[ Đinh, nhiệm vụ đặc biệt: Tương tư đừng tương phụ. Thành công đem thê tử của ký chủ cứu ra.]
Nghe thấy thông báo nhiệm vụ của hệ thống, không chút do dự, Huyết Minh liền thả người bay vào trong cánh cổng. Nhưng là, chỉ vừa bước qua cánh cổng này, âm thanh khóc than ồn ào liền lập tức truyền vào trong tai của Huyết Minh. Cùng với sự yên tĩnh, uy nghiêm ở bên ngoài cánh cổng tạo thành tiên minh đối lập với nhau.
Lúc này, Huyết Minh mới phát hiện bản thân là đang đứng trên một con đường mòn, đất đá khô cằn. Xung quanh là những bụi cỏ khô khốc, vàng úa, cùng với một số loại rắn độc, bò cạp đang liên tục bò tới bò lui.
Mà ở bên cạnh của hắn cũng là đang đứng một cái âm binh mặc y phục màu xanh. Trong tay của gã cầm lấy một sợi roi cùng một sợi xích sắt đang không ngừng quất vào trên người của một cái âm hồn khác. Khiến cho âm hồn đó ngã vào trên đám cỏ, bị độc xà cùng bò cạp thi nhau cắn xé đến liên tục kêu thảm.
Thu hồi ánh mắt, Huyết Minh lại chậm rãi theo đường mòn đi sâu vào trong. Dọc đường cũng gặp phải không ít âm binh cùng vong hồn. Trong đó đương nhiên cũng có không ít ánh mắt tò mò đặt lên người của hắn.
"Hì hì hì...chàng trai a...ta muốn ăn thịt của ngươi..."
"Hu hu hu, đại ca a. Mau cứu ta đi nha, ta chết thật sự thảm. Ta không tìm thấy đầu của mình."
"Đi, đi, ở đó lải nhải cái gì hả?"
"........."
Có lão nhân, có tiểu hài, có lành lặn không tổn hại, có máu me đầm đìa không nhìn rõ nhân dạng. Tất cả đều đang kêu khóc om sòm, có kẻ còn muốn đưa tay kéo lấy Huyết Minh. Nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ cũng đều bị âm binh trấn áp lại mà ngoan ngoãn phục tùng.
Theo Huyết Minh càng ngày càng đi sâu vào trong, số âm hồn vặn vẹo dữ tợn cũng liền càng trở nên ít đi. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi Huyết Minh đi đến nơi nào, biển hoa Mạn châu sa dọc theo đường đi cũng lại bắt đầu nở rộ theo. Tứ phía đều tràn ra một màu đỏ rực như máu như lệ, lại tựa như một bàn tay yếu ớt đưa lên trời, muốn cầu khẩn cùng níu kéo một thứ hư vô gì đó.
"Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện
Bến Vong Xuyên, vậy mà cũng quên sông
Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết
Đá Tam Sinh, ghi chép hết ba đời."
( Nguyên gốc của Lưu Khâm Hưng:
Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn
Vong Xuyên hà bạn diệc vong xuyên.
Nại Hà kiều đầu không nại hà,
Tam Sinh thạch thượng tả tam sinh.)
Từng bước một đi về phía trước, ánh mắt của Huyết Minh liền nhanh chóng bắt gặp hình dáng của cầu Nại Hà. Nhưng càng nhiều hơn đó, là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến có điểm xa lạ đối với hắn.
Lúc này đây, những ký ức được phủ đầy lớp bụi thời gian ở trong tâm trí của Huyết Minh rốt cuộc cũng từ từ hiện ra. Khiến cho hắn không khỏi bước về trước một bước, bàn tay ở phía trong tay áo đang liên tục run lên. Môi mỏng mấp máy, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể hóa thành hai từ nhẹ nhàng bay theo gió.
"Đoá Đoá..."
Mà lúc này, chiếc bát múc canh trong tay của Hứa Tiểu Đoá cũng liền lập tức run lên. Rơi thẳng xuống mặt đất hóa thành vô số mảnh vỡ văng tung tóe. Mà nàng, cũng liền không thể tin được mà quay đầu nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không có ai mở miệng nói ra gì cả. Nhưng là, bọn họ lại lặng lẽ hiểu được suy nghĩ của nhau. Ánh mắt, đáy lòng, đều tràn đầy sóng trào mảnh liệt.
"Đoá Đoá..."
"Đoá Đoá..."
Dường như có chút mới lạ, Huyết Minh liền thẫn thờ mà lặp lại hai từ này. Nàng vẫn như cũ búi kiểu tóc Viên kế mà đêm hôm đó, trước khi rời đi hắn đã vấn lên cho nàng.
Nàng vẫn như cũ cài lấy cây trăm gỗ thô sơ xấu xí đó. Hắn còn nhớ, nó là do hắn tự tay làm ra cho nàng. Khi đó, nàng còn bĩu môi ghét bỏ nó xấu.
Vạn năm rồi...Mấy chốc cũng đã vật đổi sao dời...
Đối diện với từng tiếng, từng tiếng gọi của Huyết Minh. Hứa Tiểu Đoá là chỉ dịu dàng mỉm cười chạy về phía hắn. Mỗi một tiếng gọi của hắn cất lên, nàng liền câu lên khóe môi mà đáp:"Ta ở."
Thế nhưng, ngay cả một bàn tay của nhau, hai người vẫn chưa chạm đến được thì Huyết Minh bỗng dưng lại nhíu chặt mày lại. Xuất ra Vấn Hồi kính, phất tay liền đem tàn hồn của Hứa Tiểu Đoá thu vào bên trong. Sau đó, hắn mới đem nó nhét vào trong lòng ngực của mình. Nhẹ giọng thầm thì:"Đợi ta..."
Không chút chậm trễ, Huyết Minh cũng vội vàng thả người theo hướng hương khí phát ra mà bay đi. Âm Dương Hồi Vong Đằng được cột trên tay hắn cũng liên tục phát ra tiếng "leng keng", đem những ác vong và âm binh muốn đến gần hắn đều trực tiếp đánh bay.
Mà hắn, cũng nhanh chóng lao về phía cổng Địa phủ. Theo tiếng gió ùa ùa phất qua bên tai cũng như con đường ngày càng trở nên quen thuộc. Mắt thấy cánh cổng uy nghiêm, đồ sộ kia lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn thì một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị liền từ trên đỉnh đầu của hắn truyền tới.
"Đúng là gan to bằng trời, cư nhiên dám đến Địa phủ của ta cướp người!"
**Hôm nay còn có chương a.
**Đúng rồi, truyện Thượng Vị Giả ta sẽ -Tạm- Drop nha. Lý do là ta vẫn cảm thấy nó nhạt nhạt, thiếu thiếu thứ gì đó. Chưa thật sự gây ấn tượng cho chính ta. Cho nên ta sẽ tạm Drop nó để tìm thêm ý tưởng cho đến khi End truyện HTTDCMT.( Chứ đào hố mãi mà không lấp thì cũng không được a.) ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥
*Thời gian sắp tới ta sẽ chuyên tâm viết truyện này ( 1 ngày từ 1 - 3 chương). Và thông báo cho mọi người biết một tin, theo dự đoán của ta. Truyện này có thể sẽ lên tới ngàn chương a. Hố sâu vô cùng!(ノ>∀