Hệ Thống Trải Nghiệm

"Giỏi, giỏi, rất mạnh mẽ"
Trên khán đài đám người Tiêu Ngọc khẽ nhếch miệng vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy gộc cao ngất giữa sân. Sau đó một cô gái không nhin được mắt sáng lên thất thanh lẩm bẩm nói. Không ai có thể nghĩ Tiết băng vốn là cửu tinh Đấu Sư đang thi triển cực mạnh chiêu thức mà lại bị một quyền đánh bại.
Nguyên là các nàng còn đang cùng nhau thảo luận xem Tiêu Viêm đến tột cùng có thể chống đỡ được mấy chiêu. Nhưng thảo luận còn chưa xong thì xuất hiện loại này kết cục làm cho các nàng trợn mắt há hốc mồm.
"Người này hai năm tiến bộ thực sự quá nhanh đi?" Tiêu ngọc cười khổ nói.
Nhược Lâm đại sự ở bên cạnh chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng thanh niên ở giữa sân tới bây giờ vẫn như cũ vẫn có chút khó mà tin được. Cái này đệ tử xin hoãn học hai năm tại học viện có thể đem người giỏi nhất của huyền giai ban cấp đánh bại. Hơn nữa phương thức đánh bại lại là loại cường hãn nhất và trực tiếp nhất.
Hồi tưởng lại lúc trước Tiêu Viêm một quyền tựa như sấm sét. Nhược Lâm đạo sư tự hỏi, nếu như đổi lại là mình chỉ sợ cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản được. Nhược Lâm đạo sư đột nhiên cười khổ một tiếng. Hai năm trước tại Ô Thản Thành tiểu tử kia phải hao hết sức lực mới tiếp được mình hai mươi chiêu. Vậy mà hôm nay lại có thể thi triển ra đòn công kích mà ngay cả chính mình cũng phải suy nghĩ một chút mới dám xác định có hay không tiếp chiến ...tiến bộ tốc độ thật sự là đáng sợ.
"Khó trách có thể làm cho nữ hài tử Huân Nhi xuất sắc như vậy cũng nhớ mãi không quên, người này thật có tiền đồ a". Nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn Huân Nhi mặt mày rạng rỡ, Nhược Lâm đạo sư ở trong lòng lẩm bẩm nói, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ánh mắt hướng về Tiêu Hàn đứng trong góc, người này năm trước cũng không kém hơn Tiêu Viêm là bao.
Khán đài bên kia hắc bào thanh niên họ Bạch song chưởng vòng tại trước ngực, khẽ cau mày nhìn nọ vậy thân hình đứng thẳng tắp sừng sững ở trong quảng trường sau một lúc lâu, chậm rãi thở ra một hơi, thản nhiên địa cười nói: "Không tệ quả nhiên có vài phần bản lãnh ngươi bây giờ mới có tư cách có thể làm cho ta chú ý tới ngươi. Hy vọng ngươi có thể kiên trì mấy vòng nữa đi. Đến lúc đó nếu có cơ hội bản thân ta muốn chính mình đấu với ngươi "
"Một kẻ kình địch a nhưng mà nàng nhất định phải là của ta!" Ánh mắt chuyển hướng tới chỗ Huân Nhi, Bạch Sơn nhìn lãnh đạm cô gái một thân xanh nhạt quần áo bị chúng nữ vây chung quanh, giống như một đóa thanh liên nở rộ, thấp giọng nói.
"À quyền thế của tên kia thật mãnh liệt, dĩ nhiên ngay cả "Điệp Lãng" của Tiết Băng cũng đỡ không được. Sợ rằng thực lực của hắn hẳn là trên tam tinh Đại Đấu Sư đi". Hồng y thiếu nữ xinh đẹp vóc người như ma quỷ lộ ra một đôi mắt gian xảo nhìn Tiết Băng, không khỏi kinh ngạc nói.
"Ân, quyền thế thực sự là rất sắc bén, hơn nữa còn biết được đem năng lượng bộ phận ngưng kết lại làm gia tăng lực công kích cùng lực phòng ngự. Nhưng muốn làm được thì cần phải nắm rõ được sự tinh diệu của đấu khí về điểm này hắn cũng có thể so sánh cùng ngươi rồi." Lão nhân bên cạnh, khẽ gật đầu, trong thanh âm đồng dạng mang theo một chút kinh ngạc."
"Ha ha, bây giờ biết ánh mắt của tiểu tử Huân Nhi như thế nào rồi đi? Tiểu tử kia không có thể là một kẻ thường nhân như vậy. Ta nghĩ coi như là ngươi hoặc là Bạch Sơn chống lại hắn thắng bại vào tay ai sợ rằng cũng không thể biết trước a." Lão nhân liếc bóng lưng gầy trong sân, rất có thâm ý nói.
"Oh?" Nghe vậy đôi lông mi còn của hồng y thiếu nữ nhất thời nhếch lên cười duyên nói: "Ta đây cũng muốn tìm một cơ hội cùng hắn so sánh, nếu là ta thắng rồi liền bắt Huân Nhi đem hắn tặng cho ta".
"Ngươi ...ngươi cái nha đầu hồ đồ này, nam nhân ưu tú nhiều như vậy thích ngươi, ngươi không thích thì thôi, đi quấy rối Huân Nhi nhà ta làm gì? Ngươi muốn làm ta mất hết thể diện ngươi mới cam tâm a?" Nghe lời này của hồng y thiếu nữ, lão nhân nhất thời thấp giọng cả giận nói.
"Này xú nam nhân có cái gì tốt, nếu không phải khoa trương bọn họ ai sẽ thèm đến theo đuổi?" Hồng y thiếu nữ bĩu môi, mặt làm bộ quỷ quái cười giảo hoạt, khinh thường nói.
Đối với cô gái vô pháp vô thiên này, lão nhân tức giận đến giận sôi lên, nhưng lại không làm sao được, lập tức đành phải vung ống tay áo, đem ánh mắt tiếp tục hướng tới giữa sân.
Lúc này trong sân thi đấu, Tiêu Viêm liếc liếc mắt nhìn Tiết Băng ở rìa chỗ sân rộng vô lực tái chiến một cái, sau đó mới quay đầu nhìn phía người trọng tài trận đấu, mỉm cười nói: "Không biết kết cục thế này có thể tính là ta thắng không?"
"Ha ha, tất nhiên là có thể rồi". Một gã hôi bào lão giả ngồi ở chỗ ngồi của trọng tài cười tủm tỉm nhìn Tiêu Viêm gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập không hiểu ý tứ hàm xúc.
Nghe hắn lên tiếng Tiêu Viêm có chút khom người, sau đó tại vạn người để ý, bàn tay thoáng một cái Huyền Trọng Xích cắm ở cách đó không xa tự động bay vụt lại. Hắn dùng tay cắm Huyền Trọng Xích ở phía sau lưng ngẩng đầu nhìn thanh y thiếu nữ cười dài ở chỗ khán đài, trong lòng nổi lên một chút tình cảm ấm áp, mũi chân điểm nhẹ, thân thể trực tiếp chợt hiện nhảy xuống sân thi đấu, cuối cùng bay tới chỗ hoàng giai nhị ban vị trí.
"Xin lỗi, ta đã tới chậm"
Nhìn cô gái trước mặt duyên dáng yêu kiều xinh đẹp, dung nhan tươi tỉnh, hình bóng luôn khắc thật sâu ở tại sâu trong đáy lòng, Tiêu Viêm bất chấp rất nhiều nóng cháy ánh mắt chung quanh, có chút áy náy ôn nhu nói.
Ngẩng khuôn mặt tươi cười, Huân nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú đã bớt đi một chút ngây ngô non nớt mà thêm một ít thành thục cùng kiên nghị. Trên mặt đột nhiên lộ ra một cái xinh đẹp tươi cười làm điên đảo chúng sinh, chợt làm ra một hành động làm tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Cô gái này tại trong học viện cho tới bây giờ không cùng bất cứ một người nam nhân có cử chỉ vượt quá quan hệ bạn bè bình thường, lúc này hai tay có chút mở ra, sau đó nhào vào ngực của người cùng nàng xa cách đã hơn hai năm trời giờ mới gặp lại.
Nhìn thanh y thiếu nữ nhào vào trong lòng Tiêu Viêm, toàn bộ quảng trường đều lâm vào yên tĩnh, mơ hồ trong lúc đó, tựa hồ có vô số âm thanh cõi lòng tan nát, cùng lúc vang lên.
Đám người Tiêu Ngọc và Nhược Lam đạo sư ở bên cạnh, cũng không thể nào dự đoán được thiếu nữ ngày thường luôn rụt rè, lạnh nhạt như Huân Nhi, lại dám ở trước mặt công chúng là ra hành động lớn mật đến như vậy, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc, sau một lúc lâu, chỉ đành cười khổ một tiếng.
Nhìn Huân Nhi đang ở trong lòng Tiêu Viêm, rồi lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ôn nhu tươi cười làm lòng người ấm áp của Tiêu Viêm, trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảm giác không thoải mái khó hiểu.
Ở khán đài bên kia, vẻ mặt luôn nhàn nhạt mìm cười của Bạch Sơn, thấy cảnh này rốt cục cũng phải trầm xuống.
"Huân Nhi này lá gan tại sao tự nhiên lại biến lớn đến như vậy? Là vì tên nam nhân kia sao?" Hồng y thiếu nữ lúc này mày liễu cũng dựng thẳng lên, nếu như không có lão nhân ở một bên thấy thế liền ngăn lại, chỉ sợ nàng đã nhịn không được mà tiến lên mạnh mẽ đem hai kẻ đang dính nhau như hồ kia tách ra rồi.
Cánh tay gắt gao ôm chặt vòng eo tinh tế, Tiêu Viêm cúi đầu hít nhẹ mái tóc đen thơm ngát của thiếu nữ, nếu như nàng đã có thể can đảm tại trước công chúng ở đây, làm ra hành động lớn mật tựa như tuyên bố rõ ràng quan hệ của hai người này, thì hắn thân là nam nhân, hiển nhiên là sẽ không lựa chọn lùi bước, cho dù những ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang phóng tới, làm cho hắn có cảm giác như đang đứng ở bên trong lò lửa vậy.
"Khụ hai người các ngươi đã ôm nhau gần một phút đồng hồ rồi đó", Nhược Lâm đạo sư ở bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không được những những ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang liên tiếp phóng tới, lập tức ho nhẹ một tiếng.
Nghe được tiếng ho khan của Nhược Lâm đạo sư, Huân Nhi đang như chim nhỏ nép vào trong lòng Tiêu Viêm kia, rốt cục cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại khỏi sự kích động và hạnh phúc khi gặp được người trong mộng mà nàng ngày đêm tưởng nhớ, nhất thời, khuôn mặt mang theo nụ cười thanh nhã của nàng hiện lên một chút ửng đỏ say đắm lòng người, lập tức vội vàng rời khỏi lòng Tiêu Viêm, sau đó mắc cỡ chạy đến trốn sau lưng Tiêu Ngọc.
Nhìn thấy Huân Nhi hiếm khi nào mới có thể xuất hiện được bộ dáng của một thiếu nữ thẹn thùng, Tiêu Viêm cũng đành cười khẽ một tiếng, quay đầu lại đem ánh mắt hướng đến Nhược Lâm đạo sư, mỉm cười nói:"Hắc hắc, thật là có lỗi Nhược Lâm đạo sư."
"Ngươi còn nhớ ta là đạo sư của ngươi?" Nhược Lâm đạo sư liếc mắt một cái về phía Tiêu Viêm. Nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy thái độ của nàng. Tiêu Viêm chỉ còn biết cười khổ một tiếng. Hắn vốn biết lần này đích xác là đã chọc cho nữ nhân có tính cách dịu dàng như mặt nước này nổi giận. Bất quá bởi vì đuối lý. Cho nên hắn không dám phản bác chỉ biết kiên trì thừa nhận lửa giận cùng những lời phê phán của nàng.
"Hừ. Đừng tưởng rằng im lặng sẽ vô sự. Bỏ hẳn một năm học. Ngươi cũng thực sự có bản lĩnh đó. Ngươi có biết một năm này bởi vì chuyện của ngươi. Mà ta đã phải bị học viện phê bình nhiều ít bao nhiêu không?" Nhược Lâm đạo sư bất bình căm hận nói.
"Đạo sư đích xác là hỗn tiểu tử Tiêu Viêm này đã quá phận. Bất quá năm trước Tiêu Hàn đã xin giùm cho hắn và hiện giờ hắn cũng đã chạy tới rồi, đã thế lại còn có thể đem Tiết Băng đả bại nữa. Chỉ cần kế tiếp Tiêu Hàn, Huân nhi và hắn có thể tiếp tục duy trì thế bất bại trong tuyển bạt đại tái, thì cũng đủ để ngài thăng cấp thành huyền giai đạo sư rồi. Nếu như ngài cảm thấy như thế vẫn chưa hết giận thì hãy chờ hắn hoàn thành tuyển bạt đại tái đã. Sau đó tiếp tục xử phạt cũng không muộn a. Dù sao hiện giờ hắn hắn cũng đã đến học viện rồi. Chả lẽ ngài còn phải sợ hắn chạy trốn sao?" Nhìn Tiêu Viêm đang bất đắc dĩ cười khổ. Tiêu Ngọc mặc dù trong lòng đang âm thầm than thở một tiếng xứng đáng. Nhưng những lời nói từ miệng nàng xuất ra. Lại là những lời thay Tiêu Viêm giải vây.
Nghe được những lời Tiêu Ngọc nói. Sắc mặt đang tức giận của Nhược Lâm đạo sư lúc này mới hòa hoãn đôi chút. Nhìn Tiêu Viêm nói:"Được. Chờ sau khi tuyển bạt tái kết thúc. Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau!"
Thấy Nhược Lâm đạo sư rốt cục cũng tạm thời buông tha. Tiêu Viêm trong lòng thoải mái. Bỗng gã ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi Tiêu Ngọc “Ngươi nói là Tiêu Hàn xin phép giùm cho ta?”
Tiêu Ngọc gật đầu “Đúng vậy!” Rồi nàng từ từ kể lại chuyện một năm trước.
Tiêu Viêm nghe xong, hướng về Tiêu Hàn, khẽ nói “Cám ơn ngươi!”
Tiêu Hàn hơi gật nhẹ “Không có gì! Cùng là thành viên Tiêu gia, giúp đỡ nhau là chuyện thường.”
Tiêu Viêm hướng về phía Tiêu Hàn chuyển đến một đạo ánh mắt cảm kích.
Sau đó, Tiêu Viêm bắt đầu chọc ghẹo Tiêu Ngọc, bất quá Tiêu Ngọc sau khi thấy thế lại thưởng cho hắn một cái xem thường rất lớn. Khẽ hừ một tiếng.
"Hắc, Tiêu Ngọc biểu tỷ, hai năm không gặp, tỷ càng ngày càng đẹp a, có hay không đã có người theo đuổi vậy?" cũng không thèm nhìn sắc mặt của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cười tủm tỉm nói.
"Ngươi muốn quản ta sao!" Nghe được ngữ khí của Tiêu Viêm cơ hồ không sai biệt lắm so với lúc cả hai còn bé, Tiêu Ngọc trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị, đồng thời, đôi chân thon dài mà khêu gợi của nàng, cơ hồ là theo một phản xạ có điều kiện mà hơi hơi giơ lên, làm bộ như có ý định đá tới.
"Tốt lắm, đừng ở chỗ này liếc mắt đưa tình nữa, tuyển bạt tái hôm nay đã sắp kết thúc, hay theo ta trở về trước đi, hai ngày sau, sẽ có những trận quyết đấu càng thêm kịch liệt, muốn tiến vào nội viện, cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu." Nhược Lâm đạo sư phất phất tay, cũng không thèm để ý đến bởi vì ngữ ý trong lời nói của nàng, mà Tiêu Ngọc mặt cười một mảng đỏ ửng, vội xoay người rời xa quảng trường.
Sau đó, Tiêu Ngọc hung hăng với một loại ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa liếc về phía Tiêu Viêm, rồi lôi kéo Huân nhi bước nhanh theo mình.
Tiêu Viêm lưng đeo hắc thước thật lớn đi ở phía sau cùng của đội ngũ, trước lúc rời khỏi quảng trường, cước bộ của hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó khẽ cau mày quay lại ..., đem ánh mắt nhìn về một bên khác của quảng trường, ở nơi đó, một vị bạch y thanh niên, sắc mặt âm trầm mang theo địch ý đang nhìn về phía hắn.
"Người kia là ai? Có vẻ khá mạnh" Thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm một chút, sau đó khẽ lắc đầu, giữa vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn lại, xoay người bước vội đuổi theo đám người Nhược Lâm đạo sư đã sắp ra khỏi quảng trường.
Một đường rời khỏi quảng trường ồn ào, Nhược Lâm đạo sư đem đám thiếu nữ đang vây quanh Tiêu Viêm tựa như quần tinh ủng nguyệt tách ra, sau đó mang theo Tiêu Viêm, Huân nhi, Tiêu Ngọc và Tiêu Hàn bốn người, đi qua mấy con đường nhỏ, cuối cùng tiến nhập vào một khu lầu các thanh nhã hoàn toàn biệt lập.
Số từ: 2878


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui