Hệ Thống Trẻ Em Hư


Thông báo cài đặt hình nền thành công hiển thị trên màn hình.
Dụ Tả Kim:...
Phím xóa ảnh và phím cài đặt hình nền được thiết kế ở quá gần nhau.
Đó là lý do giải thích cho một loạt hành động không hợp thói thường này.
Dụ Tả Kim nhấn tắt màn hình, mặt không đổi sắc cắt điện thoại di động vào trong túi.

Chút nữa hắn còn phải đi làm thêm, buổi chiều hắn phải tham gia vở kịch, công việc phiền toái như xoá ảnh chụp thế này cứ để đến tối trở về phòng ngủ rồi làm sau.
Kỳ Thắng quay đầu: "Anh Dụ, một lát nữa sẽ tới lớp 12-10 chúng ta đấy, anh nói xem lớp chúng ta sẽ diễn tiết mục gì nhỉ?"
"Ơ! Sao lại bỏ đi thế, anh Dụ? Em cũng đi, anh chờ em với".
Kỳ Thắng nhấc chiếc áo khoác đặt trên mặt ghế tựa màu đỏ, vội vàng chạy theo sau lưng Dụ Tả Kim.
Mười phút sau, Kỳ Thắng lại lặng lẽ quay trở về.
Anh Dụ không cho cậu ta đi theo.
Dụ Tả Kim ra khỏi cổng sau trường học, đi thẳng tới cửa hàng bán thực phẩm mình đang làm thêm.
Bà cụ bán hàng trông thấy hắn liền cất giọng nói già nua ngượng ngùng bảo: "Bên người mua đột nhiên đặt hàng, bà không làm hết việc, ngại quá, đột ngột gọi cháu đến thế này".
Dụ Tả Kim không nói gì, hắn đi vào trong phòng bếp nhỏ, cầm lấy chiếc tạp dề màu đen buộc lên vòng eo săn chắc.

Chiếc tạp dề chia đôi hai phần cơ thể hoàn hảo tựa như mô hình, phía trên là vai rộng eo chó đực, phía dưới là một đôi chân dài.
Trên mặt vải của chiếc tạp dề còn dính chút bụi đất chưa được giũ sạch, là phần đất bị dính lên khi hắn mang vác khoai tây hôm trước.
Cửa hàng bán thực phẩm của bà lão nằm trên con đường có chứa không ít quán cơm, phần lớn là các tiệm bán lẩu.

Có lẽ bởi nguyên do ý thức cạnh tranh nên bên cạnh một cửa hàng điện thoại di động chắc chắn sẽ có thêm một cửa hàng điện thoại di động khác mở ra, tiệm lẩu cũng y như vậy.

Mỗi ngày cửa hàng cung cấp thực phẩm của bà lão luôn nhận được rất nhiều đơn đặt hàng yêu cầu vận chuyển rau tươi đến các nhà hàng.

Mà bởi vì các món ăn đều được dùng trong ngày nên một số loại rau củ cần xử lý lớp vỏ ngoài sẽ được người mua yêu cầu cửa hàng thực phẩm xử lý trước.

Phần lớn các đơn hàng đều được đặt trước trong vòng hai ngày nhưng hôm nay có một đơn đặt hàng gấp.

Bình thường con trai con gái của bà lão sẽ tới nơi này giúp đỡ nhưng hôm nay họ đều có việc phải đi ra bên ngoài mà nhân viên cửa hàng cũng chỉ còn một người, họ bận rộn không thể làm xong chuyện nên cuối cùng bà phải gọi Dụ Tả Kim tới đây.
Mọi ngày hắn chỉ làm việc ở đây từ 5 giờ sáng đến 7 giờ sáng.
Bà lão: "Chờ làm xong việc, bà sẽ trả cho cháu 150 tệ tiền công".
Sắc mặt Dụ Tả Kim lạnh lùng: "Không cần đâu ạ".
Hắn đi thẳng vào trong căn bếp nhỏ gọt khoai tây, đúng lúc lòng đang có cơn giận không tìm được chỗ giải tỏa.
Bà lão và nhân viên còn lại trong cửa hàng cầm dụng cụ ngồi bên cạnh gọt khoai tây cùng hắn, mặc dù động tác của họ đã rất thuần thục nhưng Dụ Tả Kim bên kia còn gọt nhanh hơn họ rất nhiều, giống như củ khoai tây có thù với hắn vậy.
Cảnh tượng hơi đáng sợ.
"Tiểu Dụ ra ngoài làm thuê kiếm tiền phụ giúp gia đình à?"
Giọng nói mang theo năm tháng trôi qua sớm đã già nua không còn êm tai như thời trẻ tuổi.
Hành động trong tay Dụ Tả Kim chậm lại, hắn không trả lời.
Hắn làm việc ở trong tiệm thịt nướng, sau đó lại đi tìm thêm một công việc làm thêm khác chỉ để mua đồng hồ cho Thịnh Uyên.
Khả năng kinh tế của hắn không thể nào đủ sức để mua món đồ hắn muốn.
Cuộn tơ trong lòng càng vò càng loạn lại giống như một quả cầu tuyết không ngừng lăn từ trên đỉnh núi xuống, càng lăn càng lớn.
Tại sao hắn phải mua chiếc đồng hồ đó cho cậu ấy?
Lại tới nữa rồi, Dụ Tả Kim nhíu mày ném suy nghĩ ra khỏi não, tiếp tục gọt khoai tây đang chất đống thành núi ở trong chiếc chậu bên cạnh, gọt khoai sạch sẽ xong lại bỏ vào trong một chiếc chậu đựng nước sạch khác.
Chờ khi ba người gọt xong số khoai tây được đặt hàng đã là ba tiếng sau, bà lão và nhân viên trong cửa hàng mệt mỏi không chịu nổi nữa.

Sau đó người mua tới lấy hàng, một mình Dụ Tả Kim vận chuyển hàng hóa lên, thể lực không hề tầm thường.

Việc trong cửa hàng xong xuôi, Dụ Tả Kim định bỏ về thẳng.
Nhân viên cửa hàng cầm tiền đưa cho hắn nhưng hắn không cần.

Tiền công trả cho thành quả lao động của mình sao có thể không nhận? Anh nhân viên vốn là một tay lão luyện trong nghề nhét bao lì xì đầu năm, anh quyết tâm phải nhét bằng được số tiền này vào trong túi hắn.
"Em cầm đi, sao có chuyện đi làm công không nhận lương được chứ".
"Tiền này là tiền em làm ra mà".
Con ngươi Dụ Tả Kim chuyển động theo hành động của anh nhân viên, vươn tay một cái đã nhẹ nhàng đẩy tiền về được còn nhanh chóng lùi ra xa anh hai mét.
Anh nhân viên:...
Dụ Tả Kim bỏ đi không thèm quay đầu lại, anh nhân viên quay người nhìn bà lão đang bước ra khỏi căn bếp đằng sau.
"Bà ơi, bà xem đứa nhỏ này đang nghĩ gì không biết, cho tiền cũng không chịu nhận".
Bà cụ nhìn theo bóng lưng Dụ Tả Kim đã đi xa: "Đứa nhỏ này biết ơn bà đã nhận nó vào làm việc nên không muốn lấy số tiền này".
Mỗi lần Dụ Tả Kim tới đây làm việc luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, đối xử với ai cũng y như vậy, không tặng người nào sắc mặt tốt cả.

Những người làm việc cùng hắn luôn sợ hãi không dám lại gần, tính cách đứa nhỏ này giống như khối băng có ủ thế nào cũng chẳng ấm nổi.
"Cháu thấy không giống lắm".
Bà cụ chỉ vào bên tai, ám chỉ bộ phận máy móc bên ngoài của ốc tai điện tử trên tai hắn: "Thằng bé rất hiểu chuyện".
Bởi vì đã từng nhận được vô số ánh mắt và lời nói kỳ thị khuyết tật bẩm sinh nên nội tâm của đứa nhỏ vô cùng mẫn cảm và tinh tế.
Ai đối xử tốt với đứa nhỏ, nó đều nhớ kỹ trong lòng.
Buổi chiều trước khi tiết mục khối chuẩn bị bắt đầu, Dụ Tả Kim mới đi về đến hậu trường của vở diễn.

Tiết mục của khối 11 đang đi đến hồi cuối cùng, dự tính 10' nữa sẽ đến lượt họ lên sân khấu.
Vương Tiểu Minh trông thấy Dụ Tả Kim cuối cùng cũng tới liền thở phào một hơi.
"Đại ca Dụ anh tới rồi, nhanh, đại ca Dụ mau đi thay quần áo đi!"
Bạn học phụ trách trang phục và hóa trang nhanh như chớp ôm bộ đồ rồng đi đến bên cạnh Dụ Tả Kim.

Trong lúc vội vàng quên đi cả sợ hãi cô bạn học nhỏ cao chưa đến một mét sáu đẩy thẳng Dụ Tả Kim cao hơn cô bé không biết bao nhiêu này đến trước phòng thay đồ nam.
"Đại ca Dụ, mau lên nào".
Cô bé nhét trang phục vào trong tay Dụ Tả Kim, sau đó bất chấp bên trong có bạn nam nào đang chưa mặc xong áo quần hay không, nhắm mắt kéo cửa đẩy hắn đi vào.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, bên trong phòng thay đồ vang lên một trời tiếng la hét.
Tiếng hét vang dội tựa như tiếng vượn trên đỉnh Thái Sơn.
Tất cả bạn nam trong đó đều có mặc quần nhưng vẫn có người lên giọng đùa giỡn: "Biến thái! Cậu nhìn sạch người ta rồi này!"
Bạn học nữ nhắm chặt hai mắt: "Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết!"
Sau đó cô bé mò mẫm bỏ ra ngoài.
Vì họ là tiết mục tiếp theo phải lên sân khấu nên trong phòng thay đồ đều là thành viên của vở kịch.

Nhóm bạn phải lên sân khấu sớm như Chử Vệ Thiên, Kỳ Thắng, Hạ Chi Kỳ đều đã thay xong quần áo ngồi chờ đợi, hiện giờ trong phòng thay đồ chỉ còn lại những bạn học lên sân khẩu ở giai đoạn sau.

Họ trông thấy Dụ Tả Kim cầm quần áo đi vào trong liền yên lặng nhường chỗ cho hắn.
Ai cũng sợ hắn không muốn hắn đứng bên cạnh mình, cuối cùng đùn đẩy nhường hắn tới vị trí bên cạnh tủ thay đồ của vai diễn hoàng tử.
Dụ Tả Kim ôm quần áo đi sang, vừa mới mở tủ ra đã trông thấy tấm lưng trắng bóng của người bên cạnh.

Cậu đang cởi áo bên ngoài ra, mái tóc đen rậm dần chui ra khỏi lớp vải áo.

Lúc ngẩng đầu trông thấy Dụ Tả Kim, gương mặt người đó nở rộ nụ cười.
"Tới rồi à? Ban nãy anh còn đi tìm cậu mãi đó."
Khuôn mặt đẹp đẽ nhưng không hề mang theo vẻ nữ tính, cần cổ thon dài trắng nõn, lồng ngực mỏng manh hơn hắn rất nhiều, vòng eo gầy gò không chút thịt thừa, trên cánh tay vẫn còn chiếc áo phông trắng chưa kéo xuống hẳn.
Dụ Tả Kim chớp mắt hai cái, ánh mắt không thể khống chế được lướt qua lồng ngực Thịnh Uyên.

Hắn lập tức quay đầu đi, vươn tay xách cậu bạn học bên cạnh đổi vị trí sang chỗ hắn.
Cậu bạn học đột nhiên được xách đến trước mặt Thịnh Uyên:?
Sau đó, cậu bạn nhìn Thịnh Uyên, khen: "Anh Thịnh, dáng người không tồi ha".
Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm, lại nâng tay xách cậu bạn quay về, tự mình đứng ở vị trí bên cạnh Thịnh Uyên mở cánh tủ ra ngăn cản tầm mắt của chính mình.
Cậu bạn học bên cạnh đã được khôi phục vị trí cũ:!
Hóa ra mình nhẹ thế cơ à?!
Dụ Tả Kim xách cậu bạn thoải mái quá khiến cậu bạn sinh ra ảo tưởng chính mình cũng có thể nhấc bản thân lên.
Mặc dù bộ đồ của Dụ Tả Kim trông có vẻ đơn giản nhất nhưng muốn mặc vào được thì nó lại là một bộ đồ rườm rà và tốn sức nhất.

Thời gian diễn kịch khá dài, trong hội trường có mở điều hòa, nhiệt độ ấm áp cho nên phần lớn bạn học đổi đồ diễn đều không mặc đồ bên trong.

Họ cởi đồ bên ngoài ra, chỉ khoác lên mình trang phục diễn để tránh di chuyển quá lâu sẽ bị nóng đổ mồ hôi.
Bộ trang phục rồng không thoáng khí giống trang phục bình thường, Dụ Tả Kim túm chặt vải áo sau lưng, kéo áo cởi thẳng ra.
"Đờ mờ!"
"Chúa ơi! Dáng người này!"
"Đại ca Dụ, tuyệt vời quá".
"Mẹ kiếp, đại ca Dụ, anh luyện tập thế nào vậy?"
Dáng người của Dụ Tả Kim đem ra so sánh với mấy cậu trai gầy còm còn đang ở tuổi dậy thì phải nói là quá xuất sắc.
Con trai vốn là một sinh vật kỳ quái, nói người ta đẹp trai hơn họ họ sẽ chẳng cảm thấy thế nào bởi vì trong lòng họ, họ luôn là người đẹp trai nhất.

Thế nhưng khi có ai đó nói dáng người người kia tốt hơn họ nhất định họ sẽ đặc biệt chú ý đến người ta.
Dụ Tả Kim không để ý đến những tiếng hô hào của đám bạn, hắn để trần thân trên khoác trang phục rồng lên người mình, đường cong cơ bắp sau sống lưng dịch chuyển theo hành động của hắn.
Thịnh Uyên đã thay xong bộ trang phục hoa lệ của mình, cậu phủ thêm chiếc áo choàng đỏ làm bản thân càng thêm rực rỡ chói mắt, có thể nói cậu chính là cậu trai đẹp trai nhất căn phòng thay đồ này.
Trông sang Dụ Tả Kim đang vụng về sử dụng móng vuốt rồng kéo mũ trùm đầu, cậu cất bước lại gần cầm lấy: "Cúi đầu nào".
Dụ Tả Kim chống đối: "Tự tôi".
Hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu.
Thịnh Uyên: "Cúi đầu".
Dụ Tả Kim cúi đầu.
Thịnh Uyên đội mũ trùm lên đầu cho hắn, con rồng to cao hơn hai mét lập tức xuất hiện.
Thịnh Uyên: "Đi nào, ra ngoài đợi đến lượt lên sân khấu".
Hai người họ một trước một sau đi ra ngoài, lúc ra cửa phòng thay đồ, rồng dữ Dụ Tả Kim còn bị cánh cửa kẹp chặt lại.

Cánh cửa phòng thay đồ không lớn như cánh cửa phòng học múa, ba bạn học khác phải cùng chạy tới giúp mới kéo được rồng dữ ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Dụ Tả Kim tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Hắn đội mũ trùm lên đầu nên khi ngồi cũng cao hơn hẳn người khác.

Hắn nâng mắt nhìn Thịnh Uyên đang nói chuyện với Vương Tiểu Minh ở phía xa xa, không biết hai người họ đang nói gì mà Thịnh Uyên đột nhiên bật cười, ánh mắt đó nhìn ai cũng thâm tình đến lạ.
Dụ Tả Kim hơi khó chịu.
Hừ.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt tiết mục của khối 12 bọn họ phải lên sân khấu.
Bên dưới sân khấu đầy những âm thanh nghị luận sôi nổi.
"Ai viết kịch bản thế? Sao vẫn là đề tài công chúa hoàng tử cũ rích kia vậy?"
"Năm nào cũng có vở kịch công chúa hoàng tử, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy vị công chúa đó thôi".
"Có những ai diễn vậy?"
Ánh đèn trong hội trường lớn đều bị tắt chỉ còn lại vài ngọn đèn trên sân khấu và một chùm đèn pha chiếu vào chính giữa sân khấu.
Giọng đọc của người kể chuyện đứng sau sân khấu vang lên từ dàn âm thanh lắp trên cao.
"Ở một đất nước xa xôi nọ có một nàng công chúa rất đáng thương.

Nàng là em họ xa của công chúa Cố Luân Hòa Thạc – công chúa Cố Luân Cường Tráng".
Theo lời dẫn chuyện của người kể, Chử Vệ Thiên mặc chiếc váy xanh đeo tạp dề trắng xuất hiện.
Mọi người:!!!
"Mẹ kiếp! Đó là Chử Vệ Thiên!!!!"
Người kể chuyện: "Tuy rằng nàng là công chúa cao quý nhưng cuộc sống không hề hạnh phúc.

Bố mẹ nàng đã ly hôn, bố nàng tái hôn với người khác.

Lúc mới đầu, mẹ kế và hai cô con gái riêng bà ta mang về còn biết giả bộ nhưng sau khi người bố ra ngoài mất tích, mẹ kế và hai cô chị liền đổi sắc mặt, thường xuyên ngược đãi công chúa".
Hạ Chi Kỳ dẫn theo hai cô con gái riêng độc ác dữ dằn xuất hiện trên sân khấu.
"Mẹ nó! Đó không phải Kỳ Thắng – đàn em thân cận của Dụ Tả Kim sao?!"
"Còn có Hạ Chi Kỳ - đàn em của anh Thịnh nhà tao nữa!"
Theo dòng tiến triển của kịch bản và những lời kịch khôi hài, nửa đầu vở kịch đem đến những tiếng cười không dứt.
Người kể chuyện: "Vài ngày sau lâu đài sẽ tổ chức vũ hội, quốc vương lớn tuổi nói với người dưới rằng".
Bạn học đóng vai quốc vương già nua lên sân khấu, bên cạnh là bạn học mặc trang phục của đại thần.

Quốc vương nói: "Hoàng tử đã đến tuổi lập gia đình, ta muốn tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ cho nó, hãy mời tất cả các cô gái trong độ tuổi kết hôn đến tham dự vũ hội!"
Sau đó bạn học này quay người gọi về phía sau: "Ý của Hoàng tử thế nào?"
Hoàng tử xốc tấm màn đỏ sân khấu đi ra, gương mặt đẹp đẽ phong lưu khẽ cười bảo: "Tất cả đều nghe theo ý của cha".
"!!!!"
"Anh Thịnh!!!!!"
"Anh!!!! Sao anh lại ở đây!!! Đẹp trai quá!!!! Đẹp trai chết mất!!!!"
"Anh Thịnh, em muốn gả cho anh, gả cho anh!!!!"
"Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên cùng lên sân khấu! Hai thủ lĩnh trung học số 1 nắm tay nhau! Ai buông tay trước thằng đó là chó!!"
"Đậu má! Ban Văn nghệ lớp 12 có máu mặt vãi!"
Theo sự xuất hiện lần lượt của Chử Vệ Thiên và Thịnh Uyên, bầu không khí dưới sân khấu ngày càng nhiệt tình, nhanh chóng hình thành hai đội ngũ điên cuồng cổ động.
"Anh Thịnh!!!!"
"Anh Chử!!!!"
"Anh Thịnh của tao là đại ca duy nhất trong cái trường này!!!"
"Chử Vệ Thiên! Mặc dù anh đã thua nhưng trong trái tim em anh luôn là người thắng cuộc!"
"Anh Thịnh! Trái tim của em mãi mãi nở rộ vì anh!"
Tiếng cổ vũ dưới sân khấu càng lúc càng to, biển người sôi sùng sục, hai vị thủ lĩnh nổi tiếng trước và sau của trường trung học phổ thông số 1 từng đối đầu nhau nay lại thành người yêu trên sân khấu, một màn kịch kịch tính đến vậy lại còn là CP nam nam.
Không có thời khắc nào bùng nổ hơn thời khắc này.
Sự phấn khích và mong đợi không thể kiềm chế, người người hét lên, sức nóng trong hội trường đã lên tới đỉnh điểm.
Cũng may người kể chuyện đang cầm chiếc micro có hiệu quả âm thanh y như hàng quảng cáo nên không lo bị cơn thủy triều âm thanh dưới sân khấu lấn át.
Người kể chuyện: "Tiếng chuông 12 giờ vang lên, công chúa vội vàng đẩy hoàng tử ra".
Cánh tay to khỏe của Chử Vệ Thiên giơ lên đẩy hoàng tử đang khiêu vũ với mình, "Ôi trời ơi! Em phải đi đây!"
Hoàng tử bị đẩy ngã nhào xuống chiếc sofa đạo cụ bên cạnh, người ngợm hơi nhếch nhác.
Người kể chuyện: "Hoàng tử nhìn vị công chúa mới đẩy ngã mình, mê đắm nàng không cách nào ngừng được".
Hoàng tử đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Nàng ấy khỏe quá, ta yêu nàng ấy quá".
Người kể chuyện: "Hoàng tử đứng dậy đuổi theo".
Hoàng tử: "Đừng đi!"
Người kể chuyện: "Nhưng công chúa Cường Tráng đã nện bước rời khỏi, bỏ chạy không còn tăm hơi.

Hoàng tử vội vã sai thị vệ tìm kiếm".
Thịnh Uyên kéo thị vệ: "Công chúa Cường Tráng rời đi vội vã chắc chắn sẽ để lại thứ gì, nhanh đi tìm cho ta".
Thị vệ: "Thưa hoàng tử, chúng thần tìm thấy một chiếc giày thể thao ạ".
Thịnh Uyên:...
Mẹ nó, giày thủy tinh mấy người nói đâu mất rồi?
Người kể chuyện: "Hoàng tử nhìn chiếc giày thể thao, tình yêu thương với công chúa càng sâu đậm.

Chàng thâm tình nói".
Thịnh Uyên: "Cô bé tinh nghịch, hóa ra nàng là học sinh chuyên ngành thể dục, thà nào ta không thể đuổi kịp được nàng".
- -
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, cứu mạng!"
"Mẹ nó, rốt cuộc đứa nào viết thoại thế hả?"
"Tò mò chứ, không biết bên ban Văn nghệ cho chỗ tốt gì mà cả Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên đều nhận lời tới diễn".
"Cười đau hết cả bụng, ha ha ha".
Sau nhiều bước ngoặt, vở kịch đã đi hết một nửa.
Chử Vệ Thiên thay váy cưới đứng bên cạnh Thịnh Uyên.
Người kể chuyện: "Ngày hoàng tử và công chúa tổ chức hôn lê, cuồng phong thét gào thổi bay làn váy công chúa, công chúa vội vã đè váy lại".
Chử Vệ Thiên vừa thầm chửi Vương Tiểu Minh vừa giữ váy, cố gắng làm ra được động tác kinh điển của Marilyn Monroe theo cốt truyện.
Hiệu quả hài hước lập tức lên đến đỉnh điểm
Người kể chuyện: "Lúc này một bóng dáng cực đáng sợ xuất hiện."
Con rồng khổng lồ cao hai mét xuất hiện trên sân khấu.
Khán đài bên dưới lập tức câm lặng, những đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm rồng dữ trên kia.

Chỉ thấy rồng ta có thân hình to cao, cái đuôi cực lớn, dưới mũ trùm là gương mặt của Dụ Tả Kim.
"..."
"!!!!"
Sau giây phút yên ắng đó, âm thanh hoảng hốt phá vỡ xà nhà như sóng thần núi lửa kéo đến khiến dòng người hỗn loạn.
"Đm!!! Dụ Tả Kim kìa!!!"
"Dụ Tả Kim! Ban Văn Nghệ lớp 12 mời được cả Dụ Tả Kim tới!"
"Đại ca Dụ!"
"Dụ Thần!"
"Dụ Tả Kim! Dụ Tả Kim! Dụ Tả Kim!"
Tiếng thét có thể so sánh với bậc cầu thang, tiếng sau to hơn tiếng trước, không ai ngờ được một vị đại ca giới bất lương luôn hành động thần bí lại mặc bộ đồ hoạt hình xuất hiện trên sân khấu này.
Thậm chí có người đã sợ hãi đến mức rớt cả cằm, không tìm được âm thanh của mình nữa.
"Em biết anh ấy nhưng không ngờ anh ấy đẹp trai đến thế".
"Hai chữ 'trâu bò' này em đây nói đã mệt rồi."
"Ban Văn Nghệ lớp 12 đến cùng còn định mang tới cho chúng ta bao nhiêu niềm vui bất ngờ nữa vậy?"
Người kể chuyện: "Rồng dữ làm hoàng tử bị trọng thương, bắt công chúa về lâu đài của mình, muốn công chúa ngày ngày đêm đêm trò chuyện với nó".
"Ha ha ha ha, Dụ Tả Kim muốn bắt Chử Vệ Thiên về nói chuyện với mình? Nói chuyện gì? Chửi nhau hả?"
"Đây đúng là một vở kịch vĩ đại."
Người kể chuyện: "Công chúa nói quá nhiều, rồng dữ không thể chịu nổi nàng ngày ngày ầm ĩ bên tai cuối cùng vì yêu sinh hận, lấy ra một quả táo độc độc chết nàng, chỉ có nụ hôn của tình yêu đích thực mới có thể gọi nàng tỉnh dậy".
Dụ Tả Kim cầm quả táo nhét thẳng vào miệng Chử Vệ Thiên đúng theo quy trình.
Người kể chuyện: "Lúc này hoàng tử xuất hiện, chàng dùng bảo kiếm đánh bại rồng dữ".
Dụ Tả Kim nhìn hoàng tử bé đầu đội vương miện, tay cầm bảo kiếm.

Hắn giả bộ để cậu đánh ngã, phân cảnh của hắn đến đây cũng hoàn thành.
Sau khi rồng dữ bị đánh bại, Dụ Tả Kim lùi về phía sau màn.
Vương Tiểu Minh cầm trà sữa tiến lên: "Đại ca Dụ, anh vất vả rồi, đoạn tiếp theo chỉ cần trông chờ vào anh Thịnh với anh Chử thôi".
Dụ Tả Kim không nhận trà sữa của Vương Tiểu Minh, cả người nóng nảy bực bội đến cực điểm.

Lúc này hắn nhìn ai cũng thấy cáu giận, gió thổi không lại, nước dội không tắt.
Chút nữa Thịnh Uyên sẽ hôn Chử Vệ Thiên.
Hoàng tử sẽ hôn công chúa giống như trong truyện cổ tích, công chúa tỉnh dậy, hai người họ hạnh phúc sống bên cạnh nhau.
Người kể chuyện: "Hoàng tử từ từ đến gần quan tài pha lê của công chúa".
Dụ Tả Kim quay đầu đi.
Hắn không thích cậu ấy.
Hắn không thích cậu ấy.
Hai cái chân cồng kềnh của rồng dữ tiến về phía trước, càng lúc càng cách xa sân khấu.
Tiếng của người kể chuyện vang lên từ khắp bốn phương tám hướng: "Hoàng tử chậm rãi cúi đầu".
Dụ Tả Kim dừng bước chân, não bộ như mới bị một thanh thép xuyên thẳng qua, lý trí tạm thời mất dạng.
Cuối cùng, tại thời điểm này, hắn đã chấp nhận sự thật.
Hắn thích cậu ấy.
Dụ Tả Kim thích Thịnh Uyên.
Hắn không muốn cậu ấy hôn người khác, chỉ nghĩ thôi hắn đã ghen tị đến phát điên rồi.
Cho nên mấy ngày hôm nay ngọn lửa không tên trong lòng hắn càng cháy càng mạnh, cho nên khi hắn nhìn thấy Thịnh Uyên cười với ai hắn sẽ chướng mắt, cho nên dù trong tay không có đủ tiền hắn vẫn nhất quyết đòi mua cho cậu ấy một chiếc đồng hồ mấy ngàn tệ.
Hắn thích cậu ấy.
Hắn hi vọng cậu ấy chỉ đối xử tốt với mình hắn, chỉ cười với mình hắn.
Rồng dữ quay bước chân, nhanh chóng trở lại.
Vương Tiểu Minh phát hiện tình huống không đúng: "Đại ca Dụ, anh sao thế?"
Rõ ràng phương hướng hắn đang xông lên là sân khấu kịch, Vương Tiểu Minh quá sợ hãi, đột ngột bổ nhào tới ôm chặt đuôi rồng.
"Đại ca Dụ!"
"Nhanh!!!"
"Mọi người ơi! Mau tới đây! Giữ rồng lại!!!"
Đám bạn học trong hậu trường quay đầu bắt gặp cảnh tượng rồng dữ đang kéo lê Vương Tiểu Minh xông lên sân khấu.

Nếu họ đột ngột xuất hiện trên sân khấu, vở kịch sẽ gặp phải sự cố!
Ba năm người vội vã tiến lên, hợp sức với Vương Tiểu Minh giữ đuôi rồng lại.
Rầm ---
Rồng dữ ngã rầm xuống mặt đất.

Mọi người tưởng rằng đời giống như phim, rồng dữ ngã xuống rồi thì nhân vật phản diện sẽ nhận cơm hộp.

Nào ngờ đâu sức mạnh của Dụ Tả Kim to lớn quá, cứ vậy kéo năm người bò lên sân khấu.
Rồng dữ dùng tốc độ của rùa bò tới tấm màn đỏ sau cánh gà, đuôi kéo theo năm kẻ vướng chân, đôi con ngươi chăm chăm nhìn vào hoàng tử đang chậm rãi cúi người trên sân khấu.
Của hắn!
Đó là người của hắn!!!
Hắn không chấp nhận được chuyện cậu ấy sẽ hôn người ta!!!
Cổ họng hắn phát ra âm thanh khàn khàn đáng sợ, Vương Tiểu Minh bám đuôi chỉ thiếu nước muốn dập đầu với hắn.
"Đại ca Dụ ơi! Đại ca Dụ! Anh làm sao thế hả.

Đại ca Dụ! Cứu mạng!"
Đám bạn bám đuôi đem hết sức lực ra, có đánh chết cũng không thể để Dụ Tả Kim xông lên sân khấu.
Mà lúc này người kể chuyện vẫn tiếp tục cất giọng.
Người kể chuyện: "Hoàng tử nhìn gương mặt xinh đẹp của công chúa, thầm đưa ra quyết định.

Chàng nắm lấy tay nàng..."
Nội tâm người kể chuyện: Anh Thịnh, em biết anh không hôn được, anh hôn tay đi, em chỉ có thể giúp anh đến thế này thôi.
Hoàng tử đọc lời thoại: "Nàng từng nói với ta hạnh phúc của ta chính là hạnh phúc của nàng, hiện giờ ta muốn thực hiện câu nói ấy".
Khán giả bên dưới nín thở nhìn lên.
Đôi mắt Thịnh Uyên đầy thâm tình chăm chú nhìn công chúa, rồng dữ bò bên sau sân khấu, răng hàm sắp bị nghiến nát.
Người kể chuyện thúc giục: "Hoàng tử chậm rãi cúi người".
Dụ Tả Kim: Không được!!!
Hoàng tử cúi người xuống theo lời người kể chuyện.
Sau đó, chàng lột chiếc đồng hồ vàng to trên cổ tay công chúa xuống.
Vương Tiểu Minh:?
Các bạn học:?
Chử Vệ Thiên:!
"Hạnh phúc của ta chính là hạnh phúc của nàng!" Hoàng tử cầm đồng hồ vàng đeo lên tay: "Ta rất hạnh phúc, ha ha ha ha ha".
Chàng cứ vậy chạy khỏi sân khấu.
Công chúa phẫn nộ đứng phắt dậy xách váy, nện những bước chân vắt vẻo đầy phong cách của người con gái hàng chất lượng cao đuổi theo sau: "Thằng chó!!!"
Thật Nỗ Lực đã sớm không còn kinh ngạc với những hành động cực chó của Thịnh Uyên.
Lại thêm một ngày Thịnh Uyên không chịu làm người.
Người kể chuyện: "Công chúa được hoàng tử đánh thức, kể từ đó hai người họ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, một người trốn một người đuổi có mọc cánh cũng chẳng thoát khỏi nhau".
Bức màn sân khấu kéo xuống, mấy giây sau, tiếng vỗ tay như sóng thủy triều trỗi dậy.
"Hay!!!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui