Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

"Mắt của ngươi...là từ lúc nào không nhìn được?"

"Năm bốn tuổi..."

Nói tới đây, không gian bên trong trúc xá liền trở nên im lặng. Cả hai cũng không còn nói gì nữa.

- ------------------------

Lúc này, Di Sơn phái, từng tiếng gõ mõ, tiếng chuông ngân cũng bắt đầu vang lên khắp một tòa đại sơn. Thế nhưng, bên trong đại thiền điện của Di Sơn phái, không khí lại vô cùng đè nén, giống như sắp ngưng kết thành băng.


Chỉ thấy, đứng ở bên trong là lít nha lít nhít tăng sư, già trẻ lớn bé đều có. Ngồi ở trên cao nhất là ba vị đại sư lớn tuổi, vô cùng bễ nghễ uy nghi. Trên người đều khoác một bộ cà sa nạm vàng quý giá, trong tay lần lấy chuỗi hạt. Nhắm mắt không ngừng lẩm nhẩm kinh thư.

Mà ở trung tâm thiền điện, phân biệt là hai người tăng nhân đang quỳ gối. Trước mặt bọn họ còn bày một cỗ thi thể phủ lấy vải trắng. Những lời bàn tán xung quanh, đều là rơi vào trên bộ thi thể này.

"Trụ trì, ngài nhất định phải báo thù, lấy lại công đạo cho Tuệ Trần!" Lúc này, Tuệ Trì đã sớm mất bình tĩnh rơi lệ đầy mặt. Không ngừng dập đầu cầu xin trụ trì - Pháp Tướng đại sư.

Gã năm nay chỉ mới 19 tuổi, tâm cảnh cũng không tốt bằng đại ca của mình. Một khoảng thời gian dài không tìm được hung thủ giết hại tiểu đệ, đã sớm khiến gã muốn hỏng mất.

So với Tuệ Trì, Tuệ Nhân lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng cơ mặt đều đang căng cứng vặn vẹo, giống như cố gắng đè nén gì đó. Gã vội vàng dập đầu thật mạnh xuống đất, vang lên một tiếng vang trầm:"Cầu xin chư vị thánh tăng, báo thù cho hiền đệ..."

Đối diện với sự bi phẫn của hai người bọn họ, ba vị đại sư ở đây vẫn chỉ riêng phần mình tụng kinh. Nhưng là, rốt cuộc, vị thánh tăng ngồi bên trái nhất, vẫn là mở mắt ra. So với hai người còn lại, ông vẫn còn trẻ hơn rất nhiều. Khiếm khuyết một chút uy nghiêm.

"Hai vị sư điệt, các ngươi mau đứng lên đi, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy." Người này, pháp hiệu là Pháp Anh đại sư. Trong hàng thánh tăng ở Di Sơn phái xếp hàng thứ 3. Tính cách rất nhẹ dạ, dễ dàng mềm lòng.

Nghe thấy Pháp Anh nói, hai huynh đệ Tuệ Nhân vẫn kiên trì quỳ ở đó. Cũng không có bị Pháp Anh thuyết phục, lộ ra một cỗ chấp nhất khó đánh tan:"Nếu một ngày thù của tam đệ vẫn chưa báo, chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng lên."


"Sư huynh, việc này, ngươi xem...có thể giúp đỡ một chút..." Nhìn thấy tiểu đồ đệ bị người giết chết, đại đồ đệ thì quỳ gối không chịu dậy. Ngoài mặt không nói, nhưng trên thực tế, trong lòng lão đã sớm đau như dao cắt.

Vị đại sư mặt mũi bặm trợn, trên mặt phủ kín râu quai nón vừa mới cầu tình này, là nhị trưởng lão của Di Sơn phái - Pháp Quang đại sư. Đồng thời, lão cũng là sư phụ của Tuệ Trì và Tuệ Trần. Về phần Tuệ Nhân, gã là đồ đệ của Pháp Tướng trụ trì.

Hai vị sư đệ của mình đều đã mở miệng, Pháp Tướng cũng dừng lại kinh văn đang đọc. Ánh mắt phát ra, xuất hiện một cỗ vô thần chi sắc, coi nhẹ hết thảy, giống như trên đời này đã không còn gì có thể đả động đến ông nữa.

Gương mặt già nua với hàng lông mày bạc trắng của ông, bắt đầu khẽ nhúc nhích. Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại cao thâm khôn cùng, giống như đánh thẳng vào lòng người nghe. Ông chỉ liếc mắt nhìn thi thể của Tuệ Trần, lần nhanh tràng hạt:"Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Nhân quả báo ứng, không trách được ai..."

Nghe thấy lời Pháp Tướng nói, những người còn lại ở đây, chân mày đều sắp dính chặt với nhau. Trụ trì đây là có ý gì? Thù này rốt cuộc là báo hay không báo?

"Một khi đã động sát tâm, thì phải lường trước được bị người phản sát. Tuệ Nhân, Tuệ Trì, người tu phật, sợ nhất là lệ khí. Tuệ Trần đã chết, mọi chuyện liền kết thúc ở đây đi. Ta không muốn hai người các ngươi bị dính phải Tâm ma, rơi vào vạn kiếp bất phục. Chuyện của Viêm Lăng, chúng ta cũng đừng tiếp tục can dự vào nữa..."


"Tuệ Trì, bây giờ thế hệ trẻ của Di Sơn phái ta, chỉ còn có thể trông cậy vào ngươi. Nay Vạn Kiếm tông lại xuất hiện thêm một cái thiên tài. Ngươi nên trở về khắc khổ tu luyện thêm Kim Cang La Hán thể đến tầng bốn đi, Tiên minh đại hội sắp tới, đừng để Di Sơn phái bị mất mặt."

Lời này của Pháp Tướng, đã hiện rõ ra ý định buông bỏ việc này của ông. Thế nhưng, dù trong lòng có bao nhiêu không cam tâm. Thì ngoài mặt, huynh đệ Tuệ Nhân vẫn trầm mặt đáp ứng.

Di Sơn phái hiện tại, cũng đã không còn thời kỳ hoàng kim như trước kia nữa. Ở một mặt mà ngoại nhân không thấy, nó đang dần dần lụn bại theo thời gian. Chờ thêm dăm ba năm nữa, khi Pháp Tướng đại sư về trời. Nếu không có người đủ năng lực gánh vác, thì Di Sơn phái sẽ trực tiếp rớt khỏi vị trí Tứ đại tông môn, trở thành một cái môn phái nhất lưu, nhị lưu.

"Vâng, cung tiễn trụ trì..."

Nhưng là, ở dưới góc khuất che đậy, ánh mắt của Tuệ Trì vẫn như cũ lăng lệ. Gã thề, chỉ cần gặp được tên Viêm Lăng đó, gã nhất định sẽ bằm thây hắn thành vạn đoạn để trả mối thù này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận