Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu FULL


" Xin lỗi Cẩm Lý." Tư Ngung chầm chậm nhắc lại từng âm tiết, mặc dù vẫn còn mơ hồ, nhưng đã dễ nghe hơn.
Cẩm Lý có chút kích động, đây chính là cảm xúc khi đứa nhỏ nhà mình nuôi bao lâu biết nói sao? Cảm xúc vi diệu này!! Anh nhào về phía Tư Ngung đang quỳ, hai tay đặt lên vai y, lắc lắc.
Tư Ngung là xác sống, bị lắc mạnh đến nỗi đầu cũng sắp rụng ra đến nơi, lại không có ngăn cản hành động quá khích của Cẩm Lý.
Cẩm Lý hiện tại mới phát hiện ra, gân xanh đen trên mặt Tư Ngung đã chìm xuống rất sâu, hai mắt dẫn có cảm xúc, nhìn tổng thể, tựa như một người đang bị bệnh nặng.
Đứa trẻ nhà mình tiến hóa ngày càng tốt nha.
Kích động qua đi, Cẩm Lý đối diện với gương mặt của Tư Ngung, liền thất thố.

Cẩm Lý ho khan hai tiếng, nhấc tay ra khỏi vai Tư Ngung, quay lưng đi, che dấu gương mặt dần đỏ của mình.
" Khụ...!khụ...!ngươi đừng tưởng biết nói ta sẽ tha thứ cho ngươi, úp mặt vào tường suy nghĩ tốt lại cho ta." Cẩm Lý chỉ vào góc tường trong phòng.

Tư Ngung vẻ mặt uất ức nhìn bóng lưng của Cẩm Lý, không thấy anh quay lại nhìn mình, chỉ có thể ủy khuất mà đi tới góc tường, nghiêm túc khoang tay lên tường, chậm rãi đặt trán lên hai tay.
Cẩm Lý nhìn đứa trẻ to xác nhà mình, thở mạnh.


Chỉ là vừa thở mạnh một cái, phần eo liền đau nhức.

Cẩm Lý lén lén vạch lên xem, một vòng xanh tím in đậm nổi bật trên da.

Cẩm Lý nhíu mày, đem eo đau nhức leo lên giường, nằm xuống.

Dù vừa mới tỉnh dậy, thế nhưng cơ thể đau nhức mệt mỏi rất nhanh đưa anh vào giấc ngủ.
Nặng quá.
Cẩm Lý mơ hồ tựa như chăn lớn quấn chặt bên người, dưỡng khí thiếu hụt đem anh mơ hồ tỉnh dậy.
Móa!
Tiểu phiền phức này tại sao lại leo lên đây rồi?
Cẩm Lý động đậy người, Tư Ngung mặc dù không mở mắt quan sát thế nhưng tay luồn trong áo Cẩm Lý mát lạnh đặt trên eo lại chậm rãi xoa nắn chỗ vết thương của Cẩm Lý.
Cẩm Lý mặt lúc xanh lúc đỏ, thẹn quá hóa giận, trực tiếp đạp Tư Ngung xuống nền đất.
Tư Ngung bất ngờ bị ném xuống đất lạnh, hoang mang không hiểu gì.
" Ai cho ngươi leo lên giường." Cẩm Lý chất vấn.
" Gào." Anh đã úp mặt vô tường đủ 10 phút rồi.
Cẩm Lý bất lực vuốt mặt, quên mất tên này vẫn chưa thể nói thành thục.
" Cút vào góc úp mặt thêm 30 phút."
Tư Ngung:"..."
Cẩm Lý không thèm để ý y, đấy cửa phòng bước ra ngoài.
Biệt thự trải qua một trận càn quét của dị năng giả, có nhiều chỗ không được nguyên vẹn, những vết cháy xém hay bùn đất rải rác xuất hiện.


Cẩm Lý nhìn góc nhỏ quen thuộc của mình chảy đen...!ghế gỗ thoái mái cũng không còn nguyên vẹn, tâm tình vốn đã không tốt lại càng thêm không tốt.
Tức giận đến nỗi phải có khoai rán mới có thể an ủi được mình.
Chính là tìm đâu cũng không ra được khoai để rán đi!!
 
Tư Ngung úp mặt vô tường thêm 30 phút, trở ra ngoài, liền thấy Cẩm Lý đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ dây leo thoải mái, y chậm rãi tiến tới, từ đằng sau ôm lấy Cẩm Lý.
Cẩm Lý cũng không còn tức giận như trước, đem miếng bánh quy đang ăn dở trong tay, tự nhiên đút cho Tư Ngung, Tư Ngung phối hợp nhịp nhàng, há miệng ăn lấy.
Xác sống không có vị giác, ăn gì cũng không thể cảm nhận ra mùi vị, chỉ có điều, đồ ăn Cẩm Lý đút cho, Tư Ngung đều cảm thấy rất ngon miệng, ăn ăn liền có thể cùng anh ăn hết một gói bánh quy.
Đêm xuống, không khí có chút se lạnh, Cẩm Lý dễ dàng cảm nhận sự di chuyển của gió, mùa thu, sắp đến rồi!
Tu Ngung là xác sống, không có cảm giác, dù ngoài trời tuyết rơi, y cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là cực kì tinh tế phát hiện ra Cẩm Lý lạnh, nhẹ nhàng đem quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, chậm rãi khoác lên người Cẩm Lý từ đằng sau.
Đang thích thú cảm nhận cái lạnh- Cẩm Lý:"..."
Đột nhiên bị úp cái áo đại hàn lên người- Cẩm Lý:"..."
Các ngươi đợi chút, trẫm phải đánh chết tiểu gia hỏa này.
Bị Cẩm Lý tức giận trừng mình, Tư Ngung khó hiểu chớp chớp mắt.
Được rồi, bé ngoan không thể phạt quá nặng, sẽ gây tổn thương tâm lý, vẫn là cho úp mặt vào tường đi.
Xác sống bé con lần thứ n bị úp mặt vào tường.

Tư Ngung ngoan ngoãn làm theo lời Cẩm Lý, úp mặt vào tường tự vấn, chỉ là nghĩ mãi không ra y đã làm sai ở đâu.
" Tư Ngung." Cẩm Lý ngồi trên giường gọi.
Tư Ngung đang úp mặt bị điểm tên, chậm rãi quay qua.
" Hôm nay ngươi ngủ ở bên ngoài."
Tư Ngung:"..."
Tại sao phải ngủ bên ngoài, ngủ cùng nhau không tốt sao, dáng ngủ buổi tối của y rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến anh mà! Tư Ngung trong lòng ủy khuất gào thét, thế nhưng bên ngoài không dám tỏ thái độ, vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Cẩm Lý, dọn ra ngoài ngủ một đêm.
Cẩm Lý cảm thấy, chính mình cần thanh tỉnh lại, chính mình phải xác định rõ ràng xem, anh đối với y, là loại tình cảm gì.

Sự kiện xảy ra ngày hôm nay, khiến anh nhận ra không ít thứ, cũng khiến anh tò mò không ít việc.

Đặc biệt, là tình cảm mà anh đối với tiểu xác sống ngoan ngoãn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận