" Ngốc ở đó làm gì, mau đi lên." Cẩm Lý nhíu nhíu mày, không vừa ý nhìn Cung Mộ vẫn còn đứng ngốc một chỗ.
Trẫm bem người ta thập tử nhất sinh rồi, không chạy...!ở lại đợi ăn vạ à.
Trẫm còn chưa hỏng não đâu.
Cầm Lý nắm lấy cổ tay Cung Mộ, kéo về phía trước.
Chính là tùy tiện chọn một phương hướng, không nhanh không chậm rời đi.
Tầm nhìn của Cung Mộ toàn bộ đều bị tấm lưng đơn bạc che chắn, trong mắt chỉ còn có một mình anh.
Cung Mộ ngốc ngốc gọi:" Sư tôn."
Một người xa lạ, hai lần gặp mặt đều cứu y một mạng?
" Ừ?" Cẩm Lý dắt Cung Mộ đi, khẽ ngoảng đầu lại đáp.
" Tại sao lại cứu con."
" Ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên phải cứu rồi."
" Vậy...!nếu hôm nay là người khác, sư tôn cũng sẽ cứu sao?"
Hình như là không! Không phải ngươi, trẫm rảnh đâu mà quản.
Xét về việc trả lời thế nào đạt nhiều giá trị hảo cảm nhất, Cẩm Lý quyết định ăn ngay nói thật:" Sẽ không."
Cung Mộ bị câu trả lời của anh làm cho kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn.
" Bởi vì là ngươi, ta mới cứu."
" Lần đầu tiên, ta cố tình tới đó cứu ngươi, lần này, ta cũng là cố tình tới cứu ngươi."
" a."
" Ngươi a cái gì...!để ta xem có phải bị bọn trúng đánh ngốc rồi hay không?" Cẩm Lý lo lắng là thật, kéo Cung Mộ lại gần, cẩn thận tỉ mỉ xoa xoa đầu Cung Mộ, một chút lại vạch tóc lên xem.
" Sư...!sư tôn." Cung Mộ tâm khẽ động một tiếng, lắp bắp ngượng ngùng gọi sư tôn.
" Mau mà không sao." Ngươi ngốc rồi, sẽ trở thành ma tôn ngu ngốc duy nhất tiền lệ của ma giới mất.
Cẩm Lý thở phào một hơi, ngự kiếm đưa Cung Mộ trở về Hoàng Chân phái.
Sau hôm vớt người về, Cẩm Lý thông báo xuất quan, mỗi ngày bớt chút thời gian ăn bánh của mình để trực tiếp đi dạy Cung Mộ, đem toàn bộ sở học cả đời ( Tư liệu do hệ thống cung cấp) dạy cho Cung Mộ.
Đem cả mấy công pháp tu luyện của môn phái, đưa hết cho Cung Mộ, còn cẩn thận dặn dò:" Chỗ nào không hiểu thì tới hỏi ta."
Có Cẩm Lý chỉ dạy, thực lực Cung Mộ tăng lên trông thấy, chỗ đứng trong môn phái cũng được cải thiện.
Đồ đệ được yêu thích.
Ngoài Cẩm Lý, Cung Mộ trong môn phái chỉ dưới Lạc Dao Dao mà thôi.
Đám đệ tử ngoài việc đỏ mắt ghen ghét thì cũng chỉ có thể âm thầm nói xấu sau lưng.
Cẩm Lý ngồi dưới mái hiên, phóng tầm mắt ra vườn thảo mộc, một tay cầm bánh, một tay lật sách.
Ung dung nhàn nhã tận hưởng bầu không khí trong lành.
Trải qua hai thế giới hiện đại khói bụi xô bồ, cuối cùng cũng có thể nhàn nhã một chút, sống chậm mới là lý tưởng.
Cẩm Lý còn đang thả hồn vào mây trời, bên cạnh đã xuất hiện thêm một bóng người.
Không cần nhìn cũng có thể biết chủ nhân chiếc bóng là ai.
Cung Mộ gọi:" Sư tôn."
Cẩm Lý dừng lại việc ăn, cũng đặt quyển sách trở lại bàn:" Chỗ nào không hiểu?"
" Chính là chỗ..." Cung Mô ba hoa một đống định lý cao thâm, chính Cẩm Lý nghe còn có chỗ không hiểu.
Cẩm Lý duy trì trạng thái mặt lạnh, đợi Cung Mộ hỏi xong rồi mới cẩn thận tìm kiếm trong đống tư liệu Hệ thống cung cấp, lúc này mới cẩn thận giải thích cho Cung Mộ một lượt.
" Hiểu chưa?"
" Dạ, cảm ơn sư tôn." Cung Mộ mỉm cười rất tươi.
Cẩm Lý không nhanh không chậm chìa tay.
Cung Mộ cũng không ngạc nhiên, lấy từ túi càn khôn ra một túi dầu, cẩn thận kính trọng đặt vào lòng bàn tay Cẩm Lý.
Bên trong chưa năm chiếc bánh trắng nõn tròn tròn, nhìn liền muốn cắn.
Trẫm phát hiện ra, bánh tiểu tử này làm càng ngon hơn.
[ Người đây là đang bóc lột sức lao động của thiếu niên.]
Trẫm không có, là hắn tình nguyện.
Cẩm Lý mở miệng liền đường hoàng, hành động lại không được đường hoàng cho lắm, đợi Cung Mộ đi khuất liền chậm rãi lôi bánh ra bỏ vào miệng.
Những chiếc bánh còn lại trong đĩa nhanh chóng bị cho vào lãng quên.
\-\-\-
" Không hay rồi, sư tôn, người của Càn Chân phái lại tới gây sự." Lạc Dao Dao gấp gáp chạy tới, vừa đúng lúc gặp Cung Mộ sóng vai đi cùng Cẩm Lý.
" Chuyện gì?" Dăm bữa nửa tháng lại chạy tới gây sự, tại sao các ngươi không thể chăm chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện như vị ma tôn tương lai này đây.
" Bọn họ bảo người của ta đánh bị thương người của bọn họ."
" Kẻ nào?"
" Đệ tử đã hỏi qua, không ai nhận."
" Lý nào lại như vậy." Cẩm Lý không tình nguyện phất tay.
Còn tưởng giải quyết xong vị ma tôn tương lai này liền có thể trở về phòng nghỉ ngơi chứ!
Phiền phức thật biết xếp hàng.
Cẩm Lý buồn bực không vui, quyết tâm đem toàn bộ đám người gây sự kia giải quyết hết.
A.
Là bọn họ...
Cẩm Lý từ xa xa có thể thấy đám người trông quen mắt...!chính là bọn dạo trước bị anh đập tơi tả để cứu mục tiêu nhiệm vụ...!sự kiện đã qua rất lâu rồi, bây giờ các người mới kéo nhau đi ăn vạ là thế nào!!!
Cẩm Lý hơi trùng bước.
" Sư tôn?" Lạc Dao Dao khí thể đùng đùng, bỗng nhiên thấy sư tôn nhà mình dừng lại, thắc mắc hỏi.
" Ngươi đóng cửa lớn lại, mặc kệ bọn họ." Đường đường là một tông chủ một phái, xông ra đánh nhau với đám tiểu lâu la, sẽ mất mặt lắm.
Trẫm mới không có làm.
Sư tôn nhà mình lâm trận bỏ chạy, Lạc Dao Dao:"...".