Nghĩ đến cảnh cả đám Đấu Thánh hung hăng tranh đoạt Đà Xá Cổ Đế ngọc để mở cửa tiến vào động phủ này nhằm tìm cách đột phá Đấu Đế nhưng hiện giờ lại rỗng tuếch chỉ còn lại cái vỏ ngoài, Tiêu Hàn không nhịn được cười khẽ “Thật muốn thấy mấy khuôn mặt lúc đó ghê, hắc hắc!”
Tiêu Hàn đã thu thập xong, cũng không còn thứ gì ở đây nữa, à, vẫn còn, bức tượng của Đà Xá Cổ Đế, không biết cái còn rồng ở ngoài động chết rồi kia thì Tiêu Viêm có lấy cái bức tượng này không ta, mà kệ, xem như ta để lại một cơ hội cho bọn họ vậy, ai hên thì được.
Nhìn lại một lượt quảng trường, Tiêu Hàn xoay người phóng đi, hướng cửa đá đi ra ngoài. Đi ngang qua xác rồng, Tiêu Hàn chỉ liếc một cái cũng không để ý nhiều, thân hình đã ra tới biên giới giữa không gian đế mộ và nham tương.
Trở lại Thiên Phần Luyện Khí tháp, Tiêu Hàn chỉnh lại trang phục của mình một tí, khi hắn bước ra khỏi không gian loạn lưu thì nó hơi lộn xộn. Ẩn thân và rời đi nơi này không một ai phát hiện.
Qua vài câu hỏi mấy học viên gặp trên đường, Tiêu Hàn biết được hắn đã ở trong đế mộ được vài ngày, điều này khiến hắn hơi bất ngờ xíu nhưng chỉ chốc lát sau cũng bình thường trở lại, hắn đoán có lẽ lúc đi trong nham tương bị lạc đường, dù sao bên trong đó tứ phía chỉ có nham tương và nham tương, không xác định được phương hướng cũng là bình thường, mà hắn có biến mất vài ngày cũng chả ai để ý, điều này rất hay diễn ra trong nội viện cơ mà.
Trờ về khu nhà của đám người Tiêu Viêm nhưng chả còn ai ở đây, Tiêu Hàn không quan tâm lắm, hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một lát.
Chốc lát sau, đám Tiêu Viêm cũng trở về, hỏi thăm tình huống Tiêu Hàn biến mất mấy ngày nay với bàn chút chuyện xảy ra rồi ai về phòng người nấy.
Ngồi trên giường, Tiêu Hàn ngẫm nghĩ vài thứ.
Bây giờ hắn đã thu lấy hầu như mọi thứ trong đế mộ, thực lực đã “độc cô cầu bại” rồi, vậy hắn làm gì tiếp theo đây.
Tiêu Hàn có nghĩ đến hai dị hỏa Hư Vô Thôn Viêm và Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhưng lại có chút phiền phức. Tịnh Liên Yêu Hỏa thì hắn không biết nó đang ở vị trí nào, hắn có thể dùng thần thức mà khi lên thần cấp mới đạt được để dò tìm, nhưng thần thức hiện giờ của hắn lại không đủ để bao trùm toàn bộ đại lục đấu khí này. Về phần Hư Vô Thôn Viêm thì dễ hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa, nó ở Hồn tộc, chỉ cần tìm một tên hồn tộc là tìm ra nơi cư ngụ của Hồn tộc, lúc đó, Hư Vô Thôn Viêm đã là đồ trong tay, mà hắn chỉ biết vị trí một tên hồn tộc là ở Vân Lam tông.
Tuy nhiên, hiện giờ hắn chưa muốn tìm tới tên đó, hắn muốn làm việc khác quan trọng hơn, đoạt Mỹ Đỗ Đoa từ Tiêu Viêm.
Hẳn ai đọc qua Đấu Phá đều có thể biết được sự quyến rũ nóng bỏng cùng vẻ đẹp chim sa cá lặn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, và đều ước ao có được mỹ nhân này trong tay, Tiêu Hàn cũng không ngoại lệ, đây là một trong những nguyên do khiến hắn muốn tới Già Nam học viện.
Một buổi tối, Tiêu Hàn hẹn Tiêu Viêm ra ngoài gặp có chuyện, Tiêu Viêm mặt đầy tò mò bước đến sau lưng Tiêu Hàn. Ngay khi gặp mặt, Tiêu Hàn liền nói “Biểu đệ, có phải ngươi đang giữ Thất Thải Thôn Thiên Mãng hay không?”
Tiêu Viêm mặt liền biến thành bất ngờ, sau đó chuyển thành đề phòng, gã nói “Tại sao biểu ca lại biết?”
Tiêu Hàn khép hờ đôi mắt, đầu ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao sáng “Ta tu luyện một công pháp tên gọi là Vạn xà công, cần tích góp đủ một vạn xà chủng khác nhau, mà loại quan trọng nhất là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, có được loại xà chủng này xem như đã thành công tám phần. Khi ta ở gần một loại xà chủng nào đó ta có thể cảm giác được khí tức của nó, mà khi đứng gần biểu đệ, ta lại cảm giác trên người của đệ có khí tức của xà chủng quan trọng nhất, do đó, ta đoán đệ có Thất Thải Thôn Thiên Mãng!”
Tiêu Viêm quan sát vẻ mặt của Tiêu Hàn nhưng gã hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ điều khả nghi nào, Tiêu Hàn dường như không quan tâm đến cái nhìn của Tiêu Viêm, hắn vẫn tiếp tục nói “Hiện giờ, ta đã thu thập gần như đầy đủ các loại xà chủng, duy nhất còn thiếu là Thất Thải Thôn Thiên Mãng! Ta hy vọng đệ có thể giúp ta hoàn thành việc này, tất nhiên, ta sẽ hồi đáp đệ xứng đáng!”
Tiêu Hàn lấy từ trong ngực ra một lọ dung dịch màu xanh lam, hắn nói “Đây là vật ta lấy được trong một cổ địa, nó có thể giúp đệ tăng thực lực lên hai cảnh giới nhỏ, đảm bảo không có di chứng!”
Mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên, đây đúng là thứ mà gã đang cần, dù sao, đối với thứ có thể giúp thực lực bản thân tăng lên thì rất đáng giá cơ mà.
Tiêu Viêm trầm ngâm không đáp, Tiêu Hàn cũng không vội, hắn cũng không sợ không thành công, cùng lắm là cướp thôi, hắc.
Suy nghĩ một lát, rốt cục Tiêu Viêm đồng ý “Được!”
Tiêu Hàn mỉm cười, đưa lọ dung dịch cho Tiêu Viêm. Sau khi xác nhận không có gì sai, Tiêu Viêm thò tay vào ngực lấy một con rắn nhỏ đang ngủ say, vảy của nó ánh lên bảy màu sắc rất đẹp, gã nói “Đây là Thất Thải Thôn Thiên Mãng! Nó cũng chính là Mỹ Đỗ Toa nữ vương bị phong ấn tạm thời sau khi cố thôn phệ dị hỏa, dù bị phong ấn nhưng tu vi nàng ta đã là Đấu Tông, biểu ca vẫn muốn nhận thứ này chứ?”
“Không sao cả, ta có cách!” Tiêu Hàn ngoài miệng cười cười nhưng trong lòng xì một tiếng “Đấu Tông? Ta sợ chắc!”
Tiêu Hàn tiếp nhận Thất Thải Thôn Thiên Mãng, hai tay nhẹ nhàng nâng niu con rắn nhỏ như sợ đánh thức nó, nhưng có lẽ cảm nhận được hơi người lạ nên con rắn bỗng nhúc nhích, Tiêu Hàn nào để nó tác quái, hắn thi triển một cái cấm chế lên người nó, vậy là nằm im. Đặt Thất Thải Thôn Thiên Mãng vào trong ngực, Tiêu Hàn vẫy tay tạm biệt Tiêu Viêm trở về phòng, để lại Tiêu Viêm nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài một tiếng rồi chuyển chú ý sang lọ dung dịch màu xanh lam.
Số từ: 1284