Vào nhà hàng năm sao chỉ để gọi khoai rán, các người không suy nghĩ giống người thường được à? Được rồi, suy nghĩ của đám nhà giàu sao có thể bình thường được, hắn cũng không có đủ đẳng cấp để hiểu, chỉ đành tận tâm chăm sóc khách hàng cho tốt, khách hàng vui vẻ là được.
Nhân viên phục vụ huy động bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề ra, cung kính mỉm cười đáp:" Nhà hàng chúng tôi có phục vụ món khoai rán, chỉ là trong thực đơn không ghi, nếu ngài thích, chúng tôi vẫn sẽ làm cho ngài."
Ngày ngày đều phải dỗ dành khách hàng vui vẻ.
Nghe được câu nói của phục vụ, tâm trạng của Cẩm Lý nhanh chóng khôi phục lại, hướng nhân viên phục vụ mỉm cười nói:" Cho tôi 2 đĩa khoai rán."
Những người ủng hộ đam mê ăn khoai của anh đều là người tốt.
Cẩm Lý vẫn còn đang cười với nhân viên phục vụ, trước mặt đã bị một cuốn thực đơn che lại, Cẩm Lý nhướn mày nhìn về phía đầu sỏ gây chuyện, trừng mắt:" Anh làm gì thế?"
Không thấy trẫm đang gọi khoai rán à? Che cái gì mà che.
Khởi Linh lạnh lùng, chua chua cảnh báo:" Không cho cười."
Cẩm Lý:"???"
Đối với thiết lập nhân vật lần này của nhóc nhà mình, Cẩm Lý không biết nên khóc hay lên cười.
Nó vốn không hợp lý chút nào, mau xem, so cái người xù lông của hiện tại với kẻ ngày ngày lật anh qua lại trước đây, có chỗ nào giống nhau hay không? Ngoài cái mặt ra, chỗ nào cũng không giống!!!
Phù, nhóc nhà mình, mình không chiều thì ai chiều.
Cẩm Lý cuối cùng vẫn phải khuất phục, bất đắc dĩ gật đầu: Được rồi, không cười nữa, không cười nữa."
Nhân viên phục vụ:"..."
Hai vị thân mếm, hai vị làm ơn trước khi phát cẩu lương có thể thông báo trước với hắn ta một tiếng hay không? Hắn chưa chuẩn bị kịp tâm lý, sẽ bị nghẹn chết đó!!
Khởi Linh nào có quan tâm đến cảm giác của nhân viên phục vụ chứ! Sau khi nhận được câu trả lời cực kì vừa ý của Cẩm Lý, y hài lòng gọi thêm vào món ăn, sau đó liền đuổi người.
Phục vụ:".." Hắn cũng không muốn ở lại xem cẩu lương đâu.
Hắn đi thì đi thôi, đuổi cái gì!!!
Phòng bao sang trọng, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người.
Khởi Linh nhìn cẩm lý đầy sủng nịnh, giúp Cẩm Lý chuẩn bị bát đũa dao dĩa, gập khăn.
Cẩm Lý chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn y tao nhã chuẩn bị đồ cho mình.
Mặc dù trải qua nhiều thế giới, Cẩm Lý vẫn luôn hết sức tùy ý, vài ba cái lễ nghi bàn tiệc này đều chưa từng học qua.
\[ Toàn ăn khoai rán thì làm gì phải học chứ!\] Hệ thống cực kỳ ghét bỏ cảm thán.
Ha ha ha.
\[Ký chủ, tôi chưa nói gì.\] Ngài đừng cười như vậy, nó biết sợ đó!
Nhân lúc đồ ăn còn chưa được mang lên, Khởi Linh liền ở trên môi Cẩm Lý hạ xuống một nụ hôn, bất ngờ không hề báo trước, ánh mắt ôn nhu sủng nịnh:" Sau này chỉ cho phép được cười với mình anh, biết chưa?"
Đối với tính chiếm hữu quá lớn của Khởi Linh, Cẩm Lý ngoài việc mở rộng tấm lòng thiệt lương hòa ái bao dung thấm đậm tình người ra để đón nhận thì không còn cách nào khác, anh gật đầu:" Biết rồi."
Khởi Linh rất hài lòng trước phải ứng của Cẩm Lý, vươn ma chảo ra xoa xoa đỉnh đầu anh, đem mái tóc đen vốn đã rối lại càng rối hơn.
Cẩm Lý khó chịu chỉnh lại tóc:" Đừng xoa đầu, hỏng hết tóc rồi."
Khởi Linh mỉm cười:" Không sao, nhìn rất đẹp, rất dễ thương."
Cẩm Lý:"..." Ha ha ha:" Rất dễ thương?"
Khởi Linh khẳng định:" Đúng, rất dễ thương."
Cẩm Lý dường như chỉ chờ có thế, tay nhanh chóng vươn ra, ở trên đầu Khởi Linh làm loạn:" Vậy tôi cũng giúp anh càng thêm phần dễ thương."
Trong lúc hai người đang làm loạn, cánh cửa bất ngờ mở ra.
" Khụ khụ..." Anh nhân viên phục vụ cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem giờ...
Cẩm Lý giật mình, nhanh chóng thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi về vị trí cũ.
Khởi Linh bị phá vỡ cảm xúc, sắc mặt cực kì không tốt nhìn về phía người phục vụ đang bê đồ ăn vào.
" Chúc quý khách ăn ngon miệng."
Sau khi tiêu chuẩn cúi gập người, nhân viên phục vụ liền đi như bay ra khỏi phòng bao, còn cẩn thận giúp hai người đóng chặt cửa.
Cầu mong vào một tương lai tươi sáng, sẽ không phải vì hắn đến không đúng lúc mà con đường tiếp theo bị vị khách bên trong kia vùi dập tơi tả.
Tiểu lâu la nhân viên phục vụ đã rút, Cẩm Lý lúc này mới len lén nhìn sang phía Khởi Linh cũng đang mặt than nhìn mình, anh không nhịn được bật cười.
Y bởi vì anh không chế được cười phá lên, sắc mặt càng đen hơn, nghiêm giọng gọi:" Cẩm Lý!"
Cẩm Lý còn đang ngồi trên ghế cười nghiêng ngả, bị điểm tên, liền ôm bụng cố nhịn cười, tay phải giơ lên cao:" Có."
Khởi Linh chính là bị bộ dạng này của Cẩm Lý khiến cho vừa tức vừa buồn cười, thật sự hết cách với anh, y vươn tay cầm lấy cánh tay đang dơ cao của Cẩm Lý, kéo về phía mình.
Cẩm Lý bị lực lớn tác động, không kịp đề phòng cả người nghiêng về phía Khởi Linh, hoàn hảo ngã vào trong lòng y.
Nụ cười trên mặt Cẩm Lý liền tắt ngấm.
Khởi Linh:" Không cười nữa?"
Cẩm Lý kiên quyết lắc đầu:" Không cười nữa, không cười nữa."
Cẩm Lý không rõ Khởi Linh kiềm chế bao lâu mới có thể mím môi buông tha cho anh, y nhịn lửa trong lòng xuống, lạnh lùng đẩy Cẩm Lý ra khỏi người mình:" Ăn đi."
Nếu hiện tại còn không ăn, y sẽ không chắc mình sẽ làm ra những gì đâu..