Quẹo qua mấy con hẻm, người đàn ông trung niên ruốc cuộc cũng đi vào một nhà máy nhỏ đã bỏ hoang từ lâu, giống như rất quen thuộc địa hình trong nhà máy, người đàn ông một tay vác nữ sinh, một tay bẻ cong hàng rào sắt, luồn mình tiếp tục đi tiếp vào sâu bên trong. Mãi đến khi nhìn thấy tấm bảng đề chữ kho hàng, người đàn ông mới giơ chân đạp mạnh, chả mấy chốc, xích sắt bị rỉ sét cũng đứt gãy, cửa kho hàng "kẽo kẹt" mở ra. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có tối tăm và bụi bẩn bao phủ.
Chậm rãi đi vào bên trong, người đàn ông đưa tay gài chốt cửa kho hàng lại, cửa kho hàng vừa đóng lại, ánh sáng yếu ớt của buổi xế chiều lập tức biến mất, bên trong kho hàng rộng lớn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối yên lặng.
"Tách!"
Ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay khiến cảm giác đè nén biến mất một chút, người đàn ông kéo tấm bạt che từ trong kệ ra rồi đặt nữ sinh xuống. Đôi mắt đen âm u nhìn chằm chằm gương mặt vì hôn mê mà trở nên vô hại của cô gái, trong một thoáng, lí trí của ông có chút bình tĩnh lại, bàn tay đang muốn móc điện thoại cũng chần chờ lên.
Thời gian trôi qua cũng khá lâu, dược hiệu của thuốc mê lại không nặng, nữ sinh run run mí mắt, than nhẹ một tiếng rồi tỉnh lại. Mê mang thoáng qua, nữ sinh lập tức nắm chặt túi sách ngồi bật dậy cảnh giác xen lẫn giận dữ nói:
"Ông dám bắt cóc tôi?!"
Thấy vẻ vô hại trên mặt nữ sinh biến mất, thay vào đó là sự chán ghét và khinh thường quen thuộc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, âm u trong mắt người đàn ông càng thêm nồng đậm, ông như nhìn xuyên qua mặt nữ sinh thấy những người khác luôn dùng vẻ mặt đó nhìn bản thân.
"Các người có tư cách gì mà khinh thường tao!"
Bị tiếng quát của người đàn ông làm cho giật mình, cơn giận dữ cũng bị khí thế đáng sợ của ông làm dập tắt hơn phân nửa, dựa theo ánh sáng của đèn pin, nữ sinh đứng phách dậy chạy thật nhanh tới cửa nhà kho, bàn tay đặt lên chốt cửa gấp gáp kéo nó ra. Bất chợt, cổ áo bị gã kéo ngược lại, thít chặt cổ họng khiến khuôn mặt của nữ sinh thoáng chốc đỏ bừng vì nghẹt thở, bàn tay cũng bị bàn tay to lớn bẩn thỉu bóp chặt, đau đớn làm cô phải nhăn chặt mày.
"Muốn chạy sao?" Người đàn ông dùng lực ném cô về chỗ cũ. Cả người va đập mạnh xuống nền xi măng cứng rắn khiến nữ sinh đau đớn đổ mồ hôi lạnh, cơn ủy khuất và phẫn nộ liên tục trào dâng trong lòng, đè ép sự sợ hãi vào một góc.
"Biến thái!!!"
"Đồ bạo lực!"
"Khốn nạn! Ba mẹ tôi còn không đánh tôi! Ông là cái thá gì chứ!"
"Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ cho ông đi tù mọt gông!!!"
Hét lên một hơi dài, nữ sinh thở phập phồng, ánh mắt đỏ mang theo hơi nước trừng trừng nhìn ông.
"Muốn báo cảnh sát bắt tao?"
Cười khẩy một tiếng, người đàn ông móc điện thoại từ trong túi ra, mở chức năng quay video rồi đặt lên kệ hàng gần đó. Nhìn bóng dáng nữ sinh hiện rõ trong máy, người đàn ông vừa đưa tay cởi thắt lưng vừa âm trầm nói:
"Mày dám báo...tao sẽ tung video mày bị tao cưỡng hiếp lên mạng, cho toàn thế giới biết mày bị tao hiếp như thế nào ha."
Đồng tử của nữ sinh co rút, cô lập tức bò dậy muốn tránh khỏi, rất tiếc, người đàn ông nhanh chóng nắm chặt cổ áo nữ sinh. "Xẹttt" Một hàng cúc bị lực đạo mạnh mẽ của ông làm văng vãi tứ tung, hai vạt áo mở rộng, lộ rõ áo ngực trắng bao bọc hai bên thịt mềm mại. Chưa để nữ sinh hoàn hồn, bàn tay to lớn thô ráp của gã đã đẩy áo ngực cản trở của cô lên, sau đó không chút nhẹ nhàng bao phủ lên bóp nặn nhũ thịt trắng mềm.
Nhìn bàn tay đen xì bẩn thỉu không chút kiêng kị sờ bóp ngực mình, nữ sinh cảm thấy xấu hổ và buồn nôn vô cùng, cả người lập tức giãy dụa đá chân kịch liệt.
"Chát!"