Thời điểm hấp thụ xong tinh hạch Cẩm Lý đưa cho, không khí nóng bức nhanh chóng đáp úp lấy xúc cảm của Tư Ngung, thời điểm đó, y không chỉ nghe thấy tiếng gió lùa qua cơ thể, mà còn cảm nhận được chính xác xúc cảm gió đập vào da thịt.
Xúc giác của y.
Vậy mà khôi phục rồi?
Tư Ngung vẫn còn đang mờ mịt, nhìn xuống bàn tay mình, cảm nhận xúc cảm từ từng lỗ chân lông truyền về thần kinh, dù nhỏ nhặt, lại mạnh mẽ không tưởng.
Xúc giác của y thật sự khôi phục rồi!
Tư Ngung trong lòng tràn lên vui sướng, tất cả vạn vật đều không thể hiểu, y muốn khôi phục lại xúc cảm như thế nào.
Y muốn cảm nhận.
Tư Ngung chớp mắt, tiêu cự đặt vào người trước mặt.
Y muốn cảm nhận người này.
Tư Ngung vươn tay ra, lại bất ngờ bị Cẩm Lý tóm lấy:" Xong rồi? Xuống đi!"
Cẩm Lý gấp gáp muốn đi xuống, gì chứ, anh dù có tâm to đến đâu cũng không thể ôm ôm ấp ấp trước cái xác không đầu hôi thôi kia được.
Tư Ngung cũng biết điều đó, thế nhưng, thời điểm xúc cảm ấm nóng mềm mại ấp tới, bao chùm lên cổ tay, Tư Ngung nhất thời không biết phải ứng ra sao, chỉ có thể chôn chân bất động, nhìn vào chỗ giao thoa, dùng cả tấm lòng cảm nhận hơi ấm thuộc về anh.
Tận đến khi Cẩm Lý không chút kiên nhẫn huơ huơ tay trước mặt y, Tư Ngung vẫn bị hơi ấm nơi cổ tay thu hút.
Ngước mắt liền có thể nhìn thấy bóng người nho nhỏ, gương mặt hồng hào thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc bồng bềnh chông có vẻ rất mượt..
Tư Ngung mím mím môi, cuối cùng không nhịn được, vươn ma chảo ra, ôm chầm lấy Cẩm Lý.
Cẩm Lý đột nhiên lại bị ôm, đương nhiên bất ngờ, nhưng lại càng bất ngờ hơn khi nghe được thông tin, Tư Ngung đã lấy lại được xúc cảm.
Cẩm Lý khó khăn lắm mới dỗ người đề phòng, toàn bộ đường đi, Tư Ngung đều hận không thể dán cả người lên Cẩm Lý, cảm nhận hơi ấm của anh.
Cẩm Lý có điều thắc mắc..
vị xác sống nhà mình không sợ nóng à?
Anh đương nhiên cực kì thích ôm Tư\* điều hòa di động\* Ngung, đơn giản là trong cái không khí nóng bức này, một tử thi lạnh băng biết đi, hình dáng thuận mắt cực kì hiếm có, ôm là không thể nào không ôm.
Thế nhưng tên này không cảm thấy thời tiết đã nóng, ôm nhân loại thân nhiệt cao sẽ càng nóng hơn sao?
Bình thường khi đi ngủ, Cẩm Lý vẫn sẽ tùy tiện ôm Tư Ngung, Tư Ngung cũng sẽ đáp lại anh, hôm nay lại càng không phải nói, chưa đợi Cẩm Lý "tùy tiện" Tư Ngung đã ôm chặt cứng anh trên giường rồi.
Mấy ngày trước vừa nói bọn họ xác định tốt tình cảm dành cho nhau rồi nên lúc nào cũng dính lấy nhau tựa như mới yêu lần đầu đúng không?
Hiện tại, càng khỏi phải nói, keo chó còn không dính chặt bằng hai người bọn họ.
Chỉ tội cho đám tiểu đệ, ngày nào cũng phải ăn cẩu lương đến nghẹn họng.
Tư Ngung phát hiện, mặt Cẩm Lý rất mềm, tóc rất mềm, da cũng rất mềm, lúc nào cũng sẽ đặt ma chảo trên người anh vuốt ve.
Cẩm Lý không hiểu tại sao, lại cực kì thích sự động chạm này của Tư Ngung, luôn luôn ngồi im cho Tư Ngung tùy tiện phát huy.
Cẩm Lý cảm thấy, tay mát lạnh, lực đạo dễ chịu, còn là thuộc về xác sống nhà mình...!Cẩm Lý yêu thương muốn ngày ngày nằm trên giường, dang rộng tứ chi để mặc Tư Ngung làm loạn.
Dạo gần đây, Tư Ngung bắt đầu thích dùng môi của mình động chạm lên cơ thể Cẩm Lý, đặc biệt là vùng yết hầu, xương quai xanh, sau gáy, vành tai.
Thật ra, y còn muốn chạm vào đôi môi đỏ kia nữa, nhưng Cẩm Lý kiên quyết không chịu, mỗi lần cảm thấy Tư Ngung sắp manh động, Cẩm Lý liền lấy dây leo trói người...!trói xác sống lại.
Trừng mắt đe dọa:" Đã nói không được chạm môi."
Tư Ngung: Ủy khuất.
Đùa gì chứ! Nhỡ may hôn một cái, trẫm liền trở thành xác sống thì phải làm sao? Trên ti vi không phải đều nói hôn xác sống sẽ toang à? Trẫm không muốn toang.
Tư Ngung đưa ra quan điểm, chạm chạm một chút chắc chắn sẽ không toang.
Cẩm Lý bảo trì quan điểm, chạm chạm một chút vẫn toang như thường.
Cho nên, cặp đôi vừa yêu đương chưa đầy tháng liền chiến tranh.
Cẩm Lý bằng mặt không bằng lòng nằm trên giương không cảm xúc, ôm gối, mắt nhìn xa xăm, không thèm để ý đến Tư Ngung.
Xác sống cấp 7 chưa thành vua đã tự mãn, cái tôi chưa nuôi đã cao ngất, hừ lạnh, mắt nhìn về phương đối diện với Cẩm Lý, tay linh hoạt xoa xoa mái tóc mềm mềm.
Cũng là hai thân ảnh đó, cũng là hành động quen thuộc, chỉ là xung quanh không còn màu hồng tản ra bốn phía, đám tiểu đệ đệ có ý thức cuồng cẩu lương thò đầu qua khung cửa, liền bị tình cảnh kỳ quái trong phòng dọa sợ.
Lão đại cùng nhân loại phu nhân đang chơi trò gì mới à?
Bọn nó đưa mắt nhìn nhau, chỉ là con nào con đấy đều mờ mịt lắc đầu, trí tuệ có hạn, dù bổ não thêm nữa cũng không thể suy ra được gì..