Hệ Thống Triệu Hoán Mạnh Nhất Vạn Giới


Chúng thần lên tiếng ủng hộ, khiến cho hơn mười người bảo hoàng phái đại thần như trong mưa lục bình, thê thê thảm thảm, Lý Dụng Cực càng thêm mặt mũi tràn đầy đắc ý.

Hắn chắp tay, đối diện Từ Hạo tạo áp lực nói: "Bệ hạ, ngài cũng nhìn thấy, vượt qua một nửa đồng liêu đều tán thành thần dâng sớ, cho nên còn mời bệ hạ hạ chỉ xử trảm những người này, dẹp an quần thần cùng bách tính chi tâm, cho Bình Nam Vương một cái công đạo."

Đường đường thiên tử lại muốn cho một chư hầu vương bàn giao, Lý Dụng Cực dụng tâm hiểm ác có thể thấy được lốm đốm.

Nếu như Từ Hạo thật sự đem hơn mười vị này sau khi trải qua sàng lọc bảo hoàng phái chém, hắn sẽ đem uy nghiêm quét rác.

"Mời hoàng thượng lo liệu công đạo, chém giết kẻ nịnh thần, dẹp an Bình Nam Vương chi tâm!"

"Mời hoàng thượng lo liệu công đạo, chém giết kẻ nịnh thần, dẹp an Bình Nam Vương chi tâm!"

"Mời hoàng thượng lo liệu công đạo, chém giết kẻ nịnh thần, dẹp an Bình Nam Vương chi tâm!"
Từ Hạo bỗng nhiên trầm mặc, các đại thần lại lần nữa trăm miệng một lời tạo áp lực lên hắn.

Một tên phế vật hoàng đế mà thôi, chỉ cần bọn họ dùng thêm chút sức, chẳng phải hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Ngược lại, thừa tướng Giang Lăng từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ nhíu mày thật sâu.

Quan trường chìm nổi nhiều năm đã khiến trực giác nói cho hắn biết, tiểu hoàng đế trước mắt dường như không còn giống như trước kia.

Lúc này, Từ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lý Dụng Cực.

Chẳng biết tại sao, khi bị Từ Hạo nhìn đến, Lý Dụng Cực bỗng sinh ra ảo giác như bị dã thú săn mồi, không kìm được mà rùng mình một cái.


Cái này sao có thể? Tiểu tử kia chỉ là một tên phế vật, sao ta lại bị hắn hù đến?

Cố gắng trấn tĩnh lại, Lý Dụng Cực chắp tay nói: "Mời hoàng thượng xét xử công bằng, chém giết kẻ nịnh thần!"

Mọi người ở đây đều nghĩ Từ Hạo không chịu nổi áp lực, sẽ bị ép phải xử trảm mấy vị thuộc phe bảo hoàng, thì bất ngờ Từ Hạo đã thay đổi cục diện.

"Lý Dụng Cực cấu kết phản tặc, nói xấu đại thần, khi nhục quân thượng, tội ác tày trời, thật sự là chết không đáng tiếc.

Ngự tiền thị vệ, lập tức bắt Lý Dụng Cực, đẩy ra ngoài điện chém đầu răn chúng."

Tĩnh lặng!

Toàn bộ triều đình rơi vào trầm mặc, các vị đại thần đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Hạo ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mặt lạnh như băng.

Hắn...!Hắn dám sao?

Hắn thật sự dám hạ lệnh xử trảm Lý Dụng Cực!

Đây có còn là Từ Hạo mà bọn họ từng biết không?

Thậm chí, ngay cả những tên ngự tiền thị vệ trung thành với hắn cũng sợ đến ngây người, trong lúc nhất thời đều ngẩn ra tại chỗ, quên mất việc chấp hành mệnh lệnh của Từ Hạo.

Đây chính là Lý Dụng Cực, binh bộ thị lang nắm quyền đại quyền trong tay! Hoàng đế bệ hạ, ngài chẳng lẽ không nên cân nhắc lại một chút sao?
Lúc này, thanh âm băng lãnh của Từ Hạo lại lần nữa vang lên, phá tan sự yên tĩnh trên triều đình.


"Thế nào? Không nghe thấy lời của trẫm sao? Ngự tiền thị vệ ở đâu?"

"A...!Dạ, bệ hạ!"

Mấy tên ngự tiền thị vệ giật mình tỉnh lại, vội vàng chuẩn bị tiến tới bắt Lý Dụng Cực.

Các đại thần và Lý Dụng Cực cũng kịp phản ứng.

Trước khi thị vệ kịp tiến đến trước mặt Lý Dụng Cực, lại bộ thượng thư Ngô Dịch Sinh đã dẫn đầu đứng ra, ra vẻ đau lòng mà nói: "Bệ hạ, trong triều nịnh thần hoành hành, ngài không định tội bọn chúng, ngược lại muốn xử trảm trung thần, như vậy chẳng phải rét lạnh lòng trung thần sao?"

Ngô Dịch Sinh cùng Lý Dụng Cực đều là thân tín của Giang Lăng, hai người chia nhau nắm giữ binh bộ và lại bộ, chính là tay trái tay phải của Giang Lăng.

Giờ phút này, Ngô Dịch Sinh đứng ra bảo vệ Lý Dụng Cực, rõ ràng là do Giang Lăng sai khiến.

Nhìn vẻ mặt bi phẫn của Ngô Dịch Sinh, Từ Hạo bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà mị, rồi bất ngờ nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc.

"Ngô thượng thư, ta nghe nói ngươi có một thiếp thất mỹ mạo vô song, năm đó nàng là hoa khôi nổi danh khắp hoàng đô đấy!"

Sắc mặt Ngô Dịch Sinh chợt đọng lại, trong lòng dâng lên vài phần phẫn nộ, nhíu mày hỏi: "Bệ hạ, ý của ngài là gì?"

Người trong hoàng đô đều biết, không lâu trước đây Ngô Dịch Sinh vừa nạp một tiểu thiếp, chính là danh kỹ nổi danh khắp hoàng đô.

Tuy nhiên, loại chuyện này thường không ai nhắc đến trước mặt mọi người, dù sao thì một vị thượng thư đường đường chính chính nạp một kỹ nữ làm thiếp cũng không phải là điều vẻ vang.


Có những chuyện chỉ cần ngầm hiểu với nhau, trong hoàng đô cũng không thiếu những đại thần nạp danh kỹ làm thiếp, mọi người chỉ cần lặng lẽ vui vẻ là được.

Nhưng giờ đây, Từ Hạo lại đột nhiên nhắc đến việc này ngay trên triều đình, Ngô Dịch Sinh đương nhiên không thể nào vui vẻ.

Từ Hạo tiếp tục cười nói: "Ngô ái khanh không cần hiểu lầm, ta nghe nói thiếp thất của ngươi không chỉ có nhan sắc mỹ miều, mà còn từng trải qua không ít, công phu trên giường lại càng cao minh.

Nhưng ta cũng nghe nói Ngô đại nhân ở kinh thành được mệnh danh là Ngô Thiêm, tựa hồ không thể thỏa mãn nhu cầu của vị danh kỹ này, vì vậy hoàng đô đều đồn rằng, thiếp thất của ngươi có quan hệ không ít với Lý ái khanh."
"Chẳng lẽ ngươi đang cảm kích Lý đại nhân vì đã 'đội mũ' cho ngươi? Nên mới đứng ra giải thích cho hắn, hy vọng sau này có thể tiếp tục đóng góp cho tình cảm phu phụ của các ngươi? Ngô ái khanh quả nhiên mưu tính sâu xa! Ha ha ha..."

"Ngươi..."

Nghe xong lời của Từ Hạo, khuôn mặt trắng noãn của Ngô Dịch Sinh trong chớp mắt đen như đáy nồi, suýt nữa thì bị nội thương, một ngụm máu tươi muốn phun ra ngoài.

Nếu không phải đang ở triều đình, Ngô Dịch Sinh đã sớm ra tay tiêu diệt Từ Hạo.

Ngô Dịch Sinh tuy đã qua tuổi trăm, nhưng vì là người tu luyện, thân thể không kém gì những người ba bốn mươi tuổi.

Tuy nhiên, khi còn trẻ hắn từng bị nội thương trong một trận luận bàn, và đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, khiến cho hắn thường xuyên bất lực trên giường.

Không biết kẻ nào đặt cho hắn biệt danh "Ngô Thiêm," khiến hắn vô cùng phẫn nộ.

Đây là điều mà hắn kiêng kỵ nhất, không ai dám nhắc đến trước mặt hắn, và hắn cũng nghe đồn rằng sau lưng người ta thường bàn tán về chuyện này.

Mặc dù tiểu thiếp của hắn xuất thân từ thanh lâu, nhưng nàng là người thủ thân như ngọc.

Trước đây, nếu không nhờ hắn dùng một số thủ đoạn, thì cũng không thể cưới nàng vào phủ, làm sao có thể như lời Từ Hạo nói bẩn thỉu đến vậy?

Với thân phận của hắn, nếu nữ nhân kia dám đội nón xanh cho mình, hắn đã sớm giết chết nàng.


Cố nén sát ý trong lòng, Ngô Dịch Sinh âm trầm nhìn chằm chằm Từ Hạo, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, đây là triều đình, nơi chúng thần bàn luận quốc sự.

Bệ hạ vô cớ công kích hạ thần, làm nhục thiếp thất của vi thần, như vậy không ổn đâu!"

Nghe xong lời Ngô Dịch Sinh, Từ Hạo vẫn không buông tha, tiếp tục nói: "Ngô ái khanh, ngươi tại sao lại né tránh đề tài? Chẳng lẽ ta đã nói trúng? Lý ái khanh, ngươi cũng thật không phải, sao có thể đội mũ cho đồng liêu của mình?"

"Từ Hạo, ngươi..."

Cuối cùng Ngô Dịch Sinh không thể kiềm chế, trước mặt mọi người gọi thẳng tục danh của thiên tử, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng.

"Đinh, chúc mừng ký chủ thu hoạch được 10 điểm ác ý từ Ngô Dịch Sinh!"

"Đinh, chúc mừng ký chủ thu hoạch được 10 điểm ác ý từ Ngô Dịch Sinh!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ đã biến Ngô Dịch Sinh thành cừu địch không đội trời chung, thu hoạch được 50 điểm ác ý giá trị!"

Liên tiếp những âm thanh vang lên trong đầu Từ Hạo, khiến hắn cảm thấy vô cùng hân hoan.

Chính mình vậy mà chỉ từ một tên Ngô Dịch Sinh đã thu hoạch tổng cộng 100 điểm ác ý giá trị.

Gia hỏa này thật sự không chịu nổi chút kích thích nào, chỉ cần nói vài câu đã muốn cùng mình không chết không thôi, có lẽ mình đã đánh giá quá cao sự nhẫn nại của hắn rồi!

Ngô Dịch Sinh chỉ mới đạt Kim Đan cảnh sơ kỳ, mà đã cung cấp cho mình nhiều ác ý giá trị như vậy.

Nếu biến Kim Đan cảnh hậu kỳ Lý Dụng Cực cũng thành cừu địch không chết không thôi, không biết mình sẽ thu hoạch được bao nhiêu ác ý giá trị nữa.

Nếu như có thể biến cả Nguyên Anh cảnh hậu kỳ Giang Lăng thành đại địch không chết không thôi, chẳng phải là...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận