“Cháu nghe người giúp việc trong nhà nói chú nhỏ không thích người khác đến gần.
” Ôn Nhiễm bước từng bước đến gần người đàn ông, cô đã tìm hiểu về tính cách của người đàn ông này, anh thậm chí còn tự dọn dẹp phòng của mình, không bao giờ để người khác đến gần lãnh địa của bản thân.
Tư Hoài Dụ nghe vậy không có phản ứng gì, anh chưa bao giờ coi nhà họ Tư là nhà của mình, mỗi người trong ngôi nhà cũ này, đối với anh đều là người xa lạ.
Là một đứa con riêng, đến khi trưởng thành Tư Hoài Dụ mới được đón về nhà họ Tư, nếu không phải thân thể cha của Tư Ngạn ốm yếu, không thể xử lý công việc của công ty, thì ông nội Tư cũng không nhớ đến còn có một đứa con trai như anh.
Thấy anh không nói gì, Ôn Nhiễm kéo kéo áo vest trên người, giả vờ do dự nói: “Bọn họ có vẻ rất sợ chú, nhưng cháu thấy chú nhỏ hoàn toàn không giống với những gì bọn họ nói.
”
Tư Hoài Dụ bỗng nhiên thấy hứng thú: “Ồ? Bọn họ nói gì về tôi?”
Thật ra không cần hỏi cũng có thể biết đại khái, nhà họ Tư vẫn luôn do mẹ của Tư Ngạn quản lý, người chị dâu cả đó chỉ biết lợi dụng, luôn coi anh là cái gai trong mắt muốn cướp gia sản, nghĩ đến chắc đã không ít lần nói xấu anh sau lưng.
Ôn Nhiễm liên tục lắc đầu: “Nhưng cháu thấy chú nhỏ không đáng sợ, chú nhỏ rất tốt.
”
Người phụ nữ dựa sát vào anh, do chênh lệch chiều cao, vải áo vest vẫn còn cọ vào cánh tay, khiến Tư Hoài Dụ liên tục nghiêng đầu nhìn cô.
Tư Hoài Dụ khẽ mỉm cười chế giễu, khoác cho cô áo khoác là được rồi sao? Cô phải có đầu óc ngu ngốc đến mức nào, mới có thể dùng cái này đến phán định một người tốt xấu?
Trong lòng tuy nói cô ngốc nghếch, nhưng giá trị hảo cảm vẫn tăng thêm hai điểm.
Hảo cảm tuy không tăng nhiều, nhưng thái độ của Tư Hoài Dụ đối với Ôn Nhiễm lúc này đã khác hẳn so với lúc ban đầu.
Không ai là không thích nghe lời hay ý đẹp, ngay cả là Tư Hoài Dụ loại này tung hoành trên thương trường, đã nghe vô số người nịnh nọt, nhưng đối với anh mà nói vẫn rất hữu dụng.
Có lẽ vì trời tối quá, Ôn Nhiễm không cẩn thận giẫm phải một viên đá, cô trượt chân, mắt thấy cả người lại muốn ngã xuống đất, Tư Hoài Dụ kịp thời ra tay ôm lấy cô, Ôn Nhiễm lập tức thuận thế dán lên người đàn ông.
Không giống như ở cửa cầu thang trước đó, lần này cả người cô đều dính vào Tư Hoài Dụ, cơ thể mềm mại của người phụ nữ đụng vào khiến trái tim anh run lên.
“Á! ” Ôn Nhiễm kêu lên một tiếng, mềm mại nói: “Chú nhỏ, hình như cháu không đi được nữa rồi.
”
Chân cô lại bị trẹo, lúc nãy đi cũng đã khập khiễng, Tư Hoài Dụ biết điều đó, anh đã tận mắt nhìn thấy cô bị trẹo hai lần.
Anh không biết nói gì cho phải, sao lại có người yếu đến nỗi đi đường cũng không xong?
Hơi thở của người phụ nữ vẫn phập phồng trên ngực anh, xúc cảm mềm mại trước người cô cũng rung động theo, nội tâm bình tĩnh từ lâu của Tư Hoài Dụ cuối cùng cũng tan vỡ.