Thu Nhã lần này được xuyên vào thế giới cổ đại.
Được xuyên vào một vị công chúa nữa.
- Oa… không tệ không tệ nha!
Chỉ tiếc là vị công chúa này được mệnh danh là công chúa dạ xoa.
Nghe dạ xoa là cũng biết xấu cỡ nào rồi nên khỏi phải hỏi.
Hai bên má đều có hai vết sẹo lồi hình dấu chéo, là do khi xưa trong cuộc đấu tranh của các cung phi mà nàng bị hại thành như thế.
Chính vì thế nên, cho dù là một vị công chúa thì cũng chẳng ai thèm lấy.
Cũng may vị công chúa này lại được vua cha rất sủng ái nên cũng không ai dám ức hiếp.
Chỉ mỗi tội, cho dù vua cha có dùng uy quyền ép người nào đó công chúa để mắt tới làm phò mã thì hai ba bữa sau người đó lại chết bất đắc kỳ tử.
Thế cho nên, lại thêm một tin đồn là công chúa có số sát phu.
Vừa xấu vừa sát phu, cho nên chú định cả đời là phải ế.
Thu Nhã chưa kịp vui vì được trở thành công chúa thì lại phải phát rầu vì độ khó của nhiệm vụ.
Đây không phải là thế giới hiện đại, cô không thể đi thẩm mỹ được.
Hơn nữa còn cái danh có số sát phu, cổ đại lại mê tín, thật đúng là khó cho cô rồi.
Tuy nhiên, đang lúc Thu Nhã đang rầu muốn mọc râu… à không… cô là nữ thì sao mọc râu được, phải là mọc móc thì đúng hơn.
Thì tiểu Thái giám Phúc An hớt ha hớt hãi chạy vào.
- Công chúa, công chúa….
Có… có tin vui… có tin vui…
Cung nữ Thu Ly đang đấm bóp cho Thu Nhã liền trừng mắt Phíc An, nói.
- Làm cái gì mà hớt hãi vậy? Không thấy công chúa đang nghỉ ngơi hay sao?
Phúc An vội vàng quỳ xuống xin tha.
- Công chúa tha tội! Nhưng mà quả thật là công chúa có tin vui ạ!
Thu Nhã tuy không muốn bất kỳ người nào quỳ xuống trước mặt mình nhưng hiện tại cô chính là công chúa.
Có những việc không muốn cũng phải làm.
Giả sử bây giờ cô có thể ra lệnh cho họ không cần phải quỳ trước mặt cô nhưng lỡ sau này khi cô đã hoàn thành nhiệm vụ, trả lại cơ thể cho nguyên chủ thì họ cũng sẽ theo thói quen mà khi gặp nguyên chủ sẽ không hành lễ, như vậy hóa ra là họ đã phạm tội bất kính rồi, có khi lúc đó họ sẽ bị lôi đi chém đầu cũng không chừng.
Hóa ra là do cô đã hại họ.
Chính vì thế mà Thu Nhã vẫn giữ nguyên quy tắc hành lễ này, để sau này họ sẽ không phải gặp phải những điều không may.
Thu Nhã đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Phúc An nói thì mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.
- Ngươi đứng lên đi, Có chuyện gì vui?
Phúc An vội vàng nói.
- Hồi bẩm công chúa! Nô tài vừa nghe được một tin rất tốt.
Hôm nay trên đại điện có người cầu hôn công chúa ạ!
Thu Nhã giật mình.
- Hả? Cầu hôn ta?
- Dạ!
- Ngươi có nghe nhầm không?
Phúc An lắc đầu.
- Không nhằm đâu ạ.
Người đó còn chỉ đích danh xin cưới công chúa An Nhã mà.
Mà trong cung này cũng chỉ có một công chúa An Nhã thôi, không phải nàng thì còn là ai?
Thu Nhã lại hỏi.
- Vậy người đó là ai?
Phúc An liền đáp.
- Bẩm công chúa, người đó chính là vị tân Trạng Nguyên mới vừa đoạt giải Vương Tường ạ!
Phúc An nói xong, Thu Nhã chưa kịp dùng ý thức hỏi Miêu Linh xem Vương Tường là ai thì cung nữ Thu Ly bên cạnh đã vội vàng lên tiếng.
- Công chúa! Nếu thế thì còn gì bằng ạ.
Nô tỳ nghe nói vị tân khoa Trạng Nguyên Vương Tường này rất tài giỏi đó nha.
Không những anh tuấn mà còn văn võ song toàn nữa.
Nghe nói còn là cháu của Thừa tướng, là đối tượng mơ ước của biết bao thiếu nữ trong kinh thành đó ạ.
- Trong đó có ngươi?
- Dạ….
Ơ… không… không… nô tỳ không dám ạ…
Thu Nhã có thể nhìn thấy trong mắt Thu Ly ánh lên sự ngưỡng mộ sâu sắc với vị tân khoa Trạng Nguyên này, giống như là một fan hâm mộ vậy.
Cho nên không khỏi mở miệng trêu đùa một chút.
Nhưng không ngờ sự trêu đùa này lại khiến Thu Ly sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống giải thích.
- Nô tỳ có mười lá gan cũng không dám có suy nghĩ quá phận đâu ạ.
Xin công chúa hãy tin tưởng nô tỳ.
Cũng phải thôi! Người ta là phò mã tương lai, còn Thu Ly chỉ là phận cung nữ thấp hèn.
Cho dù có yêu thích thế nào đi chăng nữa cũng không dám ở trước mặt công chúa mà thể hiện sự ngưỡng mộ của mình.
Thu Ly còn chưa muốn chết đâu.
Thu Nhã thấy Thu Ly sợ thành cái dạng như vậy, Thu Nhã liền nói.
- Ta cũng chỉ ghẹo ngươi một chút thôi.
Vậy mà ngươi đã sợ thành như vậy rồi.
Đứng dậy đi, không có gì đâu.
Thu Ly thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu cảm tạ rồi đứng lên, không dám tùy tiện nói thêm điều gì nữa.
Mặc dù công chúa An Nhã không phách lối như vài công chúa khác nhưng lại rất nghiêm khắc và quyết đoán, cho nên dù bị xấu nhưng các cung nữ thái giám cũng đều không dám xem thường.
Hơn nữa, cũng được Hoàng đế sủng ái, vì thế cũng không ai dám tùy tiện đắc tội.
Chỉ mỗi tội là không lấy được chồng thôi.
Thế cho nên Thu Nhã mới phải xuyên đến và giúp đỡ nàng ấy tìm chồng đây này.
Chỉ là Thu Nhã lại không ngờ vừa mới xuyên đến mấy ngày đã có người cầu hôn, lại là tân khoa Trạng Nguyên được biết bao thiếu nữ ngưỡng mộ.
Cái này có vẽ không hợp lý mha!
Thu Nhã chợt hỏi Phúc An.
- Ngươi nói là vị đó cầu xin phụ hoàng ta cưới ta hay là phụ hoàng ép uổng hắn vậy?
Phúc An đáp.
- Bẩm công chúa! Chính là ngài ấy tự nguyện ạ! Hoàng thượng không có ép.
Thu Nhã lại càng nghi hoặc hơn.
Lập tức dùng ý thức hỏi Miêu Linh về vị Trạng Nguyên Vương Tường này.
Miêu Linh cũng nói không khác gì Thu Ly là mấy, nào là anh tuấn vô song, văn võ toàn tài, tuy là cháu Thừa tướng nhưng lại chưa bao giờ lợi dụng danh nghĩa Thừa tướng mà làm bất cứ điều gì.
Quả thật là một chàng trai vừa có tài vừa có đức, không điểm nào có thể chê trách được.
Bởi thế Thu Nhã lại càng nghi hoặc hơn.
Một người như vậy sao có thể tự nguyện lấy một vị công chúa vừa xấu xí mà lại còn có số sát phu như An Nhã chứ? Không lẽ không sợ chết sao? Ngoại trừ là có mục đích gì đó.
Nhưng mà là mục đích gì thì Thu Nhã không thể nghĩ ra được.
Bởi vì cô không thể tìm ra được điểm nào của nguyên chủ có thể khiến người đó được lợi cả.
Nếu muốn ngôi phò mã thì trong cung cũng đâu phải có mình An Nhã là công chúa? Thậm chí công chúa khác còn xinh đẹp nữa.
Chứ đâu như An Nhã xấu xí như vậy chứ.
Quả thật là khó hiểu.
Mà đã không tìm ra nguyên nhân thì Thu Nhã đành phải thuận theo tự nhiên để xem thế nào đã..