Cẩm Lý như thường lệ sau khi tan làm liền lái xe tới tập đoàn Kinh thị, đi được nửa đường bỗng nhận được điện thoại từ Bạch Yến.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, trực giác đối với chuyện này không tốt lắm.
" Chuyện gì?"
" xxx đường xx.."
Cẩm Lý còn chưa định hình được chuyện gì, chất giọng quen thuộc bên kia đã đọc ra một địa điểm...!ngay sau đó là những tiếng tút dài.
Dùng điện thoại của trợ lý gọi điện cho trẫm, đây là thế nào?!!
Cẩm Lý bị nghẹn đến không muốn tiếp tục lái xe.
Thể loại người gì đây, tại sao trẫm phải chữa chân cho hắn? Ngày nào trẫm cũng đi đi về về không mệt sao? Còn muốn đổi địa điểm bất ngờ? Trẫm không làm nữa.
[ Ngài có thể chuyển tới ở cùng mục tiêu nhiệm vụ nha.]
Ha ha.
Trẫm còn có thể vòng xe trở về nhà.
[ Ký chủ, vì nhiệm vụ cố gắng nha.] Nó không nói nữa...
Cẩm Lý đi tới địa chỉ Kinh Bắc nói, là một khách sạn lớn nổi tiếng trong thành phố, Cẩm Lý để xong xe, ngoài mặt lạnh lùng, bên trong đã ầm ầm gợn sóng.
Đã nói là không được xếp lịch tối nữa rồi...!hắn ta còn bày đặt đi tiệc tùng gì nữa.
" Cho hỏi, ngài Cẩm Lý đúng không ạ?" Một nhân viên bảo vệ bước tới hỏi.
" Đúng."
" Kinh tổng đang chờ ngài, mời ngài đi theo tôi."
Nhân viên thực hiện vai trò dẫn đường, đưa Cẩm Lý đến một phòng bao thuộc top sang trọng nhất khách sạn.
" Mời ngài." Nhân viên cung kính.
Cẩm Lý cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đẩy cửa, vốn nghĩ bên trong chính là một bữa tiệc tiêu chuẩn của những con người đi theo con đường làm ăn buôn bán để thực hiện chức năng làm quen gây dựng quan hệ của các công ty với nhau...!nhưng không phải, không hề.
Cẩm Lý nhìn một bàn ăn vỏn vẹn sáu người, ba nam ba nữ, bầu không khí giữa bọn họ cũng không tốt lắm, bởi vì anh đẩy cửa mà không gõ, cho nên thu hút ánh nhìn của tất cả.
Cẩm Lý còn chưa kịp phản ứng, một trong ba nữ nhân đã lên tiếng:" Nhân viên của khách sạn này thật tệ."
Cẩm lý chưa gì đã bị hiểu nhầm là nhân viên và bị mắng:"...." Con mẹ nó, trẫm tới đây là làm gì?!!
" Tôi không phải nhân viên."
" Khách sạn này làm ăn kiểu gì, phòng bao đã được thuê mà vẫn để những loại người này tùy tiện tìm tới?" Nữ nhân ấy phớt lờ câu nói của Cẩm Lý, tiếp tục cảm thán.
" Tôi là loại người nào? Bà không xứng được biết." Con mẹ, trẫm còn đang nói chuyện tử tế, là nàng ta không thích, không thể trách trẫm.
Nữ nhân thái độ kì thị, luôn miệng buông ra những lời đánh giá, Cẩm Lý lười quản nàng ta, bước vào, đi về phía Kinh Bắc đang trong tư thế xem kịch.
" Kinh tổng, tới giờ về rồi." Cẩm Lý miệng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Kinh Bắc lại như ăn tươi nuốt sống người ta.
" Ừ." Kinh Bắc đáp lại, ngay lập tức điều khiển xe lăn tới bên cạnh Cẩm Lý.
" A Bắc, đây là ai?" Một nữ nhân khác lên tiếng, giọng nói dịu dàng, đậm chất quyền thế.
" Bác sĩ."
" Bác sĩ? A Bắc, con lại tìm những người vô danh chữa chân cho mình sao? Ta đã nói, nếu con cần thì ta có thể mời bác sĩ nổi tiếng tới cho con." nữ nhân đầy yêu thương.
Cẩm Lý đối với loại giọng điệu này, cực kì chán ghét, còn chán ghét hơn cái nữ nhân tùy tiện phía trước.
Kinh Bắc nhất quán từ chối:" Không cần."
" Tôi đưa anh về." Cẩm Lý cực kì chán ghét, không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây phút nào nữa.
Kinh Bắc đồng tình.
Thế nhưng những người khác lại không như thế:" A Bắc, Vương tiểu thư vẫn còn ngồi ở đây đó."
Cẩm Lý cẩn thận quan sát những người trong căn phòng, đại khái hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, không đợi Kinh Bắc đáp lại lời nữ nhân kia, mà anh cũng không chắc kinh Bắc sẽ đáp lại, Cẩm Lý trực tiếp đẩy người ra ngoài trong ánh mắt mưa bom bão đạn.
Trẫm đao thương bất nhập.
Trẫm hóa thân thành tấm bia sống, một tấm bia yêu nghề.
Cẩm Lý bằng mặt không bằng lòng, đẩy Kinh Bắc đi trong đại sảnh tràn ngập người.
" Cẩm Lý tức giận sao?" Kinh Bắc hỏi.
" Không." Trẫm có gì mà tức giận chứ.
Cẩm Lý tự nhiên trả lời.
Đối với giọng điệu kì lạ này của Kinh tổng tài đối với mình, Cẩm Lý biểu thị đã quá quen thuộc rồi, sau vài ngày đầu Kinh Bắc cực kì bài xích Cẩm Lý, khoảng thời gian tiếp theo, thái độ liền chuyển sang như vậy.
Trẫm mặc dù tự nhận thông minh nhưng vẫn không thể hiểu được Kinh tổng tài này có ý gì.
" Anh bị ép, không phải anh thật sự muốn đi xem mắt."
" Ừ." Trẫm biết rồi, ngươi không cần giải thích, trẫm thật sự không cần nghe.
" Cẩm Lý đừng giận nữa mà."
" Tôi không có." Trẫm có gì mà phản giận chứ!
" Vậy sao Cẩm Lý lại lạnh nhạt với anh, anh không muốn dấu nên liền gọi em tới đây.
Em phải biết, điện thoại cá nhân của anh bị bọn họ khống chế rồi, khó khăn lắm mới dùng điện thoại trợ lý Bạch gọi cho em."
"..." Thái độ của trẫm rất tiêu chuẩn có biết không? Lạnh nhạt cái gì, thế nào là lạnh nhạt.
Trẫm thật sự không có, tin trẫm.
Giải thích làm cái gì chứ...!trẫm không quản, trẫm không muốn nghe.
Cẩm Lý cảm thấy vị Kinh tổng tài này càng ngày càng đi quá xa rồi, người thông mình thường hay tự bổ não cho mình sao? Không có mà?!! Trẫm cũng thông minh, nhưng trẫm không hề tự bổ não..