Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

(8)

Đăng Thiên Tập, tục xưng là thang trời, có tổng cộng 1000 nấc thang. Từ thuở Thương Lang đại lục vừa mới khai sinh ra, thì Đăng Thiên Tập đã tồn tại. So với lịch sử thành lập của Vạn Kiếm tông đều phải lâu hơn rất nhiều.

Đăng Thiên Tập có thể giúp tu sĩ rèn luyện tâm cảnh, khống chế tâm ma. Sau khi lão tổ tông xây dựng nên Vạn Kiếm tông, Đăng Thiên Tập liền trở thành một bộ phận trong tông môn. Được dùng làm khảo hạch đầu vào đối với những người muốn bái nhập vào trong tông môn.

Dù vậy, rất nhiều năm trôi qua, số lượng tân đệ tử có thể leo hết 1000 bậc thang, phải nói là ít càng thêm ít. Trong đó, Liễu Chính, Ân Như Tuyết, chính là hai người duy nhất trong thế hệ hiện tại có thể vượt qua Đăng Thiên Tập.

Thế nhưng, điều làm Liễu Chính cảm thấy đau đầu nhất chính là. Mỗi khi chuẩn bị bắt đầu một cuộc khảo hạch mới, thì Đăng Thiên Tập luôn được các lộ cao thủ trong tông môn liên thủ, tạo ra một bộ trận pháp. Đem uy áp của Đăng Thiên Tập thả đến vừa phải. Mà hiện tại, Đăng Thiên Tập vẫn chưa được thiết lập pháp trận, với mức độ trùng kích vốn có đó, e là sẽ gây họa a.

"Đi, đi gọi Ôn sư đệ, Mạn sư muội, còn có mấy vị trưởng lão khác, đều theo ta đi một chuyến Đăng Thiên Tập đi." Ngẫm nghĩ một lúc, Liễu Chính lập tức phân phó cho Lý Phổ, bảo lão đi kêu gọi mọi người đến. Xem thử có thể giúp được chuyện này hay không.


Vừa nói, Liễu Chính liền bước vội về phía cửa. Muốn trước hết đi về Đăng Thiên Tập. Nhưng là, vừa đi đến cửa, giống như nghĩ tới điều gì, ông liền hơi dừng lại một chút. Quay đầu hỏi Lý Phổ vẫn còn đang đờ người kia:"Đúng rồi, Thương sư đệ còn có Sư thúc đã về chưa?"

"Hả? A, bẩm tông chủ, ban nãy vừa nhận được tin tức, Hàn Vĩ tiên tôn cùng Thương Lãng chân quân đã sắp về tới rồi..." Vội vàng hoàn hồn, Lý Phổ liền nhanh chóng giải thích. Sau đó, cũng lập tức theo phân phó của Liễu Chính. Chạy đi triệu tập mấy vị đại lão trong tông môn, cùng nhau tiến về Đăng Thiên Tập.

Đăng Thiên Tập, chính là dựa vào bên cạnh một đỉnh núi cao chót vót. Từ mọi góc nhìn quan sát, thì người xem cũng chỉ có thể nhìn đến một đám sương mù dày đặc. Không thể thấy được hình thù thật sự của Đăng Thiên Tập là ra sao.

Lúc này, đứng trên đỉnh Thanh Phong, một đám người già trẻ không đồng đều là đang nhìn chằm chằm vào Đăng Thiên Tập ở phía bên kia. Trên mặt đều là vẻ lắng đọng cùng với nặng nề.

Đứng trước đám người, Lý Phổ đang điều khiển Bảo Liên Kính - pháp bảo được điêu khắc từ nhiều mảnh tinh thạch đặc thù, tạo thành một tấm gương nhiều mặt cao một trượng có hơn. Có thể dễ dàng xuyên thấu qua sương mù, nhìn đến mọi việc diễn ra bên trong.

Chỉ thấy lúc này, trong mặt gương đang hiện ra hình ảnh của một không gian trắng xóa như trên chín tầng mây. Nhưng ngoại trừ một màu trắng này ra, thì cũng không còn gì khác nữa.

Thế nhưng, Lý Phổ vẫn tiếp tục đem linh lực truyền vào. Bắt đầu từ chân núi tra xét dần lên trên. Nhưng càng về sau, thần sắc của Lý Phổ lại càng trở nên không đúng. Mồ hôi cũng bắt đầu ứ ra ngoài.

Biểu tình ngưng trọng này của Lý Phổ, cũng khiến những người khác không khỏi lo lắng theo. Ánh mắt luôn nhìn chòng chọc vào Bảo Liên Kính, sợ bản thân không cẩn thận liền bỏ qua một chút ngóc ngách nào.

Bọn họ căng thẳng như vậy, cũng không phải là vì trượng nghĩa, lo âu cho an nguy của thiếu niên kia. Trái ngược lại, bọn họ là đang lo lắng cho chính mình, cũng như cả Vạn Kiếm tông này.


Mặc dù nói Đăng Thiên Tập có thể giúp người bình ổn tâm cảnh, diệt trừ tâm ma. Thế nhưng, nó đặt lên tiền đề là, kẻ đó có thể chịu đựng nổi uy lực của Đăng Thiên Tập. Nếu không, nhẹ thì vĩnh viễn không cách nào tăng tiến tu vi, sinh ra tâm ma. Nặng thì triệt để điên cuồng, nhập vào ma đạo, trở thành một cái đại ma đầu.

Nếu đặt ở khảo hạch bình thường, uy năng của Đăng Thiên Tập bị giảm bớt, thì bọn họ cũng sẽ không lo sợ nảy sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì cả. Thế nhưng, hiện tại Đăng Thiên Tập chính là năng lực toàn thịnh a. Nếu thiếu niên kia không chịu đựng được, tâm tính hỏng mất. Thì có lão thiên gia mới biết được, thứ quỷ quái gì sẽ xuất sinh ra.

"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, ngay khi bọn họ sầu não đến ruột đều thanh. Thì từ trên chân mây liền truyền tới một giọng nói lạnh băng, đem bọn họ đánh cái giật mình. Đồng loạt ngẩng đầu ngưỡng vọng, trên mặt mang theo vui mừng.

"Sư thúc."

"Sư thúc tổ."

"Hàn Vĩ tiên tôn."


"............"

Cho dù kích động, nhưng đám người vẫn quy củ chào hỏi. Chẳng mấy chốc, từ trên không trung liền đáp xuống hai người, một nam một nữ. Bọn họ là cưỡi phi kiếm mà đến, sau khi hạ xuống đất, phi kiếm cũng liền theo đó tan biến đi.

Nhìn thấy một đám người đêm hôm khuya khoắt tụ tập ở đây, cho dù là ai đi nữa, thì cũng sẽ nảy sinh hiếu kỳ. Nhãn thần đạm mạc nhìn bọn họ, gương mặt tuyệt luân của nữ tử, lại không có nửa phần cảm xúc nào.

Đứng ở sau người nữ tử, nam tử cũng có phần tò mò tiến về trước. Sau khi đáp lễ xong, mới chính khí hỏi han chút việc. Nhất là khi nhìn thấy tấm Kính Bảo Liên đang dựng thẳng đằng kia, hắn lại càng thêm hiếu kỳ:"Tông chủ sư huynh, ở đây đã xảy ra việc gì?"

**Sắp chạm mặt sư tôn rồi a~ Huyết Minh sắp được - bao nuôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận