'
Thân ảnh Tiêu Hàn đứng trên không trung, tà áo bay phất phới. Đôi mắt nhắm lại cảm nhận phương hướng, hiện nay thực lực của hắn là Đấu Tôn đỉnh, chỉ cần một cơ duyên là có thể đột phá lên Đấu Thánh, không cần phải qua giai đoạn trung gian Bán Thánh.
Ở Đấu Tôn cũng đã có thể sử dụng được sự rung động của không gian, nhưng người khác cần phải học hỏi, cảm nhận rất lâu mới có thể vận dụng được, Tiêu Hàn thì không cần, hắn có phần mềm hack cấp cực kỳ lợi hại là hệ thống trải nghiệm, do đó, chỉ cần hắn đạt được cảnh giới yêu cầu thì sẽ sử dụng được tất cả thủ đoạn của cảnh giới đó, chả phải mất công lĩnh ngộ làm gì, đây cũng xem như là ưu đãi của hệ thống dành cho hắn.
Cảm nhận không gian rung động một hồi, Tiêu Hàn cũng xác định được phương hướng cần đi, cánh tay vung lên tạo ra khe nứt không gian rồi chui vào không gian loạn lưu.
Không gian loạn lưu, tốc độ chảy của không gian loạn lưu cực nhanh, không màu không dấu vết khó có thể phát hiện. Không gian loạn lưu có lớn có nhỏ, lớn nhất có thể đạt tới hơn mười thước, nhỏ nhất lại chỉ lớn bằng cổ tay. Không gian loạn lưu có lực cắt xé rất mạnh, cho dù là cổ bảo cũng khó mà chống đỡ. Tuy nhiên bình thường không gian loạn lưu sẽ không di chuyển phạm vi lớn, cơ bản đều là đột ngột xuất hiện hoặc biến mất, phần lớn là ở tại chỗ không di chuyển.
Muốn di chuyển trong không gian loạn lưu cần thực lực Đấu Tôn, đã lĩnh ngộ được một ít pháp tắc không gian nên có thể đối phó với một ít dòng chảy của không gian loạn lưu, tuy vậy đối với những dòng chảy lớn thì chỉ có thể tránh đi mà thôi. Hoặc một cách khác là dùng bảo vật được tạo ra đặc biệt để di chuyển trong vùng không gian loạn lưu này.
Tiêu Hàn đã tới Đấu Tôn đỉnh nên hắn không sợ hãi, trực tiếp đi vào vùng không gian loạn lưu, cách này có độ nguy hiểm cao nhưng nhanh hơn di chuyển thông thường nhiều. Dù sao, đối với Tiêu Hàn thì hắn không quan tâm chút nguy hiểm đó, gặp dòng chảy lớn thì chỉ việc thoát ra trước khi nó đến là xong thôi, hắc, hoặc là dùng dịch chuyển tức thời còn năm lần sử dụng kia kìa. Xời, hắn có nhiều biện pháp bảo vệ tính mạng cơ mà.
Ở trong này cũng không có gì đẹp hay bảo vật gì đáng nói, nên Tiêu Hàn cấp tốc đến nơi đã xác định trước, ở trong này lâu không tốt lắm, dù hắn có nhiều biện pháp bảo vệ nhưng ở đời ai biết trước được chữ ngờ.
Xoẹt.
Tiêu Hàn chui ra khỏi không gian loạn lưu, mắt nhìn xuống địa điểm mình đang đứng.
Một dải bình nguyên màu tối đen, giống như một đạo hắc tuyến ngăn cách với thế giới bên ngoài, hoàn toàn phân biệt rõ ràng, mà theo như trí nhớ của Tiêu Hàn trong chính truyện Đấu Phá thì hẳn đây là Hắc Vực đại bình nguyên. "Hắc Vực đại bình nguyên" đó chính là cánh cửa của "Hắc Giác Vực".
Bước vào nơi này, như vậy đó là tiến nhập vào một thế giới khác hẳn bên ngoài.
"Hắc Giác Vực", một khối bởi vì hỗn loạn mà tạo nên một đặc thù địa vực bao quanh Già Nam học viện, mặc dù trên đại lục rất nhiều người không hiểu vì cái gì Già Nam học viện vẫn như cũ sừng sững tồn tại trong khu vực hỗn loạn này, cứ như vậy, sự khác biệt hoàn toàn giữa bầu không khí an tĩnh trong học viện và hỗn loạn ngoài học viện làm cho nguời ta cảm thấy nghi hoặc, bất quá bất kể như thế nào, tồn tại đó là chân lý.
Tuy rằng nhiều năm trôi qua, trải qua đủ loại áp chế, "Hắc Giác Vực" vẫn như cũ phát triển với tốc độ làm cho người ta trợn mắt há mồm, dần dần ngày càng hình thành và hoàn thiện một siêu cường đặc tính riêng biệt, điều này cũng làm cho rất nhiều thế lực có tâm muốn áp chế nơi này đều cảm thấy vô lực.
Phạm vi của "Hắc Giác Vực" ngày càng lan rộng, hơn nữa trải qua mấy năm gần đây khuếch trương, cơ hồ nghiễm nhiên trở thành một tiểu quốc gia phân biệt, chẳng qua cùng với đế quốc có một chỗ duy nhất khác nhau. Đế quốc thì có tầng lớp lãnh đạo cai trị, còn ở nơi này đều là mạnh ai nguời đó chiến lĩnh một lãnh địa riêng, đủ loại thế lực đều là vì tự thân tự lợi, không ngừng tranh đoạt, giết chóc hỗn loạn, năm bè bảy mảng, bất quá cũng bởi vì như thế mà "Hắc Giác Vực" mới có thể tồn tại ở nơi vị trí trung tâm của cả đại lục phát triển lớn mạnh, nói cách khác, chỉ sợ không có bất cứ thế lực nào có đủ thực lực cuờng đại để có thể tạo thành uy hiếp đối với nơi này.
Bất quá tuy rằng "Hắc Giác Vực" hỗn loạn nổi tiếng đại lục, nhưng từ nơi này luôn có các loại cao giai công pháp, đấu kĩ, đan dược cùng vô số kì vật, những thứ này đã hấp dẫn rất nhiều cường giả trên đại lục tìm tới, dù sao bất kể như thế nào, những loại đồ vật như thế cũng đều làm cho bất kỳ ai thèm đỏ con mắt, nếu có thể có được một quyển cao cấp công pháp so với công pháp của bản thân đang tu luyện cao hơn, đó chính là có thể làm cho bọn họ tiến thêm rất xa trên con đuờng cường giả, cho dù là tiến thêm một bước, đối với cường giả mà nói, sự hấp dẫn vẫn là trí mạng .
Bởi vậy, "Hắc Giác Vực" giống như là một bảo tàng không đáy, vô số kỳ bảo trải qua các con đường đều đổ về đây, sau đó được đấu giá với những cái giá trên trời, khiến cho vô số người cạnh tranh cướp đoạt.
Tiêu Hàn không dừng lại ở Hắc Vực đại bình nguyên lâu mà lập tức tiến vào Hắc Giác Vực. Nơi đây rất hỗn loạn, cũng rất thích hợp cho tội phạm, Tiêu Hàn cũng rất thích nơi đây, lý do, hắn có thể hiên ngang giết người thu lấy linh hồn những kẻ đó bổ sung vào Phệ hồn kiếm. Trải qua trận chiến với Tử Tinh Dực Sư vương thì linh hồn trong Phệ hồn kiếm không còn một phần năm, do đó, hắn phải nhanh chóng bổ sung số lượng linh hồn, sau này còn có cái mà chơi đùa chứ, mà Hắc Giác Vực lại quá thích hợp.
Tiêu Hàn mỉm cười lạnh lẽo bước vào Hắc Giác Vực. Hắn sẽ ở nơi này hai mươi ngày, cũng tạm đủ rồi, ở lâu cũng không quá tốt, hắn phải thực hiện ước hẹn của hắn với Già Nam học viện, cũng đã nghỉ gần một năm rồi, hắn không phải kẻ thích thất hứa như Tiêu Viêm đâu.
Số từ: 1314