Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Nhìn thấy biểu hiện của Huyết Minh, lửa giận trong lòng Ân Như Tuyết thoắt cái đã tiêu tan hơn nửa. Nhưng là, nàng vẫn nghiêm mặt, nhíu mày hỏi:"Ngươi rất thiếu tư nguyên?"

"Ừm." Không chút chần chừ, Huyết Minh liền gật đầu thật mạnh. Dứt khoát đến mức khiến cho Ân Như Tuyết có phần kinh ngạc. Sau đó mới chợt phản ứng đến một sự thật mà bản thân đã xem nhẹ.

Từ khi Huyết Minh trở thành quan môn đệ tử của nàng, nàng giống như cũng chưa từng cho hắn được một phân, một hào tài nguyên nào cả. Nhất là mười ngày trước, sau khi bị hắn liêu, nàng còn mất hết cốt khí bỏ chạy. Căn bản cũng chưa dạy dỗ hắn một ngày nào. Càng nghĩ, Ân Như Tuyết liền áy náy không thôi.

Ân Như Tuyết phất tay, đem gần ngàn viên thượng phẩm linh thạch từ trong không gian đổ rạp ra đất. Ở trên nền nhà chất thành một ngọn núi nhỏ, tỏa ra linh khí thuần túy. Âm thanh không chút dao động nhưng lại ẩn chứa bá đạo:"Sau này không cần như vậy, ta nuôi ngươi."

Một núi nhỏ linh thạch, khiến thần sắc trên mặt Huyết Minh lộ ra kinh ngạc. Bàn tay hơi vươn ra, run rẩy nắm lấy một viên linh thạch to chừng nắm tay. Trong lòng lại không ngừng cảm khái, Ân Như Tuyết là nhà có mỏ linh thạch hay sao a?


Giống như để khẳng định suy nghĩ của Huyết Minh. Ân Như Tuyết lại lạnh nhạt trần thuật. Nhưng lời nói, lại có thể khiến chín phần chín tu sĩ trên cả đại lục chấn kinh không ngớt:"Phía sau núi có vài mỏ linh thạch. Nếu dùng hết, liền đi đào."

Lúc này, Huyết Minh cũng đã xem như lý giải vì sao linh khí trên Thính Trúc phong lại nồng đậm tới như vậy rồi. Nghe cho kĩ, người ta là có mỏ linh thạch. Hơn nữa, không những là một cái, mà là vài cái a!

Nghe lời Ân Như Tuyết, Huyết Minh liền ngoan ngoãn đem linh thạch cùng một đám "đồ vật linh tinh" thu trở về.

Trong lúc đó, Ân Như Tuyết cũng là nhìn chằm chằm Huyết Minh, sau đó, mày liễu liền càng nhíu càng sâu. Hiện tại quan sát kĩ, nàng mới phát hiện, phong cách ăn mặc và y phục trên người Huyết Minh có chút không đúng. Hắn đang mặc một bộ cẩm bào màu tím, trên trán buộc đai ngọc. Ít đi một chút khí tức đơn bạc, lại nhiều ra một cỗ quý khí chi tư.

"Y phục của ngươi là ở đâu ra?" Nếu Ân Như Tuyết không nhìn nhầm, thì kiểu y phục này rất giống y phục của Đại đệ tử Vạn Thống cung. Tên gọi giống như là Âu Dương...gì đó?

Vờ như không nhận thấy được sự khó chịu trong giọng nói của Ân Như Tuyết. Mỉm cười rất nhẹ, Huyết Minh liền chớp mắt, không chút chậm trễ trả lời:"Bẩm sư tôn, là Thế Hiên sư điệt đưa cho ta."

"Thế Hiên? Đại đệ tử của Liễu Chính?"

Nhìn thấy tiểu đồ nhi nhẹ gật đầu nhỏ, Ân Như Tuyết liền cảm thấy có chút hư thoát. Quả nhiên, vừa mới để tiểu đồ nhi rời khỏi mắt, hắn đã bị kẻ không ra gì cho cắp đi rồi a.

Hít vào một hơi, Ân Như Tuyết liền sâu kín nói với Huyết Minh. Nhưng cũng không dám nói quá mức nặng nề, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ một chút:"Sau này tránh xa hắn, tâm địa kẻ này rất hỏng."


[............] Nghe thấy lời nói dịu dàng tình cảm của Ân sư tôn, hệ thống chỉ cảm thấy trên mặt co rút một trận. Chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét. Rốt cuộc ở trong mắt nàng, ký chủ có bao nhiêu thiện lương, bao nhiêu yếu đuối vậy a? Ký chủ mới là người có tâm địa xấu nhất có được không?

- ------------------------

Giữa trưa, đứng dưới rừng trúc, Huyết Minh đang yên lặng hồi tưởng lại thức thứ nhất trong Vạn Kiếm Quy Tông mà bản thân vừa mới lĩnh hội được. Trong đầu bắt đầu xuất hiện vô số hình ảnh chuyển hóa của kiếm thức. Nắm lấy thiết kiếm trong tay, hắn cũng chậm rãi chuyển động theo.

Vạn Kiếm Quy Tông là độc môn kiếm pháp của Vạn Kiếm tông. Chỉ cần là đệ tử nội môn, thì đều có thể học được. Kiếm kỹ có tổng cộng năm thức, thuộc về Thiên phẩm thượng đẳng võ kỹ. Nhưng muốn luyện được viên mãn, thì phải xem ngộ tính của mỗi người.

Môn kiếm pháp này, Ân Như Tuyết vừa mới đưa cho hắn vào lúc sáng. Không giống như võ kỹ hệ thống đưa, chỉ cần sở hữu liền có thể vận dụng được. Mà kiếm kỹ này, là phải từ từ đi lĩnh hội. Nhưng chỉ tốn một khắc thời gian, hắn đã có thể nắm chắc được thức thứ nhất, bắt đầu thi triển.

Thiết kiếm trong tay hắn chuyển động trên không trung. Hắn không sử dụng linh lực, chỉ đơn thuần múa kiếm. Mới đầu, kiếm thức vẫn còn hơi vướng víu chậm chạp. Nhưng sau hai ba lần, đã trở thành lô hỏa thuần thanh.


Từng đạo kiếm ngân lướt qua không trung, đem lá trúc cuốn bay xào xạc. Vài mảnh lá trúc rơi xuống, bị lưỡi kiếm lướt qua, hoàn chỉnh chạm đất. Nhưng đợi khi kiếm phong thổi tới, lá trúc liền hóa thành vô số mảnh nhỏ tản mát ra.

Vạn Kiếm Quy Tông, thức thứ nhất, lấy nhất kiếm ứng vạn kiếm.

Đứng ở không xa, nhìn về phía Huyết Minh đang luyện kiếm. Đồng tử băng lãnh của Ân Như Tuyết cũng không khỏi hiện lên một tia chấn kinh. Nhất là khi kiếm pháp của hắn đang dần dần trở nên thuần thục lên, nàng liền lập tức thở dài một hơi.

Một nén hương, đem một thức kiếm kỹ Thiên cấp luyện đến thuần thục. Một kiếm đánh ra, tương đương với 56 đạo kiếm khí. Loại thiên tư này, quả thật là xứng đáng với hai chữ...yêu nghiệt.

**Nhắc đến kiếm tu, liền phải nhắc tới Kiếm Ma Độc Cô tiền bối ( Idol của ta). Trong số các tác phẩm của Kim Dung, ta chỉ thích duy nhất Độc Cô Lưu Vân ( Độc Cô Cầu Bại) mà thôi. Về phần Quách Tĩnh, Dương Quá, Trương Vô Kỵ gì gì đó...Ha hả, xin mời đi thẳng rẻ trái a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận