Mọi người đều biết Trình Tranh lớn lên dung mạo như hoa như ngọc, tài hoa xuất chúng, nhưng lại nghèo đến không có một xu dính túi.
Kì thật, cô cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Năm xưa mẹ cô - Thẩm Vân xuất thân cao quý, vì yêu mà gả cho Trình Lâm Tuấn, làm dâu Trình gia.
Nào ngờ tin lầm người, Trình Lâm Tuấn âm mưu chiếm đoạt tập đoàn Thẩm thị.
Khổ tâm bày ra mưu kế lừa gạt đại tiểu thư Thẩm Vân.
Thẩm gia sụp đổ, mẹ cô đau lòng, oán hận sinh bệnh nặng mà mất.
Trước khi ra đi đã nhờ một người quen chăm sóc cô.
Người quen này cũng chẳng phải tốt lành gì, nghe tin Thẩm gia phá sản, liền lái xe đi đến một vùng hẻo lánh rồi vứt bỏ cô cho một đôi vợ chồng già, coi như chưa từng quen biết.
Trình Tranh năm đó chỉ là một hài tử 3 tuổi bị xem như quả bóng mặc người ta ném qua ném lại.
Mà Trình Lâm Tuấn quang minh chính đại thu mua Thẩm thị, sau đó còn cưới thêm vợ kế, cao quý mà sống tiếp.
Cô sống vui vẻ một thời gian ở vùng quê này, đến khi sắp gần đất xa trời, đôi vợ chồng già mới nói thân phận thật của cô, bọn họ cũng không biết gia thế thật của Trình Tranh, bất quá chỉ nói cô không phải cháu gái ruột của họ.
Trình Tranh mới 18 tuổi, quyết định từ biệt họ lên đường tìm kiếm cha mẹ thật.
Theo lời của đôi vợ chồng già, cô tìm được được người quen năm xưa được mẹ Thẩm nhờ vả, cuối cùng cô phát hiện bản thân thế nhưng là đại tiểu thư của Trình gia quyền lực bậc nhất kia.
Trình Tranh đến tìm họ, trong lòng vui sướng biết bao.
Cuối cùng cô cũng đã có cha mẹ, cuộc sống khổ cực đã qua, ông bà nội ở quê cũng sẽ được hưởng an nhàn cuối đời.
Thế nhưng cuộc sống không dễ dàng như vậy.
Trình gia con cháu đông đúc, liền không có quan tâm đứa con vợ trước của Trình gia chủ này.
Bọn họ ruồng bỏ, khinh bỉ, sỉ nhục cô.
Thậm chí Trình Lâm Tuấn còn buông lời chế giễu mẹ con cô.
Trình Tranh bị đuổi đi không thương tiếc, lại không có tiền, chỉ có thể quay trở về quê với ông bà nội.
Vừa về đến nơi thì biết tin họ mất, cô đau khổ tột cùng, sau thời gian tuyệt vọng, Trình Tranh quyết định lên thành phố lập nghiêp, mục tiêu trở thành người đứng trên đỉnh cao nhân sinh, trả thù Trình gia.
Thế nhưng thành phố rộng lớn, xa hoa, đắt đỏ, cô làm việc cực khổ cũng không có dư dả được mấy đồng.
Lại thêm Trình gia biết tin nên gây khó dễ ít nhiều cho cô.
Cuộc sống mưu sinh đã vất vả nay lại càng gian nan hơn.
Chứ đừng nói gì đến tương lai sẽ phấn đấu làm bạch phú mĩ.
Trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình xuyên không nữ phụ, có nói cái gì mà " tuy bị gia tộc ruồng bỏ nhưng tiền bạc mỗi tháng đều được chu cấp đầy đủ".
Phi! Cô khinh!
Bản cô nương đây một đồng một cắc cũng không kiếm được từ cực phẩm gia đình kia, chính là dựa vào thực lực mà sống.
Giao hàng, phục vụ, diễn viên đóng thế, phát tờ rơi...!cái nào mà cô chẳng từng làm qua?
Có tài giỏi không? Có ngạc nhiên không?
Trình Tranh sống một đời gian khổ, bản lĩnh biết co biết duỗi, bản thân không có gì ngoài nghị lực cùng sự nghèo khó.
Thẳng cho đến một ngày, Trình Tranh ra tay giúp đỡ một soái ca trên đường.
Trùng hợp thay đó lại là bạn trai của Trình Ngư, lại còn bị cô ta tận mắt nhìn thấy.
Trình Ngư là con gái của Trình Lâm Tuấn cùng vợ kế - Lộ Khiết.
Dù Trình Lâm Tuấn lấy Lộ Khiết sau khi Thẩm Vân mất nhưng so về tuổi tác Trình Ngư vẫn hơn cô 2 tuổi.
Đủ thấy trình độ tra của ông ta rồi.
Trình Ngư hôm đó bị bạn trai soái ca tuyệt tình chia tay, vô cùng nhục nhã.
Tức giận, cô ta trở về Trình Gia để cáo trạng, liền thấy một màn này, não tự động hiện ra suy nghĩ: Trình Tranh muốn quyến rũ bạn trai cô ta, muốn một bước lên mây.
Cô ta trước giờ sống trong sung sướng, mọi người đều chiều theo ý cô ta, muốn gì được nấy, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, liền mất lý trí, lái xe tông thẳng vào Trình Tranh.
Trình Tranh không để ý xe vì đang là đèn đỏ, có thể đi sang đường.
Lúc phát hiện, chiếc xe đã lao đến gần cô.
Trình Tranh nhanh nhẹn tránh ra nhưng lại bị một lực vô hình kéo lại.
Cứ như thế mà trừng mắt nhìn chiếc xe lao đến.
Rầm!
Tiếng va chạm lớn vang lên, Trình Tranh ngã xuống, máu đỏ thành một vùng rất kinh dị.
Mọi người nhanh chóng bu lại, Trình Ngư trong xe phút chốc hoảng loạn, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Mà Trình Tranh lúc cuối cùng ngã xuống, cũng không có oán hận, nuối tiếc, trong đầu chỉ nghĩ: Như vậy cũng tốt, chính mình liền sẽ được siêu thoát, không cần mỗi ngày đều phải sống trong khổ cực, lo sợ nữa, được tự do rồi!
Vốn tưởng cứ như thế mà lìa đời, ra đi thanh thản, liền nghe thấy một đạo âm thanh xa lạ:
" Hoan nghênh kí chủ đến với Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Sinh Trong Cẩu Huyết Văn!!!"
Trình Tranh:"..."
Chết rồi cũng không yên..