Tư Hoài Dụ thấy cô khóc thương tâm như vậy, không khỏi động chút lòng trắc ẩn, anh nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với ông nội, ông ấy sẽ thay cháu làm chủ.
”
Ôn Nhiễm và nhà họ Tư là hôn nhân thương mại, cô không phải gả thấp, hành vi quá đáng này của Tư Ngạn, nhà họ Tư nên cho cô một lời giải thích.
Tư Hoài Dụ vốn tưởng rằng nói như vậy thì Ôn Nhiễm sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ người phụ nữ lại khóc dữ dội hơn.
Cô đột nhiên nắm lấy tay người đàn ông, cầu xin: “Đừng nói với ông nội, cháu cầu xin chú, đừng nói.
”
Tư Hoài Dụ nhíu mày, Tư Ngạn có lỗi trước, ông nội nhất định phải bồi thường cho Ôn Nhiễm, cho dù cô muốn ly hôn thì tài sản được chia cũng chỉ có nhiều chứ không ít.
Anh hỏi: “Cháu không muốn làm lớn chuyện à?”
Ôn Nhiễm gật đầu, ngay sau đó cô lại dùng giọng rất không yên tâm hỏi Tư Hoài Dụ: “Chú nhỏ, chú nói anh ấy sẽ không ly hôn với cháu, đúng không?”
Tư Hoài Dụ thấy ánh mắt cô vừa mong chờ vừa sợ hãi, lúc này anh lại không biết nên đáp lại thế nào, người phạm lỗi là Tư Ngạn nhưng cô lại sợ nó bỏ trốn sao?
Anh nên gật đầu đồng ý lời Ôn Nhiễm nói, hay nên khuyên cô tỉnh táo lại? Ngay cả Tư Hoài Dụ cũng không nghĩ tới, trong cuộc hôn nhân ràng buộc kiểu này cũng có thể nảy sinh tình cảm.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Nhiễm nắm tay Tư Hoài Dụ chặt hơn, cả lời nói và hành động đều thể hiện sự hoảng hốt trong lòng cô.
Bàn tay người phụ nữ mềm mại mịn màng, mặc dù nắm chặt nhưng đối với Tư Hoài Dụ, nó giống như mèo con đang cào vậy, lòng bàn tay tê tê khiến anh nhanh chóng rụt lại.
Ôn Nhiễm thấy giá trị hảo cảm trên đỉnh đầu anh rõ ràng đã tăng lên ba điểm nhưng biểu cảm vẫn bình thản như không, trầm ổn lạnh lùng.
Thú vị thật, đàn ông giả đứng đắn, cô thích nhất.
Ban đêm, một trận gió lạnh thổi qua, Ôn Nhiễm chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh run rẩy rùng mình.
Tư Hoài Dụ thấy vậy thì cởi áo vest của mình khoác lên cơ thể người phụ nữ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, về trước đã, lát nữa nói chuyện đàng hoàng với Tư Ngạn.
”
Anh không nghĩ Tư Ngạn sẽ vì một người phụ nữ bên ngoài mà ly hôn với Ôn Nhiễm, miễn là cô không đòi ly hôn, những lo lắng này đều là thừa thãi.
Ôn Nhiễm đứng dậy, chậm rãi đi theo sau Tư Hoài Dụ, khi đi qua một con đường nhỏ trong vườn, đèn đường tình cờ bị hỏng.
“Chú nhỏ.
” Cô gọi người đàn ông phía trước.
Tư Hoài Dụ dừng lại quay đầu nhìn cô, thấy Ôn Nhiễm có vẻ do dự, anh chủ động hỏi: “Sợ bóng tối à?”
Ôn Nhiễm: “Vâng! ”
“Vậy cháu lại đây, đi sát tôi.
” Tư Hoài Dụ thấy con đường trước mắt tối đen như mực, điện thoại của anh hết pin rồi.
Ôn Nhiễm không mang theo gì mà chạy ra, anh không hiểu người phụ nữ này chạy được đến đây bằng cách nào.
“Được không?” Ôn Nhiễm còn có chút không dám đến quá gần anh.
“Sao lại không được?” Tư Hoài Dụ thấy cô cẩn thận như vậy, nghĩ mình ngoại trừ bình thường thích mặt lạnh, cũng không hung dữ lắm chứ?