Đây là lần đầu tiên Thịnh Uyên cảm nhận được sự điên cuồng ngang ngược của văn hóa bất lương trên thế giới này.
Trị an, quản lý phải lùi bước bởi làn sóng bất lương trỗi dậy với quy mô lớn.
Cậu đứng trong một con ngõ nhỏ, gân xanh trên cổ như muốn nứt toác ra, cố gắng chịu đựng cơn tức giận nhanh chóng kiểm tra tình huống thân thể của những kẻ lưu manh đang nằm trên mặt đất.
Phần lớn bọn họ đều còn ý thức nhưng vết thương ngoài da hết sức đáng sợ, một số gương mặt đã bị rách hơn phân nửa không thể nhìn rõ dáng hình.
Bọn họ bị đánh đập đến nỗi không dám đứng dậy, không dám phản kháng.
Cổ họng của anh Long như bị rót đầy cát đá, bàn tay ra sức nắm lấy ống quần Thịnh Uyên.
Cầu xin, khóc lóc, kể lể.
"Xin cậu...!xin cậu cứu tôi".
Thịnh Uyên: "Xe cứu thương sắp đến nơi rồi".
Trong con ngõ nhỏ, Thịnh Uyên lần lượt cúi người khom lưng.
Cậu trai giống như chúa cứu thế của đám lưu manh, mỗi lần đứng lên sống lưng lại càng thêm thẳng tắp.
Nhìn phẫn nộ trong mắt Thịnh Uyên.
Dụ Tả Kim giải thích một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
"Là do họ chọc vào tôi trước".
Lại là chất giọng khàn khàn khiến lông tơ người ta dựng đứng, âm điệu lệch lạc, càng thêm quỷ dị trong con ngõ nhỏ tối tăm.
Cặp mắt phẫn nộ của Thịnh Uyên đi vào trong con ngươi hắn.
"Cậu không nên làm như thế".
Khẳng định, nghiêm túc trách móc.
Giọng nói vững vàng, mạnh bạo đóng chặt hắn vào chiếc cột cao tội lỗi.
Từ chối lời giải thích của hắn.
Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm, lòng lập tức khó chịu.
Hắn giống như một con sư tử đực đang phủ phục trong bóng đêm, ánh mắt chợt trở nên hung dữ.
120 đến rất nhanh, các nhân viên y tế đưa những người bị thương lên cáng và dẫn họ tới bệnh viện.
Khi nhìn rõ những thiếu niên bất lương trong con ngõ động tác của họ càng nhanh thêm vài phần.
Thậm chí còn không định nhìn đám thiếu niên nhiều thêm một chút.
Hốt hoảng, tránh né không kịp.
Ghê tởm, sợ hãi cùng khó hiểu.
Tất cả các phản ứng đều không phải vô duyên vô cớ được sinh ra, nguyên do đều bởi vì những hành động của đám thiếu niên đó.
"Mẹ nó, nhìn gì mà nhìn!"
Một nhân viên y tế thực tập run rẩy người sợ hãi, lập tức thu hồi tầm mắt.
Thịnh Uyên nghiêng người che chắn cho chị.
"Chó sủa cái quái gì vậy."
Người kia tiến lên: "Mày..."
Thịnh Uyên nhìn cậu ta, không hề e sợ.
Xe cứu thương rời đi, những cậu trai bất lương cũng bắt đầu la hét nhau trở về.
Tiếng rên rỉ và kêu thảm thiết đã biến mất chỉ còn lại vết máu đã khô cạn trên mặt đất mới có thể chứng minh cho những bạo lực ban nãy đã diễn ra.
Thịnh Uyên không thể nào gọi 110 trong tình huống tự vệ, cơn phẫn nộ cùng không cam lòng lần nữa kêu gào từ tận đáy lòng.
Lúc Dụ Tả Kim đi ngang qua Thịnh Uyên, cổ tay hắn bị tóm lại.
"Trở về trường với tôi".
Bàn tay cậu nóng bừng như bàn ủi.
Dụ Tả Kim muốn hất tay cậu ra nhưng cậu lại càng siết chặt hơn.
Thịnh Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng câu từng chữ nói với hắn.
"Trở về trường với tôi".
Không giống như hành động lời nói tối hôm qua, lời nói hôm nay là một mệnh lệnh rất nghiêm khắc và thẳng thắn.
Giống như đang quyết đoán bác bỏ mọi lý do từ chối của hắn.
Dụ Tả Kim cúi đầu nhìn cậu, lại nhìn bàn tay trên cổ tay mình.
Cậu đàn em phía sau lưng muốn xông lên chế giễu Thịnh Uyên vài câu, chê cười cậu không biết trời cao đất rộng.
Một giây sau, Dụ Tả Kim đi theo cậu.
Đàn em trợn tròn mắt.
Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thịnh Uyên kéo tay Dụ Tả Kim rời khỏi con ngõ nhỏ, sải bước chân tiến về trường học.
Dụ Tả Kim nhìn người ở phía trước mặt mình, trong lòng hắn có điều tự hỏi nhưng suy ngẫm mãi chẳng ra, không tìm được kết quả.
Từ đầu tới chân của Thịnh Uyên tràn ngập phẫn nộ, hoàn toàn khác biệt với những lần hai người họ gặp nhau trước đó, suốt cả quá trình cậu không chịu liếc mắt nhìn sang hắn cái nào.
"Cậu..." Hắn do dự mở miệng: "Không sợ tôi sao".
Thịnh Uyên dừng lại trước cột đèn đỏ.
"Cậu làm những việc đó vì muốn người khác sợ mình?"
Giọng điệu của cậu tràn đầy nỗi không hiểu.
Dụ Tả Kim nghe ra sự không hài lòng ở chỗ cậu, mặt mày đen sạm, không nói thêm gì.
"Tôi đang hỏi cậu đấy, cậu làm những việc đó vì muốn người khác sợ mình hả?!"
Dụ Tả Kim không có ý định trả lời câu hỏi này của cậu, cả cơ thể bắt đầu bước vào tình trạng mất kiên nhẫn.
"Dụ Tả Kim! Tôi đang hỏi cậu đấy!"
Hắn ngạo mạn đáp lại: "Là do nó chọc vào tôi trước".
"Đây là lý do cậu đánh người ta sao?" Thịnh Uyên, "Đây là lý do cậu đánh người ta trở thành như vậy?!"
"Cậu cho rằng phương pháp sử dụng bạo lực đàn áp bạo lực là phương pháp giải quyết tốt nhất, có đúng không?"
Nhìn nét mặt không hề thay đổi của hắn, Thịnh Uyên siết chặt cổ áo Dụ Tả Kim.
Cậu không hiểu sao con người hắn có thể thờ ơ như vậy, không hề cảm thấy áy náy với cứ sai lầm nào của bản thân.
"Cậu có biết mình làm thế sẽ mang tới những hậu quả gì không?!"
"Cậu thì biết hả?"
Cơn giận của Dụ Tả Kim hiển nhiên cũng đã đạt đến đỉnh điểm, những người kia cũng đã được xe cứu thương đưa đi rồi, người này còn muốn thế nào nữa.
Hắn không hiểu được sự phẫn nộ của Thịnh Uyên, không hiểu những người kia bị thương thì sẽ như thế nào.
Đối mặt với sự chỉ trích của cậu, cơn nóng giận trong lòng tràn lan.
Hắn hất tay Thịnh Uyên ra, đưa tay lên đầu chuẩn bị kéo giác hút xuống, rõ ràng không muốn tiếp tục nghe cậu dạy dỗ nữa.
Thịnh Uyên lại nhanh hơn hắn một bước, che chắn nó lại.
"Nếu như người nhà của đối phương khởi tố cậu thì cậu phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Dụ Tả Kim ngẩn ngơ.
"Nếu đối phương muốn trả thù, cố bám chặt lấy cậu không tha thì phải làm sao hả?"
"Trước khi ra tay cậu là người có lý nhưng sau khi ra tay cậu đã thành người vô lý.
Cậu đánh người ta, nếu như vết thương của bên đó phù hợp với tiêu chuẩn giám định thương tích thì sao? Cậu sẽ nhận được cái gì?"
"Dụ Tả Kim, cậu chỉ quan tâm niềm vui sướng nhất thời của cậu, quan tâm mặt mũi trong mắt đám người ngoài kia.
Cậu đã từng suy nghĩ cho bản thân mình chưa? Cậu đã từng chịu trách nhiệm với bản thân mình chưa?"
Thịnh Uyên nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu có biết đánh người gây thương tích và tàn tật sẽ bị kết án ngồi tù vài năm không? Cậu cố ý gây thương tích, đánh đập người khác, hành vi đó có thể hoàn toàn xem như chưa bao giờ xảy ra hả?"
Không phải dọa nạt mà là sầu lo.
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên gần trong gang tấc, thiếu niên cao lớn sững sờ chỉ còn biết chớp mắt.
"Chẳng lẽ nếu thật sự có một ngày bị bắt đến đồn cảnh sát, không có một ai giải thích thay cho cậu, cậu cũng muốn giơ nắm đấm lên giải quyết à?"
Cơn phẫn nộ mang theo cả âm thanh, chấn động khắp não bộ.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói những lời này với hắn.
Giọng điệu Thịnh Uyên dịu dần xuống.
"Tôi biết giới hạn của cậu, tôi biết nếu những kẻ kia không chọc giận cậu thì cậu sẽ không đánh họ.
Tôi cũng biết có những người cho dù cậu nói gì thì họ cũng nghe không hiểu, chỉ có thể dạy dỗ cho họ ăn phải đắng cay họ mới chịu nghe lời.
Nhưng Dụ Tả Kim này, trước giờ chúng ta luôn có rất nhiều biện pháp để giải quyết vấn đề.
Nếu như có một người ngày nọ gặp phải tình trạng tứ cố vô thân, không có nơi nương tựa, họ bị ép buộc lấy bạo lực ra thì có lẽ hành vi đó mới nhận được thương xót".
"Cậu làm như vậy là không đúng.
Không phải chuyện người khác chọc giận cậu, cậu phản kháng lại, đánh trả là không đúng, nhưng hành vi của cậu không đúng.
Trên thế giới này không có đạo lý ép chúng ta phải nín nhịn sự bất công, chỉ là cậu đã chọn sai cách".
Thịnh Uyên chỉ trích hành vi của hắn nhưng cũng hiểu được động cơ của hắn.
Anh Long bắt nạt những người bán hàng rong, cậu có phẫn nộ không?
Đương nhiên có, nếu không cậu đã chẳng đứng dậy.
Cho nên cậu hiểu được tâm tư của Dụ Tả Kim.
Trong bất cứ cuộc tranh luận khó hiểu nào thì mấu chốt của điểm mâu thuẫn đều xuất phát từ nguyên do bạn không hiểu được ý nghĩ của người khác.
Nhưng dưới một loạt hành vi ức hiếp tuyệt đối không thể dùng một loạt hành động ức hiếp tàn bạo hơn để đổi lại.
Cậy mạnh bắt nạt yếu, đó là kẻ mạnh chẳng có tài cán gì.
Chúng ta một mực đấu tranh không phải vì muốn đồng hóa mọi tội ác.
Gió đêm mùa thu lạnh lẽo đã thổi tan cơn giận của Thịnh Uyên, cậu buông bàn tay đang che đi giác hút bên đầu đối phương.
Đèn xanh bật sáng, cậu bước lên vạch kẻ, băng qua đường.
Dụ Tả Kim nhìn bóng lưng của cậu.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, đến khi muốn đuổi theo cậu thì đèn đỏ đã sáng lên.
"Chờ".
Giọng nói của người kia chuyển sang từ lề đường đối diện.
Dụ Tả Kim giống như một chú cún, vô thức nghe theo mệnh lệnh thu hồi bước chân.
Chờ lượt đèn xanh tiếp theo bật sáng.
Thịnh Uyên ở lề đường đối diện chờ hắn, mãi đến khi hắn đi sang tới nơi cậu mới quay đầu cất bước.
Chỉ để lại cho hắn một cái gáy.
Đến cổng trường học, Thịnh Uyên mới lần nữa mở miệng.
"Tôi không giúp cậu thu dọn ký túc xá nữa".
Dụ Tả Kim bước chân đi về phía trước, mí mắt chẳng chớp.
Kết quả y như ý nghĩ của hắn ngày hôm qua lúc hắn bày bừa khắp phòng ký túc xá.
Không ai có thể chịu đựng được Dụ Tả Kim.
"Tất cả mọi sự việc đều phải có qua có lại, cậu không trân trọng thành quả lao động của tôi".
Dụ Tả Kim quay đầu lại nhìn cậu.
"Ngày mai tôi sẽ không đến đón cậu nữa".
Để lại câu nói này, Thịnh Uyên xoay người rời bước.
Bước chân vội vàng, cuối cùng biến thẳng thành chạy, tựa như cậu muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi hắn.
Dụ Tả Kim không dừng bước chân, hắn trở về khu A ký túc xá.
Trịnh Tử Lộ ôm mì gói trong tay bắt gặp hắn, vội vã cúi đầu nhường đường tránh sang một bên.
Trên người đối phương tản ra hơi thở có thể đánh người bất cứ lúc nào.
Rõ ràng tâm trạng hắn đang rất tồi tệ.
Dụ Tả Kim mở cửa đi vào trong phòng 408, căn phòng vẫn bừa bộn y nguyên ban sáng hắn rời đi hoặc là nói y nguyên như thuở trước.
Tất cả tình trạng sạch sẽ gọn gàng hôm qua giống như bong bóng xà phòng, trong thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.
Hắn bước vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra đầu phủ khăn lau.
Thứ duy nhất còn sạch sẽ trong căn phòng chính là cái giường mỗi trưa Thịnh Uyên tới ngủ.
"Tất cả mọi sự việc đều phải có qua có lại".
Dụ Tả Kim đứng trong ký túc xá nhìn cái giường đó hồi lâu.
Hắn đi tới bên cạnh cửa, nâng giá giày ngã đổ dậy.
Hắn chỉ biết những kỹ năng chăm sóc cuộc sống đơn giản nhất.
Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm gọn quần áo lên, gấp không thèm gấp chồng chất vào một chỗ, nhét thẳng hết chúng vào trong tủ, đóng cửa tủ lại, coi như đã thu dọn xong xuôi.
Chiếc điện thoại di động đặt trên giường rung rung, Dụ Tả Kim nhìn lướt qua, cầm lên ấn thẳng xuống nút cúp máy.
Đêm nay mưa thu rơi xuống.
Gần mười một giờ đêm, đèn đuốc trong căn biệt thự bên bờ biển của nhà họ Dụ vẫn sáng trưng.
"Nhận máy không?"
Quản gia lắc đầu với Dụ Trăn.
"Cậu chủ không nhận".
Dụ Trăn vuốt mái tóc hoa râm, chống quải trượng đau xót không thôi: "Trung thu rồi, tôi muốn gặp Tả Kim".
Biệt thự lớn như thế chỉ có một ông già như ông, không bằng để ông về nông thôn ở.
Con của ông có tiền đồ, học hành gian khổ có chí lớn, trở thành thị trưởng đương nhiệm.
Cuộc sống của ông cũng tốt theo.
Người khác đều bảo, nửa đời sau của ông chỉ đợi hưởng phúc.
Nhưng ông thà chẳng cần.
Lối vào vang lên tiếng mở cửa.
Người giúp việc cất tiếng vui mừng: "Thưa cụ, ông chủ về rồi ạ".
Dụ Trăn không vui vẻ nổi.
Dụ Phong Nhậm đi vào nhà: "Bố, bánh trung thu con cho người mang về bố đã nhận được chưa ạ?"
Người đàn ông phong độ chính trực, mặt đầy uy nghiêm, lúc trên khuôn mặt không có biểu cảm gì trông chú cực kỳ nghiêm nghị, không tùy tiện nói cười.
Dụ Trăn đứng bên cửa sổ ngắm mưa thu ngoài kia.
Quản gia kể chuyện gọi điện cho Dụ Tả Kim với chú.
Nghe đến đứa con trai bỏ nhà đi của mình, nét mặt Dụ Phong Nhậm mất vui.
"Bố giận dữ với nó làm gì, không đáng đâu bố.
Cứ đợi nó nếm đủ đau khổ rồi sẽ biết tự mình quay về thôi".
"Còn chưa đủ nữa sao! Anh đã khóa hết tất cả tài khoản của nó rồi nó cũng đâu có chịu về!"
Dụ Trăn gõ mạnh quải trượng.
"Đã mấy năm trôi qua rồi hả? Nó vẫn còn là một đứa trẻ đấy!"
"Trẻ con cũng phải học được bài học.
Lúc lớn bằng nó con đã biết cách tự nuôi sống bản thân mình.
Tính khí của nó bướng bỉnh, từ nhỏ tới lớn không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện."
"Năm nó mới mười một mười hai tuổi đó, máy trợ thính của nó không bị mất thì cũng hỏng, một học kỳ thay đổi bốn cái! Thế mà còn ít ạ!"
- -
Lời tác giả:
Anh Thịnh vội vã bỏ đi.
Anh Dụ: Vợ không cần mình nữa *sụp đổ* *tuyệt vọng* *cún bướng bỉnh về thu dọn phòng*.
Ở phía bên kia, anh Thịnh đang chạy nước rút về nhà cho kịp 10h30'..