt đẹp, trong đầu hàng nghìn con thảo nê mã đang chạy qua.
Con mẹ nó, cái giống gì đây!
\[ Tôi là Ái Hòa Nhất Kinh, hệ thống được phân công phụ trách kí chủ a.\]
Nhất Khinh cái mẹ gì? Hệ thống gì!!!!
Mẹ, tên khốn nạn nào hạ cổ trùng trẫm, trẫm băm chết hắn.
\[ Phát ngôn của kí chủ không phù hợp với thiết lập của hệ thống, tôi nghe không hiểu a!\]
....
Không gian rơi vào im lặng quỷ dị.
Cẩm Lý dường như tự chìm vào trong thế giới riêng, hệ thống lại không nói tiếp.
Hệ thống dường như không đợi được nữa, lại lục đục lên tiếng.
\[ Chỉ cần kí chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ có cơ hội trở về nha.!\]
Cẩm Lý vốn đang trầm mặc suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng của hệ thống, trực tiếp bùng nổ.
Con mẹ nó, trẫm đang yên lành ngồi ngai vàng, các ngươi đây là bắt cóc người trái phép.
\[ Dựa trên tư liệu cho thấy, kí chủ không hề có ngai vàng nha! Kí chủ đây là ôm ý nghĩ tạo phản, không phù hợp với thiết lập của hệ thống!\]
Ngai vàng đó chính là của trẫm.
\[ Được rồi, ngài không cần mơ nữa.
Hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ được quay về nha.\] Hệ thống cực kì hòa ái, không muốn nghe kí chủ nói nhảm, phát nhiệm vụ đầu tiên.
Trẫm muốn ngai vàng của trẫm.
\[ Ây, kí chủ! Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là có thể quay về nha.\] Hệ thống biểu thị rất có kinh nghiệm dỗ dành người.
Ngươi đừng ép trẫm.
\[ Kí chủ đừng tự làm đau mình, chết sẽ bị kéo ngược lại đó!\]
.....
\[ Được rồi, người chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi.
Rất đơn giản.
Ngài cũng rất giỏi mà!\]
Cút!
\[ Nhiệm vụ sơ cấp: Bác sĩ của thời đại!
Tiến độ nhiệm vụ 0%
Tiến độ trở về 0%\] Mặc dù chịu tổn thương xâu sắc nhưng nó rất chuyên nghiệp nha! Giao xong nhiệm vụ rồi mới cút.
Cẩm Lý nhìn thanh tiến độ lập lòe trước mặt, cực kì ngứa mắt, tức giận đá vào thành giường.
Giường lớn được bao bọc bởi vãi bông dày, đá xong phát này lại không hề đau.
Cẩm Lý nghẹn một bụng tức giận, ngồi trở lại giường, tiếp tục rơi vào trầm tư.
Cẩm Lý cuối cùng cũng dẹp bỏ hàng nghìn con thảo nê mã trong đầu, nghiêm túc quan sát xung quanh.
Sàn nhà được trải nhung êm ái, anh không đi dép cũng không sợ bị lạnh, Cẩm Lý nhìn căn phòng toàn trắng trắng xám xám...!cực kì không hài lòng.
Khoan đã, hệ thống, ngươi có phải quên thứ gì rồi không?
\[....\] Ái Hòa Nhất Kinh biểu thị, nó đã cút rồi, nhất quyết không lên.
Hệ thống gọi thế nào cũng không chịu ra, Cẩm Lý tinh thần không mấy tốt đẹp, phải tự mình tìm hiểu cái thế giới xa lạ này!
Đứng trên vỉa hè nhìn ra đường lớn, từ sáng tới chưa, chịu biết bao ánh mắt đủ loại cấp độ của người xung quanh.
Cẩm Lý:"..."
Cho nên, tại sao trẫm phải làm mấy thứ chết tiệt này cơ chứ!
" Anh đẹp trai, có chuyện gì thế?" Phía trước xuất hiện một tiểu cô nương.
" Không." Trẫm thì có thể có chuyện gì chứ!
" Anh đã đứng đây hơn 3 tiếng rồi đó!"
"..." Cô nương, cô cũng nhìn trẫm 3 tiếng đồng hồ sao? Trẫm không phải loại người có thể tùy tiện nhìn đâu, phải trả phí dịch vụ đó.
" Anh sao thế, tôi có thể giúp được không?"
" Không."
Cẩm Lý lạnh mặt, phun ra một chữ, quay đầu trở về phòng, phía sau vẫn còn vang lên tiếng gọi của cô nương kia.
" Anh đẹp trai, có thể add zalo hay không?"
Nhìn trai đẹp khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tới bắt chuyện lạnh nhạt rời đi, tiểu cô nương tiếc nuối thở dài.
Nhân sinh thật khó khăn.
Gặp trai đẹp đã khó, xin được zalo càng khó hơn.
" Tiểu Kiểu, chưa về sao?" Bên cạnh tiểu cô nương liền xuất hiện thêm một tiểu cô nương khác.
" Đang định về! Haizz, đừng nói nữa, tao đang tiếc đứt ruột đây!"
" Có chuyện gì thế!"
" À, vừa nãy, tao có gặp một chàng trai...."
Hai tiểu cô nương sóng vai, cùng nhau bước trên đường lớn, một người dám hào hứng kể, một người dám điên cuồng cảm thán!
Phía xa gốc cây, mèo đen nhỏ lướt qua tầm mắt anh, bước chân vội vã.
Dòng người cứ như vậy cuồn cuộn chảy, ai làm việc của người đó, ngẫu nhiên sẽ va ánh mắt vào nhau, lại đơn giản rời đi.
Tấp nập như vậy, lại chẳng ai chào hỏi ai, chẳng ai quan tâm ai, chẳng ai liên quan ai.
Cẩm Lý đứng từ trên cao nhìn xuống.
Bước đầu nhận thức được thiết lập của thế giới mới này..