Hệ Thống Trải Nghiệm

Phạm Linh không nghĩ lung tung nữa mà tập trung tinh thần, bắt đầu thích ứng với lực lượng mới này, với tu vi Đấu Linh nhị tinh thì hắn có thể xem là người mạnh nhất ở Tiêu gia này. Tộc trưởng Tiêu Chiến cũng chỉ là Đại Đấu Sư mà thôi.
Nhắc tới Tiêu Chiến thì Phạm Linh tò mò không biết cái tên Tiêu Viêm hiện giờ thế nào, gã có phải đã mất hết tu vi hay chưa hay là vẫn còn nhỏ chưa lớn. Chậc, để hôm nào hắn phải gặp nhân vật chính này một lần mới được.
Đấu khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển, chúng di chuyển nhanh chóng rồi quay về đan điền. Hử? Phạm Linh phát hiện trong kinh mạch của mình không ngờ vẫn có một tia khí lưu kỳ lạ kia.
Tia khí lưu kia chạy loạn trong kinh mạch hắn, nếu không phải trước đó hắn chứng kiến tác dụng đề thăng đẳng cấp của nó thì chắc kinh hãi chết mất. Dù sao thì trong người mà có thứ mình không điều khiển được cũng không thoải mái gì.
Phạm Linh để ý thấy đấu khí liên tục tăng trưởng, tích lũy lên theo tia khí lưu kia di chuyển. Không lẽ đây là hack cấp trong truyền thuyết? Vậy thì tốt quá rồi, hắc hắc. Phạm Linh lòng hơi mừng thầm. Kệ đi, miễn nó không có hại là được rồi.
Sau một thời gian thì hắn cũng làm quen được với sức mạnh này, kế tiếp hắn rất mong chờ đạt tới Đấu Vương. Lúc đó hắn có thể bay lượn trên không trung. Loài người luôn mơ ước được thỏa thích bay lượn trên trời như chim mà.
Mở cửa bước ra ngoài. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến Phạm Linh hơi choáng, dừng một lát thích ứng rồi quan sát cảnh vật xung quanh. Nơi ở của Tiêu Hàn cũng bình thường. Từ bây giờ Phạm Linh sẽ là Tiêu Hàn trong thế giới Đấu Phá Thương Khung.
“Tiêu Hàn.” Âm thanh từ một người trung niên gọi khiến hắn tỉnh lại từ trong trầm tư. Theo như ký ức thì đây là Tiêu Trung, một nô bộc có địa vị trong Tiêu gia. Mọi đệ tử Tiêu gia đều gọi Tiêu Trung là Tiêu thúc, và tính cách người này rất nghiêm khắc nhưng tốt bụng.

“Tiêu thúc, có chuyện gì không ?” Tiêu Hàn đáp lại.
“Sao ngươi còn ở đây? Hôm nay là ngày trắc thí, ngươi mau đến diễn võ trường mau lên.” Tiêu thúc nhắc nhở hắn.
“À, ta quên mất. Đa tạ Tiêu thúc.” Tiêu Hàn ra vẻ giật mình, nói. Rồi hắn vội chạy đi để lại Tiêu Trung với ánh mắt nghi hoặc.
Tiêu Trung không biết tại sao Tiêu Hàn hôm nay lại có biểu hiện hôm nay, bình thường thằng nhóc này nghe xong rồi gật đầu một cái rồi quay đi, không mất một lời. Bây giờ nó lại cảm ơn gã, đã vậy còn nở nụ cười nữa. Kỳ lạ. Tiêu Trung cũng không biết Tiêu Hàn đã không phải Tiêu Hàn của ngày hôm qua.
Tiêu Hàn bấy giờ đang rảo bước đến diễn võ trường. Đến nơi, hắn đã thấy mọi người tụ tập đông đủ, chúng đệ tử đứng dưới lôi đài trò chuyện. Trên tháp cao thì tộc trưởng và các vị trưởng lão ngồi quan sát, thi thoảng nhận xét khi có đệ tử ưu tú.
Trên lôi đài có dựng một tấm bia đá. Tấm bia này là vật để kiểm tra hay đo cấp độ đấu khí của chúng đệ tử, chỉ cần truyền đấu khi vào là trên mặt tấm bia đá sẽ hiện chữ báo cấp độ bản thân.
Một vị trọng tài đứng ngay bên tấm bia hô tên từng đệ tử và ghi chép thông tin.
“Tiêu Hàn.” Trọng tài hô tên của Tiêu Hàn. Đã đến lượt của hắn, may mà hắn được Tiêu thúc nhắc nhở chứ không thì có chút phiền toái.
Tiêu Hàn nhảy lên lôi đài, đặt tay vào tấm bia và truyền chút đấu khí. Tấm bia đá chậm rãi hiện lên mấy chữ.
“Đấu chi lực, lục đoạn. Tiêu Hàn, đấu lực lục đoạn, trung cấp.” Vị trọng tài nhìn bia đá, hô lên, tay thì ghi vào sổ.
Ở dưới lôi đài có vài tiếng xì xào.
Lục đoạn đấu khí cũng xem như tư chất kha khá. Việc khống chế đấu khí hiện ra thực lực cỡ này thì quá dễ với Tiêu Hàn hắn, tu vi của hắn hiện giờ là cao nhất tại đây nên chả ai phát hiện điều bất thường gì cả.
Tiêu Hàn lui xuống và ngồi dưới một gốc cây. Mọi người nhìn lướt qua hắn nhưng không ai đến bắt chuyện cả. Tính cách lạnh lùng, bài xích người ngoài của hắn khiến mọi người không đến gần. Tiêu Hàn cũng không để ý đến bọn họ, hắn chỉ chú ý đến một người. Một thiếu niên tóc đen, khuôn mặt treo nị cười mỉm nhưng ẩn trong mắt là nỗi buồn cùng một chút khát vọng. Tiêu Hàn đoán chắc đây là nhân vật chính, người từ thời hiện đại xuyên qua đến thế giới này, thiên tài vẫn lạc – Tiêu Viêm, và cũng là biểu đệ của Tiêu Hàn.

Nhìn Tiêu Viêm đang ngồi ngậm cọng cỏ trong miệng, dáng vẻ bất cần đời, Tiêu Hàn mỉm cười, hắn coi như được diện kiến nhân vật chính rồi a.
“Tiêu Viêm.” Vị trọng tài hô.
Tiêu Viêm đứng lên và đi tới, bắt thang leo lên lôi đài. Mọi người trào phúng, cười cợt hắn. Tiêu Hàn thì thấy trong mắt Tiêu Viêm cất chứa đầy bất đắc dĩ.
“Đấu lực, tam đoạn.”
“Tiêu Viêm, đấu lực, tam đoạn! Cấp bậc: cấp thấp.” vị trọng tài ngữ khí hờ hững hô lên và ghi chép vào sổ.
Bên dưới lại một trận trào phúng.
“Ba đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ‘Thiên tài’ này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!”
“Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.”
“Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.”
“Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?”

“Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…”
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, truyền vào trong tai của Tiêu Viêm, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của Tiêu Viêm trở nên có chút dồn dập.
Tiêu Hàn thu hết tất cả vào tầm mắt, cười một cái. Hắn đọc truyện và lúc đọc đoạn này đều tức thay cho nhân vật chính, nhưng hiện giờ hắn lại thấy rất bình thường, thậm chí có chút thú vị.
Tiêu Hàn đứng dậy rồi xoay người rời đi, đoạn sau hắn đã biết trước và không có hứng thú để xem.
Chuyện tiếp theo là tới lượt Tiêu Mị rồi Tiêu Huân Nhi, và cảnh quấn quýt của hai nhân vật chính. Không có gì hay.
Rời đi diễn võ trường, Tiêu Hàn đi ra ngoài định kiếm một nơi nào đó để tu luyện. Ba tháng sau có một lần kiểm tra nữa và ai 16 tuổi mà không đủ tiêu chuẩn thì bị loại và địa vị sẽ tụt dốc không phanh. Dù rằng Tiêu Hàn dư sức qua cầu nhưng việc tăng tiến tu vi thì không khi nào dư cả. Có thực lực mới có quyền mà.
Số từ: 1413


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận