Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

"Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì mới trả ký chủ lại cho ta." Nắm tay siết chặt, hệ thống khó chịu hỏi.

Hệ thống chịu nhượng bộ, khiến Lăng Phàm không khỏi vui vẻ cười cười. Sau đó, mới không vội giải thích:"Đơn giản a. Ta sẽ để ngươi chơi một trò chơi. Ký chủ nhà ngươi lúc này đã trốn vào một góc an toàn, cụ thể là ở chỗ nào ta cũng không rõ lắm. Chỉ cần trong vòng 1 canh giờ, ngươi đem hắn tìm ra được, thì ta sẽ không bao giờ làm khó dễ hắn nữa. Có được hay không?"

"Được." Suy tư một lát, hệ thống liền gật đầu. Theo sau đó, chỉ thấy Lăng Phàm bỗng dưng lại phất tay. Ánh mắt hệ thống liền hóa đen, giống như bị dịch chuyển đến không gian khác.

Đợi khi nàng lần nữa lấy lại tinh thần, thì khung cảnh xung quanh đã sớm biến đổi. Nhưng khi nhìn thấy nơi này, bản thân hệ thống đều không nhịn được mà nhíu chặt chân mày. Ánh mắt liếc qua Lăng Phàm đang đứng một bên, không kìm nén được tức giận hỏi:"Ngươi đem hắn nhốt vào đây?"

"Không có, là hắn tự chạy vào đây a. Không có liên quan gì tới ta." Không riêng gì hệ thống, Lăng Phàm cũng có chút kinh ngạc mà đánh giá xung quanh. Sau đó, lại nghĩa chính liêm từ phản bác.


"Mỗi một người, trong lòng đều sẽ có một cái thế giới như thế này. Nó giống như ảnh chiếu, chiếu ra hết thảy cảm nhận của người đó về thế giới bên ngoài. Mà chỗ này, chính là thế giới trong cảm nhận của hắn."

Nghe thấy lời giải thích của Lăng Phàm, hệ thống không cấm kinh hãi lên. Đôi mắt lấp lánh ánh nước lại đánh giá xung quanh thêm vài lần, lẩm bẩm:"Đây...chính là thế giới ở trong cái nhìn của hắn?"

Chỉ thấy, đập vào trong mắt hệ thống là một thế giới tràn ngập huyết sắc. Bầu trời màu đỏ, tất cả mọi thứ đều là màu đỏ. Bọn họ đang đứng trên một con đường trải dài không thấy điểm cuối. Xung quanh có huyết vụ lượn lờ, khiến tầm nhìn bị hạn chế rất lớn.

"Kinh ngạc sao? Ta cũng giống ngươi, quả thật là có chút kinh ngạc. Nhưng là, nếu ngươi nhìn thấy thế giới của ta rồi, ta dám chắc, ngươi nhất định sẽ khóc thét bò trở ra a. Làm sao, một lát nữa có muốn đi thử một chút hay không?"

"Không." Nghe thấy Lăng Phàm hỏi, hệ thống liền hồi thần, chém đinh chặt sắt phản đối. Thế giới trong đầu của bệnh tâm thần, ai lại muốn đi vào xem kia chứ? Nhất là khi tưởng tượng đến bên trong rất có thể là máu tươi chảy thành sông, xác chết chất thành đống, lệ quỷ bay đầy trời,... Hệ thống liền lập tức rùng mình, lắc lắc đầu đem những hình ảnh này vứt ra khỏi đầu. Quả nhiên, vẫn là ký chủ nhà mình đáng yêu hơn một chút.

Lo lắng Lăng Phàm lại nói thêm cái gì, hệ thống liền dứt khoát bước đi trên con đường. Trong lòng thầm hứa, nhất định sẽ kiếm được ký chủ trước khi một canh giờ trôi qua.

Nhìn thấy hệ thống đã rời đi, Lăng Phàm cũng không có gấp gáp. Chỉ là thả chậm bước chân đi theo sau lưng nàng. Đôi lúc lại đánh giá xung quanh một chút, phảng phất là tại đi dạo.

"Con đường này rốt cuộc là dẫn tới đâu a?" Đi một lúc lâu, khung cảnh tứ phía vẫn không có một chút biến đổi nào, khiến hệ thống cũng không khỏi nhẹ lẩm bẩm. Hoài nghi chính mình có phải là đang nhầm đường rồi hay không.

Rớt lại ở phía sau, nghe thấy hệ thống đang tự hỏi, trên mặt Lăng Phàm không có một chút biểu lộ gì, thuận miệng đáp:"Có lẽ là diễn tả cuộc đời của hắn đi, âm u mờ mịt, dài dằng dặc, chán trường."


"Làm sao ngươi biết được." Hệ thống cảm thấy quả thật là có chút đạo lí. Nên không khỏi tò mò hỏi lại.

Bị hệ thống nhìn chằm chằm, Lăng Phàm liền ra vẻ thần bí híp mắt, hai tay chắp ở sau lưng. Sau đó, dưới ánh mắt hiếu kỳ của nàng, liền thấp giọng nhả ra hai chữ:"Ta đoán."

Hệ thống:............

Quả nhiên là nàng đã chờ mong quá nhiều rồi a. Lập tức xụ mặt, hệ thống liền quăng cho Lăng Phàm một cái bạch nhãn, tiếp tục đi về trước. Nhưng không thể không thừa nhận rằng, Lăng Phàm đã thuận lợi làm hòa hoãn bầu không khí. Khiến sự chán nản của hệ thống giảm bớt đi không ít.

Một đường đi tới, cũng không biết đã đi tận bao lâu, ngay khi Lăng Phàm đều có chút sụp đổ muốn ngủ. Thì quang cảnh trước mặt rốt cuộc cũng biến đổi.

Phía trước là một cái thôn trang, kiến trúc đan xen giữa hiện đại và cổ đại, cùng xung quanh giống nhau, tất cả đều là một màu hồng sắc. Hai bên đường, còn có thể nhìn thấy từng cái "người" đang đứng thẳng.


Ngoại hình của chúng giống như con rối bằng vải, trước đầu được vẽ một gương mặt cười. Nét vẽ nguệch ngoạc giống như một đứa trẻ đang vẽ bậy. Phía sau đầu lại vẽ lên một trương mặt khóc, một số khác thì lại là mặt phẫn nộ, buồn bã, nham hiểm,...

"Đây là thứ gì?" Không biết vì sao, nhìn những thứ này, tâm tình của hệ thống lại có phần sa sút. Nàng cũng không dám động vào chúng. Bởi vì không biết làm vậy có thể hay không sẽ làm hại tới ký chủ.

Không giống với hệ thống cẩn thận từng li từng tí, Lăng Phàm lại vô cùng tùy ý nắm lấy đầu của một con rối, đem nó nhấc lên. Trái ngắm phải ngắm một chút, phảng phất như đã biết ra điều gì:"Đây là con người a."

"Ngươi chắc chứ?" Thứ này ngoại trừ có ngũ quan rời rạc, có thể đại khái nhìn tới là một gương mặt ra. Thì hệ thống căn bản là không thể đem bọn chúng liên tưởng được một chút nào tới "con người" cả.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn lại thành một đoàn của hệ thống. Lăng Phàm liền kiêu căng nhướng mày, khinh bỉ nói:"Đương nhiên rồi. Đây chính là con người ở trong mắt của hắn a, giả tạo, chết lặng, giống như một con rối vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận