" Ưm.." Cẩm Lý bị thiếu dưỡng khí, khó khăn đánh vào lồng ngực của Khởi Linh, ra hiểu để y chịu thả mình ra, lại sợ chạm vào vết thương vừa mới khỏi sẽ khiên y bị đau, cuối cùng vẫn không dám làm ra động tác quá lớn, lực đạo hạ xuống, chỉ tựa như lông vũ mềm mại cổ vũ cho y.
Khởi Linh được cổ vũ, càng tóm chặt không chịu buông.
Mọe, thả ra!
Cẩm Lý dùng thêm lực đạo, cưỡng ép Khởi Linh buông mình ra.
Thời điểm hai môi tách nhau ra, Cẩm Lý cuối cùng cũng có thể lấy lại dưỡng khí, ôm ngực thở dốc.
Anh vẫn còn đang ngồi trên đùi Khởi Linh, y chỉ cần hơi ngước mắt liền có thể dễ dàng nhìn thấy đôi môi bị hôn đến sưng tấy đang khó khăn đóng mở hít từng ngụm khí lớn.
" Em bị ngốc à, sao không thở?"
Cẩm Lý:"..."
Trẫm đánh chết ngươi có tin không?
Cẩm Lý trừng mắt nhìn y, mím môi không nói.
Khởi Linh nhìn bộ dạng phồng mồm trợn mắt của Cẩm Lý liền không tự chủ được cảm thấy ngọt ngào.
Suy nghĩ của người đang yêu chính là kỳ quái như vậy.
Người tình trong mộng hóa Tây Thi.
Mặc dù theo miêu tả, Tây Thi cũng không phải thật sự suất sắc.
Trẫm là con trai, có được không hả!! So sánh trẫm với Tây Thi cái mọe gì chứ! Trẫm là nam nhân.
Khởi Linh dùng ngón trỏ chạm lên má Cẩm Lý, lại dùng cả bàn tay xoa xoa đầu tóc anh.
" Anh làm cái gì vậy!" Cẩm Lý tức giận, nghiêng đầu, đem mái tóc bị xoa đến tán loạn tránh xa ma chảo của Khởi Linh, bộ dạng không mấy thích thú.
Khởi Linh nhìn Cẩm Lý tức giận, chỉ mỉm cười không nói, đem anh ôm vào trong lòng, đặt cằm vào hõm vai của Cẩm Lý, nhẹ nhàng hít thở, muốn đem hương thơm trên người anh lấp đầy lá phổi.
Cẩm Lý không còn cách nào đành để Khởi Linh ôm suốt quãng đường trở về căn cứ.
Khởi Linh là lão đại xã hội đen có tiếng, nơi ở cũng là một tiểu biệt thự nằm riêng trên một quả đổi, được canh phòng cẩn mật, nghe nói còn có cả một bộ rada dò máy bay riêng, đỉnh tháp có lắp tên lửa bắn phá máy bay.
Dừng xe, Cẩm Lý nhanh nhẹn rời khỏi đùi Khởi Linh, đẩy cửa muốn bước xuống, ý định còn chưa kịp thực hiện đã bị Khởi Linh tóm gọn, hai tay rắn chắc luồn vào sau lưng, đem Cẩm Lý bế công chúa xuống xe.
Cẩm Lý không thấy việc này có gì mất mặt, chỉ là hơi phiền phức mà thôi.
Có điều nhóc nhà mình muốn, Cẩm Lý hết sức thành toàn cho y.
Cẩm Lý vòng tay qua cổ Khởi Linh, ổn định lại cơ thể.
Bên ngoài xe, đám đàn em của Khởi Linh đã xếp thành hai hàng dài từ xe đến tận cửa biệt thự, nhìn thấy người trên xe bước ra, đồng thanh hô lớn cũng như cúi gập người, thực hiện nghi thức chào đón gia chủ.
" Lão đại, chào mừng trở về nhà."
Đám người nói xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía lão đại nhà mình, trực tiếp bị cái người được lão đại bế công chúa dọa sợ.
DKM, nghe tin đã lâu, cuối cùng cũng được diện kiến vị nam sủng trong truyền thuyết.
Khoan đã! Lão đại...!mang nam sủng về nhà trong khoảng thời gian này, có phải không thích hợp lắm hay không? Vị hôn thê của ngài, cùng với ba mẹ ngài vẫn còn đang ở trong nhà đó!
Đám tiểu đệ đệ nhìn lão đại nhà mình mặt mày sáng sủa, không còn khí chất âm u ngày thường, liền phát hiện lão đại đang rất cao hứng, không ai dám đứng ra nhắc nhở cho lão đại nhà bọn họ cả.
Kệ đi, lão đại bá đạo nhất, vài ba vị hôn thê còn sợ không xử lý được sao.
Cẩm Lý phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút quỷ dị, không phải kinh ngạc mà là đồng cảm, không phải ghen tỵ mà là ngưỡng mộ.
Trẫm hiểu các ngươi vì sao ngưỡng mộ trẫm, nhưng còn đồng cảm, các ngươi đồng cảm cái gì.
Cẩm Lý ôm theo nghi hoặc, ở trên vòng tay của Khởi Linh, đi vào nhà.
Chào đón anh, chính là cậu nói vui vẻ của nữ nhân.
" Về rồi đấy à."
Khởi Linh bế theo Cẩm Lý, dừng ở ngay trước cửa lớn, tâm tình chuyển biến, sắc mặt cực kì mất đi hứng thú nhìn vào ba người đang ngồi trên sô pha phòng khách thưởng trà.
Người vừa lên tiếng là nữ trung niên bộ dạng quý phái, ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương trang điểm tinh xảo, bộ dáng đẹp mắt, tựa như minh tinh trên màn ảnh vậy.
Đối điện bà còn có một nam trung niên bộ dạng nghiêm nghị.
Cẩm Lý nhìn thấy cảnh này, não lập tức nhảy về lần xem mắt của Kinh Bắc, anh bị lợi dụng tới giải thoát cho y khỏi buổi xem mắt đầy gượng gạo.
Tay vòng trên cổ Khởi Linh dùng thêm lực đạo, Cẩm Lý nhướn mày nhìn chằm chằm bạch liên hoa đang ngồi bên cạnh người giống như mẹ của nhóc nhà mình trong nhiệm vụ lần này.
" Khởi Linh, tên này là ai?" Bà Khởi nhìn thấy đứa con của mình ôm chặt người không chịu buông, mà cái tên kia cũng bám chặt lấy con mình không chịu xuống, lạnh giọng hỏi.
Khởi Linh:" Người của con."
Của y, mãi mãi vẫn là của y.
Y phải nắm thật chặt người này, bởi vì y luôn có cảm giác, chỉ cần mình lới lỏng tay một chút, người này sẽ biến mất..