Lời nói vừa ra khỏi miệng, Liễu Ninh Anh liền hối hận. Nhất là khi bị Trác Thiên Hạo chỉ trích, khóe mắt nàng đỏ lên. Đồng thời cũng nhận ra ánh mắt thất vọng của Âu Dương Thụy.
Theo bản năng, nàng khẽ cầu cứu nhìn sang Phó Tử Tranh. Nhưng là, phát hiện y từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhìn mình, chỉ mãi quan sát Vương cung. Liễu Ninh Anh liền không nhịn được nữa mà che miệng bật khóc.
Nàng cũng không muốn a. Nàng chỉ là nhất thời lỡ lời mà thôi. Nàng biết sai rồi, nàng không cố ý đâu...
Nhìn thấy Liễu Ninh Anh cuộn mình trong góc, Âu Dương Thụy cũng không đi an ủi. Bởi vì những lời vừa nãy của nàng, xác thực là vô cùng quá đáng, chọc người không vui. Hơn nữa, hắn đã chết lặng đối với trình độ ngu xuẩn của Liễu Ninh Anh. Bản thân mình ngu ngốc làm liên luỵ người khác, lại còn dám lớn tiếng trách móc. Đáng đời bị cô lập.
Hơn nữa, hắn lúc này đã toàn tâm toàn ý lo lắng cho an nguy huynh đệ tốt của mình. Nào có thời gian quản nàng kia chứ. Muốn khóc liền khóc đi.
"Ta có việc, rời đi một lát." Không nhìn Liễu Ninh Anh, Phó Tử Tranh thu hồi tầm mắt đang nhìn về Vương cung. Y cúi đầu, thật sâu thở dài, giống như bất đắc dĩ lại ảo não. Mặc dù là thông tri những người khác, nhưng không để bọn họ xen vào, y đã chủ động xoay người bỏ đi.
"Phó sư huynh!" Ấn tượng của Hạ Vi đối với Phó Tử Tranh cũng rất không tồi. Thấy y muốn đi, nàng liền há miệng gọi lại. Nhưng bất chợt lại bị Vệ Tiếu Điệp can ngăn:"Tiếu Điệp, sao ngươi lại cản ta a?"
Vệ Tiếu Điệp không đáp lời nàng, chỉ đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Thụy đang vò đầu bức tóc, cùng với Trác Thiên Hạo không ngừng đi tới đi lui kia. Trầm giọng hỏi:"Kế tiếp nên làm sao bây giờ?"
Đối với Lãnh Hàn quanh thân tràn ngập lãnh khí cùng kiếm ý, nàng không dám tới gần.
Về phần Triệu Tử Kiều và những người khác, cũng triệt để bị nàng bỏ qua. Bởi vì đối với việc Huyết Minh bị giam giữ, bọn họ đều tỏ thái độ bàng quan.
"Ài...Trước theo dõi kỳ biến đã. Nếu lâu quá vẫn không có động tĩnh của Huyết Minh. E rằng cũng chỉ có thể dùng hạ sách, trở về tông môn tìm kiếm trợ giúp mà thôi." Âu Dương Thụy buồn bực đáp.
"Mong sao tới lúc đó, chúng ta sẽ không bị Sư thúc tổ lột xuống một lớp da."
Nghe Mục Thanh Ca lo âu thầm thì, lại nhớ tới danh xưng sát thần của Hàn Vĩ tiên tôn. Đám người ở đây đều đánh cái rùng mình.
Rắc rối mà bọn họ dây vào, giống như càng ngày càng phiền toái hơn rồi thì phải...
- ----------------------------
Giờ Ngọ, Huyết Minh thay đổi một bộ lam y, sau đó liền theo sau Lưu lão đi đến nhạc phòng lấy đàn. Chỉ là, vừa mới mở cửa tiến vào, Huyết Minh đã sững người ngay lập tức, sắc mặt âm trầm như nước.
Đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Huyết Minh không đi vào trong, Lưu lão liền khó hiểu đạo. Đồng thời lại nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua trước Huyết Minh. Chỉ vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong, Lưu lão đã cả kinh mở to mắt, hô lên:"Điều này làm sao có thể? Nhạc cụ đều bị phá hủy hết rồi a!"
- ----------------------------
Bên trong thiên điện, Tiếu Thương Thiên và Đổng Tuyền đã ngồi vào bàn ăn. Thức ăn cũng sớm được bưng lên, đặt đầy trên bàn tròn với đủ loại sắc thái, hương vị. Chỉ là, bầu không khí lúc này có phần kiềm chế, khiến đám tỳ nữ đều đồng loạt cúi đầu, không dám thở mạnh.
Lúc này, mành lụa giăng ở đây đều đã bị vén lên hết. Cả hai người bọn họ đều không hề động đũa. Tiếu Thương Thiên không nói lời nào, trái lại, Đổng Tuyền ngồi cạnh bên lại bắt đầu lải nhải oán trách.
"Nữ cầm sư này có giá thật lớn a. Dám để Vương thượng chờ lâu như vậy. Thật sự là không đem ngài để vào mắt mà." Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Đổng Tuyền cũng không dám lại gọi Huyết Minh là ca kỹ nữa. Tuy giọng khó chịu, nhưng trong mắt nàng lại có phần đắc ý.
Đổng Tuyền đã sớm sai Tế Thảo đi phá hư hết nhạc khí trong Vương cung. Bởi vì nàng muốn nhìn xem, không có nhạc cụ, ả tiện nhân kia sẽ lấy gì diễn tấu, lấy gì mê hoặc Vương thượng. Hơn nữa, nàng ta chậm trễ thời gian, để Vương thượng chờ đợi, khẳng định sẽ khiến hắn giận dữ không vui. Đến lúc đó, nàng cũng không tin tiện nhân đó có thể đắc chí được nữa.
Đợi khi Huyết Minh bước vào, đập vào mắt hắn chính là loại tình cảnh này. Kỳ thật, nếu không phải e ngại Tiếu Thương Thiên, hắn đã sớm đi lên xé miệng nữ nhân Đổng Tuyền này từ lâu rồi. Một tiếng ca kỹ, hai tiếng ca kỹ, mặt thì xinh đẹp, nhưng miệng lại thối hơn cả hố phân. Hành hung loại nữ nhân như nàng ta, hắn ngay cả một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Thấy Huyết Minh và Lưu lão tiến vào, Đổng Tuyền cũng lập tức im miệng, ra vẻ yểu điệu ngồi nghiêm túc. Chưa kịp nói gì, liền đã nghe thấy Tiếu Thương Thiên lên tiếng:"Đàn đâu?"
"Vương thượng, không biết nhạc khí đã bị ai làm hư hết rồi a!" Không cần Huyết Minh giải thích, Lưu lão đã sầu mi khổ kiểm đứng ra báo cáo.
Nghe thấy việc này, Tiếu Thương Thiên bất động thanh sắc quét mắt xem Đổng Tuyền một cái, khiến người sau sợ hãi tới da đầu run lên. Nhưng phát hiện hắn chỉ là nhìn thoáng qua liền dời đi ánh mắt. Nàng mới có thể thở phào trong lòng.
Lúc này, Tiếu Thương Thiên cũng không có bảo người đi truy tra hung thủ. Trái lại, lại phất tay lệnh Lưu lão lui ra ngoài. Kế tiếp, mới chuyển dời tầm mắt sang người Huyết Minh, nhàn nhạt phân phó:"Tối nay đến tẩm cung đàn cho bổn vương nghe. Còn hiện tại, qua đây thị quân của ngươi đi."
( thị quân: phục thị quân vương.)
Nghe thấy Tiếu Thương Thiên bảo Huyết Minh tối nay đi tẩm cung. Tâm thần của Huyết Minh và cả Đổng Tuyền đều đồng thời run lên. Mặc cho mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhưng cả hai cũng không hề biểu lộ ra ngoài. Một bộ kính cẩn nghe theo.
Huyết Minh ngoan ngoãn đi tới, đứng ở bên cạnh Tiếu Thương Thiên. Thần sắc cung kính vô cùng, nhưng trong lòng lại sớm mắng hắn ta cẩu huyết lâm đầu. Xin nhờ, hắn là được tuyển đến làm cầm sư, chứ không phải thị nữ thiếp thân! Mấy chuyện bưng trà đổ nước này tại sao lại phải rơi xuống đầu hắn chứ?
Huyết Minh không nói, nhưng ở một bên, Đổng Tuyền đã có phần không nhịn nổi nữa. Cố gắng nâng lên khóe môi, cười nói:"Vương thượng, nàng ta là cầm sư a. Để nàng ta đến phục thiện cũng không tốt lắm đâu. Nếu không, liền để nàng ta lui ra...ách..."
( Phục thiện: phục vụ dùng bữa.)
Chưa nói dứt câu, Đổng Tuyền đã bị Tiếu Thương Thiên lườm một cái. Trái tim nàng ta ngay lập tức liền nhảy lên tận cổ họng, đem tất cả lời muốn nói đều nuốt ngược trở về.
**Có một bạn hỏi về chiều cao của các nhân vật, cho nên ta sẽ ghi khái quát một chút cho mọi người có thể trừu tượng ra a:
- -A Minh: 1m69 ~70 ( chân ngắn cute ≥3≤)
- -TTT: 1m83 ( cao hơn A Minh khoảng nửa cái đầu.)
- -Shizun: 1m74 ( A Minh đứng cao hơn lỗ tai Shizun một chút.)
- -Đại ca: 1m91 ( A Minh đứng chắc khoảng tới cằm.)
- -Đại tỷ: 1m71 ( nữ hình) và 1m77 ( nam hình).
- -U Linh tỷ: 1m78 ( ư ư...kimochi... Tỷ hãy đến chiếm đoạt ta đi~)
- -Trưởng FC - Thế Hiên: 1m71~72 ( hai huynh đệ chân ngắn y chang nhau. ≧∇≦)
- -Trác nam chủ: 1m79 ( chậc chậc...(๑•́ ₃ •̀๑))
- -Y Trân: 1m67. ( Rốt cuộc cũng có người lùn hơn A Minh rồi. (>.