Cẩm Lý kiên quyết muốn ăn khoai rán, Hồ Nhất đành lùi một bước:" Ăn cháo trước, sau đó mua khoai rán cho anh.
Được không?"
Cẩm Lý trong lòng không muốn.
Cái thứ cơm nhão toàn nữa kia mới không phải là gu của anh.
Ngoài mặt vẫn đồng ý chấp nhận thương lượng này với Hồ Nhất.
Hồ Nhất cho người đi mua cháo tới, cẩn thận xúc một thìa, thổi nguội cho Cẩm Lý.
Cẩm Lý biểu tình ghét bỏ:" Tôi có thể tự ăn được."
Hồ Nhất không nói gì, tiếp tục đưa thìa cháo kề lên môi Cẩm Lý, Cẩm Lý không nguyện ý, há miệng ngậm lấy thìa cháo, đem cháo nóng hổi nuốt vào bụng.
Không chút mùi vị.
Cẩm Lý kì thị loại đồ ăn thanh đạm một chút mùi vị cũng không có này, nhưng vẫn bấm lòng nhẫn nhịn nuốt từng thìa cháo Hồ Nhất đút.
Nhịn.
Đợi đến khi trẫm có thể xuống giường, thế giới này lại là của trẫm.
Đến lúc đó, sẽ không có ai quản được trẫm nữa.
Cẩm Lý trong lòng âm thầm tính toán.
" Cẩm Lý." Hồ Nhất rụt dè gọi.
" Ừ hử?" Cẩm Lý một tay đưa khoai rán lên miệng, một tay cầm điện thoại nghịch ngợm, lơ đãng đáp.
" Anh..." Hồ Nhất ngập ngừng.
" Nói." Cẩm Lý không kiên nhẫn cho lắm, trong lúc anh đang xem phim, thường không muốn nói chuyện, huống hồ còn có một tên Hồ Nhất bên cạnh ngập ngà ngập ngừng khiến anh phân tâm.
" Anh đối với em rốt cuộc là như thế nào?" Hồ Nhất lấy hết can đảm, nhắm mắt nói một lèo, bởi vì gấp gáp mà không kiểm soát được tông giọng, nói mà tựa như quát vào mặt Cẩm Lý.
Cẩm Lý bất ngờ bởi tông giọng của Hồ Nhất, ngồi ngốc một hồi, nhìn chằm chằm Hồ Nhất.
Hồ Nhất biết mình quá phận, ngượng ngùng cúi mặt, lí nhí lặp lại:" Anh đối với em, rốt cuộc là loại tình cảm nào?"
" Muốn bảo hộ cậu." Cẩm Lý đương nhiên trả lời.
Đùa gì chứ! Nhiệm vụ bắt trẫm làm thế, trẫm cũng không phải muốn bảo vệ ngươi, ngươi đừng có dùng vẻ mặt đó nhìn trẫm...!có trách thì trách hệ thống kìa.
Cẩm Lý bài xích nhìn biểu cảm ngàn năm không gặp của Hồ Nhất.
Hồ Nhất bởi vì câu trả lời của Cẩm Lý, bất ngờ đến há hốc mồm, trong lòng điên cuồng vang lên tiếng nổ lớn.
Năm mới tới rồi sao?
Lòng Hồ Nhất như chứa đựng dòng suối ấm nóng, đôi mắt nhìn Cẩm Lý cũng cực kì ôn nhu.
Cẩm Lý nổi da gà:" Này cậu..." ánh mắt đó là có ý gì?
" Em cũng vậy, muốn bảo hộ anh."
Ha ha.
Cẩm Lý kỳ thị trong lòng.
Cục phiền phức như ngươi có thể bảo vệ được ai?
Tự bảo vệ tốt cho chính mình, trẫm đã cảm tạ ông trời rồi.
Lòng mặc dù kỳ thị, lời nói lại không thể nói ra, Cẩm Lý chỉ đành gật gật đầu, học theo cách của hệ thống, động viên:" Ừ, cố lên."
Được Cẩm Lý đáp ứng, Hồ Nhất trong lòng càng vui sướng hạnh phúc.
Anh ấy đây là chấp nhận cậu rồi?
Cẩm Lý một khi biết được suy nghĩ của Hồ Nhất dành cho mình, chắc chắn sẽ run sợ mà ngã vào đĩa khoai rán trước mặt mất.
\----
Cẩm Lý tỉnh lại rồi, Hồ Nhất cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về nước, điều hành công ty.
Cẩm Lý không muốn trở về ngay, vết thương còn đang rất đau đây...!dù sao hiện tại anh cũng không thiếu tiền, nằm viện thêm một chút cũng không thành vấn đề đi.
Thế nhưng tên cứng đầu Hồ Nhất nhất quyết không chịu, y muốn anh cùng trở về nhà với y, còn muốn anh dưỡng thương ở biệt thự của mình, đích thân chăm sóc.
Lý do chính đáng, báo đáp ân tình, hồ nháo mà xoay quanh Cẩm Lý.
Cẩm Lý ngại phiền phức, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Thời điểm thật sự toàn bộ đồ đạc của mình bị Hồ Nhất cho người dọn sang biệt thự, Cẩm Lý tâm tình có chút gợn sóng, liền thấy hình như có gì đó không hợp lý...!cẩn thận suy nghĩ một chút, lại không thể nhận ra được không hợp lý ở chỗ nào.
Cẩm Lý cả người quấn băng trắng, mặc đồ đơn giản được Hồ Nhất đích thân bế vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, còn cẩn thận an ủi:" Vết thương rất nhánh sẽ khỏi thôi."
Trẫm đương nhiên biết rất nhanh sẽ khỏi.
Cẩm Lý chê Hồ Nhất phiền, liên tục đuổi đi.
Ở công ty còn có việc, Hồ Nhất cũng không tiện ở lại, đành theo Hạ Bạch tới công ty.
Căn phòng to lớn chỉ còn lại Cẩm Lý, Cẩm Lý một chút cũng không nhàm chán, nhanh nhẹn mang điện thoại ra, bật lên.
Có lý do chính đáng để cá muối, tội gì không tập trung làm cá muối cho tốt chứ!.