Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lục Hi Thần ra vẻ, à không, điểm đến đầu tiên trong buổi hẹn hò của bọn họ là một khu bắn cung lớn nhất thành phố B.

Trong lượng người vô cùng đông đúc vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, bằng thẻ siêu cấp VIP của mình, Lục Hi Thần đã thành công thuê một phòng đơn.

Mặc đồ bảo hộ vào, kéo cung ra, bắn tên, xuyên thẳng ngay hồng tâm.

“Anh Thần lợi hại quá!”

Nghe thấy tiếng khen ngợi, Lục Hi Thần ung dung buông cung tên xuống, cẩn thận xoa lên chỗ nhẫn kéo dây* trên tay một chút: “Không có gì không có gì, cũng thường thôi.”

(*) Nhẫn kéo dây - 扳指: Ban đầu là một chiếc nhẫn, thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung.



Hắn quay đầu sang, lại phát hiện Thời Dương đang dùng đôi mắt phát sáng để nhìn…… Cung tên trong tay hắn.

“Dương Dương cũng thử xem nhé?”

Thời Dương đang cách đó vài bước hết sức chờ mong chạy tới, Lục Hi Thần mang đồ bảo hộ cho người nọ rồi điều chỉnh tư thế của cậu lại sao cho chuẩn, sau đó tay phải hắn vòng qua nắm chặt bàn tay kéo dây của Thời Dương: “Nào, đầu tiên kéo ra một chút, rồi nâng nó lên.”

“…… Nhắm ngay ba điểm này…… Được rồi, buông ra.”

Mũi tên bay ra và bắn trúng bia ngắm.

“Là chín điểm sao!” Có lẽ bản chất đứa con trai nào cũng cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, Thời Dương ôm cây cung cao bằng nửa người mình trong lồng ngực, cậu nóng lòng muốn thử: “Anh Thần, tôi có thể tự làm được không?”

Lục Hi Thần vẫn đang ôm người trong lòng, hắn hơi tiếc nuối buông tay ra, trong mắt lại mang theo chút ác ý thú vị: “Đương nhiên là được.”

Nhận được sự cho phép, Thời Dương với ý chí chiến đấu tràn đầy kéo ra được một phần ba cây cung trông có vẻ rất nhẹ nhàng, sau đó…… Sau đó đã ngừng lại.

“Phụt……”

Nghe thấy tiếng cười, Thời Dương quay đầu sang, trong mắt mang theo vẻ lên án: “Anh Thần……” Anh bắt nạt tôi QAQ

“Không sao không sao, lát nữa tôi sẽ giúp nhóc đổi sang một cây cung nhẹ hơn chút.” Lục Hi Thần lấy cung trên tay Thời Dương đặt sang một bên, sau đó cầm tay của đối phương lên nhìn: “Tay có đau không?”

Thời Dương lắc đầu: “Không đau.” Do cậu có mang theo đồ bảo hộ.

Lục Hi Thần lại giả vờ như không nghe thấy, hắn nắm lấy hai tay cậu bắt đầu làm càn, thiếu niên bị mân mê tay đến nổi vành tai ửng đỏ, cậu cúi đầu xuống, lại có chút không phục mà lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng tôi cũng rất lợi hại……”

Lục Hi Thần bật cười: “Lợi hại đến đâu?”

“Có thể lấy một chọi mười!” Thời Dương nghĩ đến tình huống lúc người kia dùng cơ thể của mình, đôi mắt bỗng nhiên phát sáng: “Còn có thể vật ngã được anh Thần luôn!”

Động tác mân mê đôi tay giúp người nọ chợt ngừng lại, Lục Hi Thần cười tủm tỉm nói: “Vậy sao?”

Vật, ngã, hắn?

Được, hắn đã nhớ kỹ.

Nhiệm vụ học tập thứ hai của bạn Lục ngày hôm nay —— Nghiên cứu một trăm phương pháp “trừng phạt” bạn Thời.

Sau khi ôm người nọ vào lòng xoa bóp một phen, Lục Hi Thần rời phòng đơn, đi lấy cho Thời Dương một cây cung nhẹ thích hợp với người mới học.


Thời Dương bị bỏ lại trong phòng, cậu bèn đi đến trước cây cung đặt trên mặt bàn, cậu nhìn vào tay của mình, cầm lấy mũi tên thử lại lần nữa.

Vẫn không kéo được.

Rõ ràng đều là cơ thể của cậu, nhưng vì sao cậu lại yếu ớt như vậy?

Thời Dương rút cánh tay hơi nhức mỏi về, cúi đầu cắn môi mình.

—————

Sau khi rời khỏi quán bắn cung, bọn họ đi dạo một vòng quanh phố ăn vặt.

Bánh gạo nếp, sushi, xúc xích nướng, cơm lam…… Mỗi một loại Lục Hi Thần đều mua một phần.

Đúng vậy, chỉ mua một phần.

Lục Hi Thần vừa mua một cây kẹo hồ lô xong, lại dẫn Thời Dương đi đến cửa tiệm tiếp theo: “Chủ tiệm, cho tôi một phần mì lạnh nướng, không hành không tỏi không ớt.”

“Takoyaki? Lấy một phần đi, thêm ngọt.”

“Ông chủ, bánh mì kẹp thịt này của ông có cay không?”

“Cho tôi một ly trà sữa, hai ống hút, cảm ơn.”

“Anh Thần……” Thời Dương cử động bàn tay đang bị giữ chặt, cậu có chút xấu hổ. Đang ở bên ngoài mà, đừng uống chung với nhau chứ.

“Làm sao vậy?” Lục Hi Thần với phần đọc hiểu max điểm đã hiểu ngay: “Ngại quá tôi nói nhầm rồi, chúng tôi chỉ cần một ống hút thôi.”

Hệ thống lặng lẽ nhìn hai người, rồi lại lặng lẽ trở về không gian hệ thống.

Ở một chỗ dễ thấy được trong không gian, có một túi kẹo mút lấp lánh ánh sao, đây chính là do nam thần đã lén đưa cho nó trong lần trao đổi phương thức liên lạc lúc trước. Hệ thống vô cùng quý trọng thứ này, lúc nào mà nó thật sự không nhịn nổi nữa thì mới được chọn một cây để ăn cho đỡ thèm.

Hệ thống lấy ra một cây kẹo mút có vị ngọt nhất, rồi nó mở phim phóng sự của nam thần lên, quyết định hôm nay sẽ cày lại lần nữa.

Ký chủ là cái gì? Nó không biết!

—————

Điểm đến đầu tiên vào buổi chiều chính là thủy cung.

Cả hai đã chụp chung với nhau rất nhiều tấm ảnh, cùng nhau chiêm ngưỡng đủ loại cá cảnh nhiệt đới đầy màu sắc rực rỡ qua lớp kính, tự tay cho cá heo ăn, ngắm màn trình diễn dưới nước của nàng tiên cá……

Khi rời đi, nhân viên công tác còn tặng cho mỗi người bọn họ một vỏ sò, nó có hai màu đen và trắng, trông rất đẹp.

Tiếp theo là đến rạp chiếu phim, bạn Lục chọn một bộ phim tình cảm vô cùng lãng mạn. Trong một góc tối lờ mờ, hắn lặng lẽ ôm bạn Thời vào trong lòng, ngậm lấy vành tay của đối phương.

Vị sữa bò ngọt ngào tỏa ra, bạn Lục dùng chóp mũi chạm vào sau cổ bạn Thời, thỏa mãn hít một hơi.

Tuy nhiên, hương thơm của Dương Dương nhà hắn cũng không thể để cho người khác ngửi thấy được.

Bạn Lục nhỏ mọn không táy máy tay chân nữa, ôm omega của mình bắt đầu an phận xem phim.

Người bị ức hiếp nghiêng đầu sang vùi mặt mình vào trong cổ của đầu sỏ gây tội, khóe mắt ửng đỏ.


Cuối phim, nhóm nhân vật chính vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng bọn họ cũng đã mở lòng và ôm lấy nhau. Từ đó, họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

—————

Sau khi ăn tối tại nhà hàng đã đặt trước, hai người còn đi dạo một vòng trong chợ Hoa Điểu*, sau đó dẫn một vài thành viên mới về nhà.

(*) Chợ Hoa Điểu - 花鸟市场: Là chợ chuyên bán sinh vật cảnh, trong chợ bán chủ yếu là: cây, cối, chó, mèo, chim, cá... các loại động thực vật rất đa dạng.

Đó là sáu chú cá vàng nhỏ nhắn đáng yêu, được đặt các tên để phân biệt: Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa, Tiểu Thổ và Tiểu Phong.

Chúng ở dưới nước, thế nên sẽ không chiếm được vòng tay của Dương Dương như chó với mèo.

Alpha có dục vọng chiếm hữu miễn cưỡng chấp nhận những oắt con này, mua cho tụi nó bể cá cùng với thức ăn.

Hiện giờ đang là đầu tháng, ánh trăng chỉ còn lại một vòng cung nhỏ.

Hai người đều đã đổ ít mồ hôi sau khi chơi bời bên ngoài suốt một ngày dài, trong nhà chỉ có một phòng vệ sinh, mà từ trước đến nay Thời Dương vẫn luôn không tranh giành với Lục Hi Thần, thành ra đã bị đối phương bế vào phòng vệ sinh cùng với quần áo.

Hơn mười phút sau, Thời Dương tắm rửa xong rồi đi ra, Lục Hi Thần cũng không vội đi vào. Hắn cầm lấy máy sấy sấy tóc cho Thời Dương trong khi cậu đang ngồi, trong đầu hắn lại đang suy nghĩ xem tí nữa nên ức hiếp người nọ như thế nào.

Buổi tối sau khi trở về từ cuộc hẹn hò, hắn chỉ muốn “bắt nạt” cậu.

【Hệ thống thống? Mi đâu rồi?】

Hệ thống: 【…… Đừng tùy tiện đặt cho tôi mấy cái tên kỳ quái.】

【Là tôi sai.】 Lục Hi Thần xin lỗi một cách rất không hề có thành ý, sau đó dùng một giọng điệu thiếu đánh: 【Thống, lát nữa mi có thể không cần ra ngoài, vì theo quy định của tụi mi, thì hình ảnh tiếp theo đây có lẽ là mi phải đi vào phòng tối.】

Hệ thống:……

Ừ, nó thật sự hy vọng nó có thể tiến vào phòng tối.

Làn gió ấm áp thổi qua, cuốn đi những giọt nước vương lại trên mái tóc.

Sau khi tóc gần như đã khô, Lục Hi Thần buông máy sấy xuống, mang theo áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.

Thời Dương sờ lên mái tóc ấm áp của mình, rồi cậu đi đến ban công ngắm những chú cá vàng nhỏ.

Sáu con cá vàng trong bể đang bơi qua bơi lại, có lúc va phải vào những viên sỏi dưới đáy bể, có lúc lại dùng cái đuôi vẫy vẫy làm rung chuyển thành bể.

Không biết là ai đã phun ra một bong bóng nhỏ, bong bóng nhỏ ấy càng lúc càng lên cao, rồi nó vỡ ra trên mặt nước, tạo thành một tiếng “biu~”, bắn ra một ít tia nước.

Thời Dương không khỏi bật cười, chạm vào chúng nó cách một lớp kính.

Cuộc sống hiện tại, tựa như một giấc mơ vậy……

—————

Cửa phòng vệ sinh lặng lẽ mở ra, Lục Hi Thần khóa chặt vị trí của Thời Dương, khẽ khàng đi đến sau lưng đối phương.

Người đang ngắm cá vàng không hề phát hiện ra hắn, hắn bèn dùng một tay ôm lấy eo đối phương từ sau lưng, tay còn lại che đi đôi mắt của cậu, kéo cả người Thời Dương vào trong lòng mình.


“Đoán xem tôi là ai?”

Cuộc tập kích bất ngờ này khiến Thời Dương giật mình, nhưng không bao lâu sau cậu lại ngửi thấy pheromone thoang thoảng trên người của “kẻ thần bí”.

“Anh Thần ——” Anh lại trêu tôi.

“Không đúng, gọi sai rồi.” Lục Hi Thần hôn lên gương mặt Thời Dương: “Nếu tiếp tục gọi sai, sẽ bị phạt gấp đôi.”

Bị hôn một cái khiến mặt Thời Dương nóng ran: “…… Lục Hi Thần?”

“Lại gọi sai.” Sau khi hôn lên vành tai nhạy cảm nhất của Thời Dương hai lần, Lục Hi Thần dù bận nhưng vẫn thong thả đợi Thời Dương tiếp tục đoán.

Cuối cùng, trước khi lỗ tai bị chơi xấu, omega đáng thương đã đoán được đáp án.

Được kêu một tiếng “chồng” khiến Lục Hi Thần thỏa mãn, bàn tay đang che lại đôi mắt Thời Dương bèn rút về, nhưng vẫn ôm lấy đối phương từ phía sau không chịu buông.

“Hôm nay Dương Dương có vui không?”

Thời Dương bị ức hiếp đến nỗi hai mắt rưng rưng, cậu vội vàng dùng tay bịt kín hai tai mình, sau đó thả lỏng người dựa vào lòng Lục Hi Thần, giương mắt nhìn ra sao trời ngoài cửa sổ: “Vui lắm.”

Đây là một ngày siêu vui vẻ, cậu sẽ luôn nhớ mãi về nó.

“Vậy sau này sẽ dành ra chút thời gian dẫn nhóc đi chơi.” Lục Hi Thần dùng cằm cọ vào đỉnh đầu Thời Dương, cười nói: “Dương Dương có biết bơi không? Tôi có thể dạy nhóc.”

“Chúng ta còn có thể đi leo núi với nhau, nghe nói núi Phong Hồng ở thành phố A trông rất đẹp.”

“Hay là muốn đi sở thú không? Ở chỗ chúng ta có sở thú, mất một giờ lái xe là đến rồi.”

“Còn có công viên giải trí, chúng ta cùng nhau ngồi vòng đu quay, tôi sẽ hứa nguyện cả đời tôi cho nhóc được không……”

Hắn tự nói với mình rất nhiều, nhưng mãi vẫn không được Thời Dương đáp lại, hắn lập tức bất mãn chọc chọc eo của đối phương.

“Dương Dương không muốn đi sao?”

Người vốn đang bịt tai không biết đã chuyển sang che mắt lại từ lúc nào, cậu mở miệng đáp lại một chữ “muốn”, sau đó tức khắc sụp đổ hoàn toàn.

Niềm vui cùng tình yêu bị kìm nén lập tức nổ tung trong nháy mắt, rồi lại nảy sinh những suy nghĩ thối lui vô tận.

Nhận thấy được có gì đó không ổn, Lục Hi Thần ép Thời Dương xoay người lại, nước mắt trên má đối phương khiến tim hắn nhói đau: “Sao lại khóc rồi?”

“Xin lỗi, rất xin lỗi……” Thời Dương dùng tay che lại đôi mắt, nhưng nước mắt vẫn từ khe hở chảy ra: “Tôi cũng không muốn khóc hoài, nhưng, nhưng cuối cùng tôi vẫn như vậy, không làm cho người ta thích tí nào.”

“Tôi thật sự rất tệ, cùng một cơ thể, nhưng tôi lại học không giỏi, tính cách không tốt, cũng không biết đánh nhau, hơn nữa lúc nào cũng khóc làm gây thêm phiền phức cho người khác…… Ngoại hình tôi cũng rất xấu xí, không xứng với anh Thần chút nào hết……”

“Không xứng được anh thích……”

Vốn dĩ ban đầu Lục Hi Thần có chút tức giận, nhưng nghe thấy khúc sau hắn lại sững sờ, rồi sau đó bật cười, rồi rồi, nếu Thời Dương mà xấu xí, vậy thì hắn chính là siêu cấp xấu xí.

…… Ngốc quá, đó là nhân vật chính mà, cho dù là cùng một cơ thể, thì nhân vật chính và bia đỡ đạn cũng không thể so sánh với nhau được.

Nhưng chuyện này cũng có liên quan gì đâu?

Lục Hi Thần khẽ thở dài ôm cậu vào lòng, hắn xoa mái tóc xoăn mềm mại ấy rồi nói: “Anh Thần của nhóc cũng có thành tích tốt đâu, tôi còn dở hơn nhóc nhiều, không nghiêm túc trong chuyện học hành, gây nhiều phiền phức cho thầy cô, vậy nhóc có cảm thấy tôi rất tệ không?”

“Đương nhiên là không, anh Thần rất tốt!” Thời Dương hít mũi, cực kì không đồng tình: “Anh Thần vô cùng ân cần, thích giúp đỡ mọi người, trung thành với bạn bè, đẹp trai, biết đánh nhau, biết bắn tên, biết chơi game……”

Thấy Thời Dương khen hết cả những khuyết điểm lẫn ưu điểm của mình, Lục Hi Thần cười bất đắc dĩ: “Vậy bản thân Dương Dương cũng có rất nhiều ưu điểm mà, ngoan ngoãn này, chăm chỉ này, thiện lương này, đáng yêu này…… Vậy vì sao lại phải lờ đi những thứ đó?”

“Mỗi người đều có khuyết điểm, cả tôi cũng vậy, nếu như có khuyết điểm thì không xứng được người khác thích, vậy vì sao Dương Dương lại thích tôi?”

Thiếu niên khóc huhu bị hỏi đến nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

Không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt của Lục Hi Thần có chút mất tập trung, tiếp tục nói: “Nếu một ngày nào đó Dương Dương gặp một thằng đẹp trai hơn, dịu dàng hơn, ưu tú hơn tôi, vậy Dương Dương sẽ bỏ tôi để đi thích thằng đó à?”


“Sẽ không bao giờ mà……” Thiếu niên trong lòng nắm lấy quần áo sau lưng hắn, sức lực có hơi lớn: “Tôi chỉ thích anh thôi……”

Lục Hi Thần: “Thế nên cũng tương tự vậy, dù cho Thời Dương có tồi tệ bao nhiêu, Lục Hi Thần vẫn sẽ luôn thích cậu ấy.”

“Tôi chỉ thích bạn nam mềm mại, dễ thương, bị tôi chọc một tí đã rơi nước mắt. Người mà sẽ gọi tôi dậy, sẽ làm bữa sáng cho tôi, sẽ luôn khen tôi thật lợi hại với ánh mắt sáng ngời.”

“Cực kì kén ăn thì càng tốt, tôi thích cùng đối phương lựa hành lá trước khi ăn.”

“Anh Thần……”

“Tôi đây.”

Thời Dương khóc sướt mướt: “Tôi muốn ôm……”

“Được.” Lục Hi Thần ôm chặt cậu hơn một chút: “Ôm ôm.”

“Tôi sợ……” Hai mắt Thời Dương đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi sợ quá……”

Tội sợ anh sẽ phát hiện rằng tôi không hề tốt như vậy, sợ rằng anh sẽ hối hận vì đã ở bên tôi.

“Ngoan nào, không sợ không sợ.” Lục Hi Thần kéo kèm lại, ôm Thời Dương cùng ngồi trên sô pha, hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng an ủi cậu: “Dương Dương rất đáng mến, không ai nói Dương Dương tồi tệ hết, mọi người đều thích nhóc mà, không phải sao?”

—————

Có lẽ là mệt vì khóc, thế nên không bao lâu sau Thời Dương đã ngủ say trong lòng Lục Hi Thần rồi.

Lục Hi Thần giúp cậu lau nước mắt, nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của đối phương, hắn có chút đau lòng. Sau khi chườm lạnh xong, hắn mới bế người nọ về phòng ngủ.

【Ký chủ ~ phòng tối của cậu đâu rồi ~ nhưng mà giá trị hài lòng đột nhiên tăng 10% lận đó! Hiện tại là 60%……】 Nhìn thấy Thời Dương rõ ràng là đã khóc, giọng nói hưng phấn của hệ thống chợt dừng lại.

Sau khi lên giường, Lục Hi Thần ôm Thời Dương vào lòng lần nữa, hắn nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc rồi mới trả lời: 【Hiện tại đã không sao rồi…… Dương Dương có biết những chuyện xảy ra sau khi nhóc ấy được người khác xuyên vào không?】

Hệ thống: 【Biết. Vì để những nguyên chủ buông bỏ kiếp trước để tiến vào luân hồi, chúng tôi sẽ sử dụng một đoạn video để cho họ xem cuộc sống của mình sau khi có người xuyên vào.】

Thảo nào, vốn dĩ mấy năm nay luôn bị những người xung quanh chế giễu, sau khi chết lại bị người xuyên thư “phàn nàn”, cho nên mới tự ti như vậy…… Chẳng trách trong khoảng thời gian này cậu lại liều mạng học tập đến thế…… Lục Hi Thần nhắm mắt lại, hắn đặt một nụ hôn lên khóe mắt Thời Dương.

Nhóc ngốc này thế mà lại tự nói mình xấu xí, lần sau hắn nhất định phải “dạy dỗ” lại cậu cho thật tốt.

—————

Sau kỳ nghỉ lễ, các học sinh lớp 20 vừa mới quay lại trường đã phải nghênh đón buổi đổi chỗ đầu tiên của học kỳ này.

Quy tắc của lớp họ chính là đổi theo nhóm bốn người, trái phải và trên dưới cùng đổi cho nhau. Bởi thế mà vị trí của bọn Lục Hi Thần cũng từ hai hàng cuối cạnh cửa sổ vô cùng thoải mái, lại đổi thành hai hàng phía trước cạnh tường cực kì chết chóc.

“Ôi, mỗi lần ngồi ở vị trí này tôi đều sợ muốn chết, cảm giác như ông Hướng cứ luôn nhìn chằm chằm tôi ấy.” Lâm Sán đáng thương kéo ống tay áo của Dư Tứ: “Anh Tứ, anh đổi chỗ với tôi được không?”

Dựa vào tường ít nhất còn mang lại chút cảm giác an toàn.

“Không được.” Dư Tứ không hề thương tiếc giật lại ống tay áo của mình, cực kì lạnh lùng: “Hơn nữa tôi nhỏ con hơn ông mà.”

Thời Dương ngồi phía sau Lâm Sán cũng có chút lo lắng với vị trí mới này, nhưng có điều cậu càng lo lắng hơn chính là kì thi trong hai ngày tới.

Bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn trai cậu đã mua một trò chơi điện tử mới và đang chơi vui vẻ vô cùng. Thời Dương không nhịn được mà

—————

Tác giả có lời muốn nói: Lục Hi Thần: Vững vàng ở hạng nhất đếm ngược. 【Khoe khoang】

Tác giả:…… Nhóc con, có một tin xấu muốn nói với cậu, ngày lành của cậu sắp hết rồi…… Đi mua vài cuốn 《Ngũ Tam*》 chuẩn bị đi.

(*) 五三: Tên một cuốn sách luyện thi đại học ở Trung Quốc.

Lục Hi Thần: Σ(°△°|||)︴???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận