Cẩm Lý tới thành phố của Từ Phó Dương nghỉ phép, không nằm trong lịch trình, cho nên chẳng có fan nào tới đón anh cả.
Anh vận dụng khả năng thiên biến vạn hóa, tránh khỏi sự theo dõi của đám fan cuồng, một mình xách theo hành lý đi tới trường Từ Phó Dương.
Trước khi tới đây, Cẩm Lý cũng đã hỏi xem Từ Phó Dương có đang ở trường không rồi, thời điểm anh xách vali tới cổng trường, vẫn là lúc đang diễn ra tiết học, lượng người đứng trước cổng không nhiều.
Cẩm Lý ngựa quen đường cũ, bước tới phòng bảo vệ, gõ cửa.
" Ai thế?" Bảo vệ nghi hoặc hỏi.
" Là cháu! Cháu có thể ngồi ở đây chờ Phó Dương không ạ?"
" Lại là cậu à? Được chứ! Mau vào đây."
Cẩm Lý kéo theo vali, bước vào bên trong.Bảo vệ nhìn vali của Cẩm Lý, nghi hoặc hỏi:" Đi đâu đây?"
" Cháu dọn tới ở cùng Phó Dương ạ!"
" Cậu là gì của nó? Anh em à?"
" Dạ không? Cháu là bạn trai của em ấy!"
Bảo vệ giật mình, lắp bắp:" Bạn trai?"
" Dạ! Cháu và Phó Dương đang tìm hiểu nhau."
Bảo vệ nheo mắt:" Cậu này...!cậu là minh tinh đúng không?"
" Dạ!"
" Cậu là nguyên nhân rắc rối của Phó Dương trong những ngày gần đây đó à?"
" Đúng, nhưng cháu tới đây để bảo vệ em ấy!"
" Bảo vệ? Cậu có chắc cậu bảo vệ được nó không? Những lần nó bị ném đá, chặn xe trước cổng trường, bị đánh, bị mắng...!đâu phải ít! Cậu đã từng bảo vệ được nó sao?" Bảo vệ nói với Cẩm Lý, giọng điệu không khác gì cha già.
" Trước đây cậu ấy trải qua những gì, từ nay về sau, cháu có thể đảm bảo sẽ không xảy ra nữa."
" Cậu tên là gì?"
" Cẩm Lý!"
" Bác chỉ muốn khuyên cháu một câu, cuộc sống rất vô thường, thứ cháu muốn nắm bắt chưa chắc đã cầm đến tay, cháu với Từ Phó Dương chính là chân trời góc bể, không cùng một thế giới."
" Cùng hay không, không phải nói là được."
" Cháu..."
" Nếu bác vẫn còn muốn tiếp tục chủ đề này, cháu xin phép không được tiếp chuyện."
" Được rồi, sau này có gặp chuyện gì thì cũng đừng có mà hối hận."
" Sẽ không."
Cẩm Lý cương quyết khẳng định, Từ Phó Dương tan học, liền nhanh chóng gọi cho Cẩm Lý, tiếng chuông điện thoại vang lên, giúp đánh tan bầu không khí quái dị bên trong phòng bảo vệ.
[ Alo]
[ Anh đang ở đâu thế?]
[ Trong phòng bảo vệ đợi em.]
[ Được rồi, em đang xuống đây, anh đợi một lát.] Từ Phó Dương bước nhanh về phía phòng bảo vệ.
" Em ấy xuống rồi, cháu đi trước nhé!" Cẩm Lý chào tạm biệt bảo vệ, kéo theo vali rời đi.
Bảo vệ từ trong phòng nhỏ nhìn ra, trùng hợp thấy ngay cảnh tượng Từ Phó Dương bước đến bên cạnh Cẩm Lý, không rõ là Cẩm Lý nói thứ gì, cậu liền thẹn thùng cười một tiếng, bộ dạng hạnh phúc vui vẻ, chính là thứ mà đã lâu rồi bảo vệ không thể nhìn thấy trên người Phó Dương.
Có lẽ, hai đứa nó thật sự có thể vượt qua thế sự ngoài kia thì sao?
Bảo vệ nhìn hai người, có chút chờ mong!
" Cẩm Lý, anh đột nhiên chạy tới đây, không sợ bị phát hiện ra sao?"
" Sao có thể phát hiện được chứ! Em không tin tưởng anh thế à?"
" Em không phải là không tin tưởng anh, nhưng fan của anh ở đây thật sự rất đông."
" Nếu em sợ bị phát hiện thì mau về nhà thôi." Cẩm Lý mỉm cười dịu dàng, kèo tay Từ Phó Dương.
Từ Phó Dương đột nhiên bị nắm tay, có chút ngây ngốc, cử động mạnh cũng không dám, chỉ biết lóc cóc đi phía sau Cẩm Lý.
Phòng trọ của cậu thuê cách trường không xa, bởi vì cái vali của Cẩm Lý khá lớn cho nên không thể nào ngồi xe đạp được, Phó Dương đành phải cùng Cẩm Lý dắt xe đạp, đi bộ về.
Hai thiếu niên, một che kín mít kéo theo vali, một cười thẹn thùng dắt xe đạp, chậm rãi đi trên vỉa hè, bên cạnh không ngừng có người đi qua, không ngừng vang lên tiếng nói.
Thời gian ngay lúc này chạy thật chậm, đường về nhà, tựa như quãng đường đời phía sau, nó đã ấn định rõ, họ phải đi cùng nhau!
Hai thiếu niên, chậm rãi nhấc từng bước chân, cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật, cùng nhau chịu gió bụi, cùng nhau cười ngây ngô.
Cuộc đời sinh ra họ, là để họ tìm thấy nhau!
Tới phòng trọ của Từ Phó Dương, cậu liền nhanh chóng mở cửa cho anh vào.
Cẩm Lý xách vali vào, chậm rãi ngồi lên giường, quan sát một vòng phòng trọ của cậu.
Từ Phó Dương ngại ngùng xoa đầu:" Cái đó, phòng hơi chật trội, nếu anh chê thì có thể tới khách sạn gần đây thuê phòng."
" Không cần đâu, nơi này rất tốt!"
Đi quay phim, trẫm còn phải ngủ lều kia kìa, tối mưa lớn, còn tưởng sẽ bị cuống bay luôn rồi!
Phòng này mặc dù nhỏ nhưng cũng đủ để hai người chen chúc ngủ, nhỏ một chút, khoảng cách giữ anh và nhóc con cũng gần hơn.
" Anh thật sự muốn ở đây sao?"
" Không phải đã nói với em muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường để dễ nhập vai diễn mới hơn à, anh không ở đây thì ở đâu chứ!"
" Vậy được rồi, nơi này nhỏ, anh đừng có chê!"
" Không sao?" Cẩm Lý lắc đầu.
" Vậy anh muốn ăn gì, em đi siêu thị mua đồ."
" Ừm..." Cẩm Lý trầm mặc một lúc lâu:" Nghĩ không ra, hay là anh đi cùng em, biết đâu ra đó nhìn lại nghĩ ra món thích ăn thì sao."
" Nhưng sẽ có người bắt gặp mất."
" Cuộc sống bình thường của sinh viên đương nhiên là có đi mua đồ ăn rồi, anh bịt thật kín, còn sợ người ta nhận ra hay sao?"