“Hôm nay cô Lâm của khối 10 nói với thầy rằng, em tới chỗ của cô ấy gây sự?” Nhìn Lục Hi Thần đang vắt chân đối diện mình, Hướng Vũ cầm chén trà hoa cúc trong tay lên uống một ngụm.
Nào, hạ hỏa.
“Nói cho tôi biết, đang yên đang lành sao lại chạy tới giảng đường của khối 10 làm gì, hơn nữa còn la omega khác khiến người ta khóc?” Lục Hi Thần đã yên phận hơn nửa năm, đột nhiên lại xảy ra một vụ như vậy khiến ông vẫn chưa kịp thích nghi lắm.
“Chậc, là do thằng đó nói lung tung trước, dựa vào đâu mà em lại không được mắng nó chứ?” Lục Hi Thần duỗi chân ra, có chút không phục: “Lão Hướng, thầy không thể như vậy được, tuy em là alpha, nhưng trái tim nhỏ bé của em cũng rất yếu đuối, cần phải được che chở thật cẩn thận.”
“…… Haizz, thằng nhóc này, thế cậu không thể đổi nơi khác để giải quyết à? Ở đó có mấy trăm con mắt nhìn, dù việc nhỏ cũng bị xé ra to.” Hướng Vũ thật sự là rầu thúi ruột: “Còn không thì cũng có thể tìm cách nhẹ nhàng hơn mà, giải quyết trong hòa bình.”
“Em không thích, không nói ra cơn tức này thì em sẽ bức rức trong lòng lắm.” Với lại hắn cũng chỉ nói có mấy câu, có chỗ nào không ôn hòa chứ, nếu đối phương mà là alpha thì hắn đã sớm đánh cho một trận rồi.
Lục Hi Thần lấy ra điện thoại xem giờ một cách lộ liễu, rồi hắn xua tay nói: “Dù sao đi nữa em vẫn không xin lỗi, nếu vì việc này mà phạt em thì em cũng không thừa nhận đâu.”
Tiếng chuông tan học vang lên đúng dự kiến, hắn lập tức có tinh thần trở lại, chào hỏi xong thì rời khỏi văn phòng: “Cứ như vậy đi lão Hướng, em đi trước đây! Nếu có việc gì cần bàn thì cứ gọi cho Lục Nguyên Chính, em không để ý đâu!”
Cửa văn phòng được đối phương đóng lại một cách “ân cần”, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hướng Vũ nhanh chóng uống tiếp một ngụm trà hoa cúc để hạ hỏa, khi nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình Lục Hi Thần, ông cũng hơi đau đầu.
Theo lý mà nói, tình cảm giữa các cặp bạn đời AO đã đánh dấu vĩnh viễn đều cực kì tốt, nhưng ba mẹ của đứa nhỏ này lại cứ khăng khăng quyết định ly hôn khi nó vừa tốt nghiệp cấp hai. Nghe nói hiện tại mẹ đã lập gia đình mới ở nước ngoài, còn Lục Hi Thần đang sống chung với ba là Lục Nguyên Chính.
Về phần phụ huynh Lục Nguyên Chính này, Hướng Vũ cũng rất khó nói.
Để mà nói thì ông ta không tốt cho lắm, mỗi lần Lục Hi Thần gây rắc rối ở trường, ông ta đều sẽ hỗ trợ xử lí, hết góp tiền lại đến góp nhà, khuôn viên của trường gần như sắp bị ông ta sửa sang lại hết toàn bộ rồi. Nhưng thành thật mà nói, khi bọn họ phản ánh tình hình học tập của Lục Hi Thần với ông ta, vị phụ huynh này không những không tỏ ra sốt ruột gì, ngược lại còn nói mấy câu như “Thành tích có vấn đề ư? Không sao, tôi cũng không trông chờ nó có thể học giỏi”.
Một học sinh và một phụ huynh đều không thèm quan tâm đến thành tích, vậy giáo viên còn có thể làm gì bây giờ?
Thế nên về sau này, chỉ cần Lục Hi Thần không đánh nhau hay ẩu đả, thì mấy việc như đi học không nghe giảng này nọ, bọn họ đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
—————
Tiết tự học buổi tối của khối 12 sẽ kết thúc vào lúc 10 giờ, đến khi về nhà dọn dẹp chuẩn bị các thứ để đi ngủ xong xuôi, thì cũng đã gần 11 giờ.
Sau khi mang Thời Dương vẫn còn muốn đọc sách về phòng ngủ để đi ngủ, Lục Hi Thần cầm một túi hạt dưa, một bịch khoai tây và hai chai đồ uống ngồi trên sô pha, bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
“Đúng rồi, suýt chút nữa quên mết.” Sau khi tìm được thuốc ức chế dành cho alpha, Lục Hi Thần đặt nó ở bên cạnh, rồi chính thức mở cuốn tiểu thuyết nguyên tác của thế giới hắn lên.
—————
Mở đầu câu chuyện, nhân vật chính thụ là Diệp Cảnh đột nhiên bị rối loạn pheromone, từ một alpha lại trở thành một omega, tuyến thể cũng trở nên cực kì nhạy cảm, chỉ mới tiếp xúc với pheromone đã khiến cậu ta đau âm ỉ, cho dù là của alpha hay omega cũng đều làm cậu ta bài xích vô cùng.
Sự biến hóa này đã đả kích Diệp Cảnh rất nhiều, cậu ta không muốn bị người khác bàn tán trong trường nên đã chuyển sang một trường khác, với mong muốn có một bắt đầu mới.
Sau khi đến lớp mới, cậu ta bất ngờ phát hiện ra người ngồi phía trước chính là bạn thuở nhỏ đã ra đi không lời từ biệt của mình! Nhưng người ấy lạnh lùng hơn rất nhiều, dường như đã quên cậu ta mất rồi.
Ngày hôm sau, bởi vì buổi lễ sáng sớm có rất nhiều người, pheromone quá hỗn loạn, khiến tuyến thể của Diệp Cảnh chịu kích thích lớn, pheromone của cậu ta cũng vậy mà bị mất kiểm soát.
Thấy kỳ phát tình đã đến, vì để giúp Diệp Cảnh, Kỷ Minh Húc đành phải đánh dấu tạm thời cho đối phương.
Mà người bài xích tất cả pheromone như Diệp Cảnh, không ngờ lại không có bất cứ chống cự gì với pheromone của Kỷ Minh Húc, lại còn cực kì thích, chỉ cần có pheromone của Kỷ Minh Húc, cơn đau âm ỉ ở tuyến thể sẽ biến mất hoàn toàn.
Hai người cũng bởi vậy mà làm quen một lần nữa.
……
【Hệ thống, mi nói xem, có phải khoai tây của tôi bị hư rồi không, sao tôi luôn cảm thấy ăn cứ chua chua.】 Lục Hi Thần không nhịn được uống một ngụm đồ uống.
Vì có kinh nghiệm từ thế giới trước, hệ thống đã lão luyện hơn rất nhiều, nó đồng tình nói: 【Không sao đâu ký chủ, đây có thể là khoai tây vị chanh.】
Cốt truyện lúc sau lại rẽ sang một hướng khác, thì ra Kỷ Minh Húc đã thích Diệp Cảnh từ nhỏ, nhưng hai người đều là alpha, Diệp Cảnh lại là loại alpha cực cmn kì thẳng, sao có thể thích Kỷ Minh Húc hắn được?
Thế nên vì muốn cắt đứt đoạn tình cảm này, đến khi lên cấp ba, Kỷ Minh Húc đã dọn đi cùng với mẹ mình.
Hiện giờ Diệp Cảnh đã biến thành omega, hai người họ cuối cùng cũng có cơ hội, nhưng Diệp Cảnh đã làm alpha nhiều năm, cho dù có biến thành omega, cậu ta cũng không nghĩ mình sẽ thích alpha, hơn nữa cậu ta cũng không nhận ra những tâm tư thầm kín dù đâm thủng cũng cần phải đoán ấy của Kỷ Minh Húc, mà chỉ xem đối phương là bạn bè.
Kỷ Minh Húc cũng sợ sau khi nói ra thì ngay cả bạn bè hai người cũng không làm được, thế nên hắn ta vẫn luôn giấu diếm. Sau này, người bạn thân thời cấp ba đã theo đuổi Diệp Cảnh, Kỷ Minh Húc một bên thì vừa nhìn Diệp Cảnh vừa kề vai sát cánh với đối phương như cũ, một bên lại lặng lẽ ăn dấm.
【Yoho, tình đơn phương à?】 Lục Hi Thần không thấy chua nữa, thích thú cắn hạt dưa, nhưng giây tiếp theo hắn lại không vui.
“Lục Hi Thần” hắn lên sân khấu.
【Mi chắc chắn thằng ngu này chính là tôi?】
Bởi vì ganh ghét Kỷ Minh Húc, thế nên đã táo bạo nói thích Diệp Cảnh, rồi nào là đưa bữa sáng, viết thư tình cho cậu ta, chỉ để tạo thêm rắc rối cho Kỷ Minh Húc……
Hừ, tuy rằng nhìn tên đó cay cú đúng là rất sảng khoái, nhưng mắc gì hắn lại muốn hy sinh thanh danh của mình để đi làm mấy chuyện này chứ?
Omega như Diệp Cảnh, rõ ràng không phải là gu của hắn.
【Đây thật sự là tôi thật á? Sao đầu óc không linh hoạt tí nào vậy?】 Hơn nữa ở trong sách, các bạn nhỏ của hắn không chỉ không ngăn cản hành vi ngu ngốc của hắn, mà lại còn tích cực giúp bày mưu tính kế……
Sau đó, trong một trận đánh nhau, “Lục Hi Thần” đã được Diệp Cảnh cứu khi hắn bị bao vây, đối phương còn ăn một gậy thay hắn, bởi vậy mà “Lục Hi Thần” đã thật lòng yêu đối phương, tại trường học, hắn đã xếp những ngọn nến thành hình trái tim, còn cầm một cái loa lớn thổ lộ với Diệp Cảnh.
Lục Hi Thần: 【Vãi, tên thiểu năng này ở đâu ra vậy?】
Hắn cẩn thận suy nghĩ, hình như ở kiếp trước đúng là hắn có trải qua việc này, lúc ấy hắn đã trực tiếp lấy mã QR ra, chuyển cho người anh em này mười tám vạn coi như phí cảm ơn.
Còn về phần yêu? Ngại quá, đêm hôm khuya khoắt, ngay cả mặt của đối phương hắn còn không thấy rõ.
【Hệ thống hệ thống, mi có chắc là không lấy sai tiểu thuyết không? Cái thằng Lục Hi Thần này đúng ngu luôn! 】
【Thật sự không lấy sai mà……】 Hệ thống đáp lại một cách yếu ớt, trong lòng không khỏi cảm khái, không hổ là cao thủ, tàn nhẫn đến mức mắng cả chính mình.
Nó nhìn lời thú nhận của ý thức thế giới, trên đó phẫn nộ nói, nhân vật phản diện này lười muốn chết! Không thèm tuân theo một tí cốt truyện nào cả! Lúc ám thị cho hắn thì hắn tưởng mình bị ảo giác! Nhân vật chính công với thụ đã qua một học kỳ rồi mà một chút tiến triển cũng không có! Nếu không phải lúc sau tìm được lỗ hỏng nhỏ nhoi để khống chế cơ thể một lúc, thì cái kết truyện cũng không có!
Còn có cả khống chế cơ thể, hứ! Xứng đáng về lò nấu lại! Trong lòng hệ thống dấy lên ý chí mạnh mẽ, nó nhất định phải giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!
“Sao có thể không lấy sai chứ, cốt truyện này không hề……” Khi vừa lật sang chương mới, Lục Hi Thần đang tràn đầy tự tin bỗng dừng lại.
Lời thổ lộ của tên ngu ngốc kia đã thành công kích thích Kỷ Minh Húc, cuối cùng vị đại ca này cũng chịu bày tỏ tâm tư với Diệp Cảnh, tuy rằng Diệp Cảnh vẫn chưa đồng ý, nhưng mối quan hệ của hai người đã có một bước tiến vượt bậc.
Vì vậy mà “Lục Hi Thần” trở nên hắc hóa, hắn cùng đàn em của mình tác oai tác quái.
Mà kết cục của Dư Tứ và những người khác ở trong sách cũng giống hệt kiếp trước……
Là một nhân vật phản diện, cuối cùng hắn đã dẫn người đến để vây đánh Kỷ Minh Húc, rồi dùng dao thành công khiến đối phương bị thương.
Cũng bởi vì lần bị thương này mà cuối cùng Diệp Cảnh cũng đã nhận ra được tâm tư của mình, sau đó cậu ta và Kỷ Minh Húc ở bên nhau.
Mà Lục Hi Thần hắn, bị kết án.
—————
“Tôi không ngờ anh lại dám làm mấy chuyện này, là tôi đã phụ lòng mẹ con anh, nhưng Minh Húc và những người khác đã làm gì sai? Đừng nói mấy lời dối trá vừa vô nghĩa lại buồn cười rằng đây không phải chủ ý của anh……”
“Tôi thật sự, thật sự thất vọng vô cùng về anh.”
Trong mắt người đàn ông mặc âu phục hoàn toàn là sự lạnh nhạt, mà cậu con trai ngồi trong trại giam lại chỉ yên lặng nhìn ông, không nói một lời.
Cuối cùng, người đàn ông ấy rời đi.
Cậu con trai cúi đầu nhìn bàn tay đã cầm con dao vào lúc ấy, có chút mê man.
“Tại sao lại thành ra như vậy……”
—————
Đêm nay không có sao, cũng chẳng có trăng.
“Chậc, rõ ràng tôi tuân thủ luật pháp như vậy mà.” Sau khi xem xong, Lục Hi Thần thoát khỏi giao diện tiểu thuyết, cầm lấy đồ uống trong tay lên, chậm rãi uống từng ngụm.
Tư vị của nước có ga bùng nổ tại nơi đầu lưỡi, có hơi cay.
“Lần sau vẫn nên uống sữa bò thì hơn……” Lục Hi Thần đứng dậy đi tắt đèn phòng khách, rồi hắn nằm trên chiếc giường gấp, tự bóc cho mình một viên kẹo sữa: “Muốn loại nào ngọt ngào như thế này.”
Tốt nhất là có thể ngọt chết hắn.
Như pheromone của nhóc Dương Dương chẳng hạn.
—————
Mùa hè, hơn sáu giờ sáng, mặt trời đã lên cao.
Bên trong của một căn nhà cho thuê, tại phòng bếp tỏa ra mùi thơm của mì sợi.
Thời Dương cho xúc xích, rau xanh cùng các loại gia vị vào nồi mì đã nấu chín, sau khi khuấy đều rồi hầm trong một khoảng thời gian ngắn, cậu lấy cái bát ra rồi đổ một tô mì.
“Anh Thần thích thêm ớt……” Sau khi lấy ra nửa muỗng tương ớt trong chai, cậu nghiêm túc ngẫm nghĩ nửa phút, cuối cùng lại đổi thành một muỗng đầy.
Thời Dương cho phần mì còn dư vào một cái bát khác hơi lớn một chút, cuối cùng cậu chiên thêm hai quả trứng gà, vậy là đã hoàn thành một bữa sáng vừa đơn giản vừa dinh dưỡng!
“Anh Thần ơi dậy thôi!”
“Hửm?” Mí mắt Lục Hi Thần giật giật, từ xoang mũi phát ra một vài âm thanh mơ hồ, sau cùng yên tĩnh trở lại.
Thời Dương dùng sức kéo cái chăn của đối phương ra: “Hôm qua anh Thần đã nói muốn dậy sớm, không được ngủ nướng ——”
“Ừm ừm, ngủ thêm một lát thôi……” Lục Hi Thần nhắm mắt lại, sau khi trả lời xong, cảm nhận được cái chăn trên người vẫn bị kéo ra ngoài, cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút: “Ừm, sắp rồi sắp rồi, sắp dậy được rồi…… Chỉ thiếu tí xíu nữa thôi, tôi sẽ cố gắng.”
Thời Dương buông chăn ra, cậu suy nghĩ một lát, sau đó la lớn với tiết tấu sống động tấu: “Cố lên! Dậy nào! Cố lên! Rời giường thôi!”
Khi thấy Lục Hi Thần mở mắt ra nhìn mình, Thời Dương càng thêm phấn chấn, cậu nắm hai tay thành quyền, cổ vũ cho đối phương: “Anh Thần cố lên, cố lênnn!”
Lục Hi Thần đột ngột xoay người ngồi dậy, hắn vuốt mặt.
Đệt, rời giường có là cái gì, không chịu nổi được nữa.
Sau khi thành công gọi người nọ dậy, Thời Dương hoan hô một tiếng, tiếp tục thúc giục hắn vào phòng vệ sinh: “Anh Thần mau đi rửa mặt đi, tôi đã làm xong bữa sáng rồi!”
Khi Lục Hi Thần ngồi vào bàn ăn là vào lúc 6 giờ 40 phút sáng, hắn không nhịn được lấy điện thoại ra chụp bữa sáng trước mặt một tấm.
【Thần này Thần nọ: Ngày đầu tiên dậy sớm, hạnh phúc. [hình ảnh]】
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hi Thần: Tôi thích dậy sớm, dậy sớm khiến tôi vui.
Tác giả: Tôi cũng thích dậy sớm, nhưng khi nào tôi mới có thể dậy sớm đây orz.