Ngay lúc đoàn người Vân Túc trở lại động phủ, Đan Vân tôn giả Kiếm Tiên môn mang theo một đám người bắt đầu đuổi theo hướng Tây Bắc, rất nhanh, họ đã cưỡi pháp bảo phi hành đuổi tới gần sa mạc Tây Bắc, Đan Vân tôn giả đứng ở đầu mũi thuyền nhìn ra bên ngoài, bên người là một nam tu dáng người thấp bé đang đứng, Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn ngũ quan này chính là Phượng Nô đã thất lạc nhóm Vân Túc ở thành Bách Mộ.
Phượng Nô cảm ứng một vòng tròn trong tay, nói với Đan Vân tôn giả: “Tiền bối, từ nơi này vẫn đi theo hướng Tây Bắc, chỉ hai trăm dặm nữa là tới mục đích.”
Đan Vân tôn giả nhìn về phía trước, thản nhiên gật đầu, không nói gì.
Chẳng qua cũng chỉ một hồi sau, đoàn người Kiếm Tiên môn liền tới ốc đảo ngoài động phủ của Thương Thăng.
Thuyền ngừng lại hạ xuống dưới, một đám tu sĩ lục tục hạ xuống đất, nhìn cảnh sắc hoang vắng kia, có người liền nói với Đan Vân tôn giả đi đầu: “Đan Vân tôn giả, Thương Thăng kia thực sự ở trong này? Tại hạ thấy không giống lắm! Ngài xem cảnh tượng thật hoang vắng…”
Đan Vân tôn giả khẳng định nói: “Không ở đây thì còn có thể ở đâu được nữa? Ta thấy cảnh sắc nơi này không tệ, phong thủy cũng không tệ, là một nơi cư trụ tốt.”
“Vậy Huyết Sát tôn giả ở đâu vậy? Chẳng lẽ… là ở đáy hồ?” Lại có người nhìn qua ốc đảo, chỉ vào hồ ở giữa ốc đảo mà hỏi.
Bọn Bắc Cung Tố Cầm đứng cạnh Đan Vân tôn giả liếc nhìn nhau, trầm mặc không nói, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.
Đan Vân tôn giả cười không nói, cầm một cự kiếm lăng không, trảm một kiếm xuống hồ nước, vô số bọt nước vọt lên, rung động ầm ầm, ngay cả mặt đất cũng rung động theo.
Đợi một hồi lâu sau, mới nghe thấy có tiếng thét dài, chấn tới người ù tai hoa mắt, sau đó là một con rồng xanh lộ đầu ra khỏi mặt hồ, thấy nhiều người như vậy, liền muốn lặn xuống một lần nữa bẩm báo tình huống cho chủ nhân.
Lại không ngờ Đan Vân tôn giả thấy nó vừa lộ diện, tuy rằng tu vi nó cao thâm, nhưng ỷ vào việc bên mình người nhiều, nên vẫn ra tay với nó, làm cho nó vội vàng trốn tránh, không thể không thoát ra khỏi mặt nước, xoay vòng trên không trung, tấn công Đan Vân tôn giả, liên tiếp phun cầu băng từ trong miệng, nện xuống từ trên không trung.
“Đan Vân tôn giả, vãn bối tới giúp ngươi một tay.” Tu sĩ khác thấy tình cảnh này, đều chen chúc tiến lên, giúp đỡ Đan Vân tôn giả ngăn cầu băng nặng tựa trăm cân từ trên trời rơi xuống.
Đan Vân tôn giả thừa cơ hội này cũng bay lên trên không trung, áp lực nhất thời giảm bớt.
Thanh Mạch thấy đối phương một mình tới gần hắn, liền ngừng phun cầu băng, mà tránh khỏi công kích phát thuật và pháp bảo phía dưới, vừa phun vũ khí băng to bằng cánh tay hướng tới chỗ Đan Vân tôn giả, đao bay đầy trời, kín không kẽ hở, vũ khí băng sắc bén đâm rách không khí, phát ra tiếng vun vút, át cả tiếng xé gió từ pháp bảo.
Cho dù thỉnh thoảng có một hai pháp thuật đánh vào người Thanh Mạch, cũng không đau không ngứa, lực phòng ngự của bản thân yêu tu rất mạnh, có thể sánh với pháp bảo.
Đan Vân tôn giả một kiếm hóa vạn, vạn tên tề phát, cùng đâm tới Thanh Mạch, vũ khí băng tương đương với kiếm, keng một tiếng tia lửa chói mắt hiện lên nơi hai vũ khí va chạm, vũ khí băng từng bước tới gần Đan Vân tôn giả, vạn kiếm nhất tề bị bức lui ra sau, chỉ trong nháy mắt, kiếm biến mất trước mắt, sau đó vũ khí băng tốc độ siêu nhanh sắp sửa đâm xuyên qua người Đan Vân tôn giả.
Đan Vân tôn giả thấy tình thế không ổn, vội vàng lắc mình, để lại từng đạo tàn ảnh giữa vô số vũ khí băng, không biết tột cùng Đan Vân tôn giả ở nơi đâu, người xem hoa cả mắt.
Đan Vân tôn giả né tránh một hồi, roẹt một tiếng, y bào bị đâm rách một lỗ, nhưng không đâm tới rách da, chỉ kịp cảm thán một tiếng tu sĩ Đại Thừa kỳ quả nhiên danh bất hư truyền, liền vội vàng đối phó với vũ khí băng bay đến tiếp đó.
Nếu tất cả mọi người đều đã không đối phó được, xem ra cũng chỉ có thể thử dùng trí: “Vị tiền bối này thủ hạ lưu tình, vãn bối là đại trưởng lão Kiếm Tiên môn, muốn tới bái phỏng Huyết Sát tôn giả một chút, xin hãy châm chước cho.”
“Không biết đạo hữu nói tới người nào? Nơi này chỉ có một mình yêu tu ta đây đóng quân, còn phải mời các vị mau đi cho, chớ quấy rầy ta tu luyện ở đây.” Giọng nói thanh lãnh nhu hòa, thấm vào ruột gan, dư âm tựa như còn văng vẳng bên tai ba ngày không hết, giọng nói của Thanh Mạch lúc nào cũng ôn nhuận như ngọc như thế.
Nói xong, một luồng sáng xanh chợt lóe, Thanh Mạch hóa thành hình người, dáng người vẫn cao quý ưu nhã như trước, thần sắc vẫn lãnh đạm như trước, những người xung quanh nhìn tới nhập thần.
Đương nhiên, chỉ có một bộ phận nhỏ như vậy nhìn người tới nhập thần, chưa tới một lúc sau, họ liền tỉnh táo lại, sau đó lại ảo não một hồi, chỉ có số ít vẫn còn nhìn tới chảy cả nước miếng.
Giới tu chân có nhiều tuấn nam mỹ nhân, người như Thanh Mạch như vậy tuy rằng ít, nhưng cũng không phải không có, đương nhiên, trong số ma tu thì khá là hiếm thấy.
Đồng Linh trong đám người nhìn dáng người phong hoa tuyệt đại của Thanh Mạch, trong mắt chợt lóe vẻ hâm mộ vô cùng, tuy rằng dung mạo nàng cũng là tuyệt sắc, nhưng so sánh với Thanh Mạch, vẫn thiếu một cỗ khí chất xuất trần.
Đương nhiên, bình thường như trong tiểu thuyết, nhân vật chính không phải là bộ dáng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng thì chính là tu hoa bế nguyệt, khuynh quốc khuynh thành, nếu nói như Cung Tiểu Trúc thì chính là chỉ cần người dễ nhìn như Thanh Mạch, dù là phim truyền hình hay là tiểu thuyết ngôn tình, sẽ luôn có vai diễn quan trọng, nếu không phải là nam chính thì nhất định là nam phụ, cho dù có là nhân vật phản diện boss thường xuyên đối nghịch với nhân vật chính thì cũng là bộ dáng nhân khuôn cẩu dạng.
Giống như Đan Vân tôn giả đây, bộ dạng anh tuấn tiêu sái, một đôi mắt phượng cực kỳ gây chú ý, tựa như lúc nào cũng đang quyến rũ người.
Trở lại chuyện chính, Thanh Mạch thừa dịp này trong tay chỉ phất một cái, phẩy tay áo liền nắm lấy hết pháp bảo của họ vào trong tay, pháp bảo nhanh chóng bay vào trong trữ vật giới của mình.
Bởi nhiều người dùng pháp bảo bản danh, thế nên lúc pháp bảo và mình bị cắt đứt liên hệ, lần lượt đều ôm ngực phun máu, phẫn nộ nhìn Thanh Mạch: “Ngươi yêu tu lớn mật này, mau trả lại pháp bảo bản danh cho ta, còn nữa, Đan Vân tôn giả, mau phân xử cho ta, hạ gục yêu tu này.”
Đan Vân tôn giả cũng híp mắt nhìn Thanh Mạch: “Vì sao tiền bối lại cứ phải giậu đổ bìm leo?”
Thanh Mạch không thèm để ý tới Đan Vân tôn giả, chỉ nhìn chúng tu sĩ dưới đất bị cướp pháp bảo, nghiêm trang đáp: “Chư vị có thể dùng linh thạch chuộc lại, một nghìn viên linh thạch trung phẩm đối lấy một món pháp bảo.”
“Ngươi…” Dưới đất có rất nhiều tiên tu trợn mắt nhìn, nghĩ nghĩ, họ và yêu tu này chính là quan hệ đối lập nhau, là họ trêu chọc yêu tu này trước, bây giờ yêu tu cướp pháp bảo trong tay họ đi, không trả về cũng không thể nói gì, bây giờ còn có thể cho họ chuộc lại quả là chuyện siêu tốt.
Nhưng Đan Vân tôn giả đi đầu này sao có thể để Thanh Mạch trêu chọc một đám người họ? Hiển nhiên là không thể nào, nói không chừng một hồi nữa mình đánh bại yêu tu này, không chỉ có thể cướp lại pháp bảo cho chúng tu sĩ, mà còn có thể có được càng nhiều tài bảo.
Tuy rằng có chút không biết lượng sức, nhưng họ ăn ở chỗ có nhiều người, hơn nữa người từ Tất Vân tông còn chưa động thủ đâu!
Vì thế, Đan Vân tôn giả thừa lúc Thanh Mạch đang nói chuyện với các tu sĩ, đánh lén từ sau lưng, một lần nữa gọi pháp kiếm bản mạng ra đâm tới từ sau lưng hắn, cùng lúc đó, Đan Vân tôn giả huyễn hóa ra một bàn tay cực lớn chộp lấy từ trên đầu Thanh Mạch, uy áp cực lớn, tốc độ mau lẹ, khiến cho cuồng phong xung quanh gào thét, không khí xung quanh Thanh Mạch bị dồn nén, hắn tựa như cá trong chậu.
Vì thế, Đan Vân tôn giả như nguyện nhìn thấy pháp kiếm đâm thủng tim Thanh Mạch, bàn tay lớn kia cũng vỗ Thanh Mạch ép xuống dưới đất, nhưng chờ tới lúc bàn tay lớn kia tiêu tán, trên đất lại không còn bóng người.
Bên tai vang lên một tiếng gió, Đan Vân tôn giả kêu một tiếng “Không tốt”, vội tránh sang bên cạnh, lại bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng.
Đan Vân tôn giả dùng pháp thuật tấn công về phía trước mặt, lại tựa như không chạm vào thứ gì cả, thủ thế của Đan Vân tôn giả biến đổi, nhất thời, nơi Đan Vân tôn giả lăng không mà đứng bị thay thế bằng một đầu gỗ, mà nơi cơ thể của Đan Vân tôn giả là thanh gỗ dài hơn một trượng.
Cổ Đan Vân tôn giả có một vết ứ màu xanh tím, Đan Vân tôn giả giơ tay lên xoa cổ một cái, vết ứ kia liền theo đó mà biến mất, sau đó nhìn thoáng qua Thanh Mạch đứng ở một nơi không hề cao hơn mình, nói với chúng tu sĩ: “Các vị xin đừng nghe yêu tu này xúi giục, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất thời có thể hạ gục hắn, lúc đó không chỉ có thể lấy lại pháp bảo của các ngươi, mà vật trên người hắn còn có thể thuộc về các ngươi.”
Sau đó, hắn lại nhìn về phía bọn Bắc Cung Tố Cầm và Lang Kha, “Các vị đạo hữu Tất Vân tông, còn phải xin các ngươi tương trợ ta một tay, hạ gục yêu tu làm xằng làm bậy này, đến lúc đó ta tất sẽ thâm tạ.”
Yêu tu kia nói nơi này chỉ có một mình hắn gì đó, Đan Vân tôn giả đương nhiên không tin, Đan Vân tôn giả đã lường trước rằng Huyết Sát tôn giả và Vân Túc ở dưới đáy hồ, chỉ cần hạ được yêu tu này, họ có thể xuống hồ tìm bọn Vân Túc, Đan Vân tôn giả không tin họ nhiều người như vậy lại không bắt được một tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Người Đan Vân tôn giả mang tới, trừ người Tất Vân tông ra, tổng cộng có hơn ba trăm người, trong đó có mười tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, hơn năm mươi tu sĩ Hóa Thần kỳ, hơn một trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn lại đều là tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống.
Mà Kiếm Tiên môn chỉ xuất ra bao gồm cả Đan Vân tôn giả hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, năm tu sĩ Hóa Thần kỳ, mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ và hai mươi tu sĩ Kim Đan kỳ, tuy rằng có hơi ít, nhưng thực lực cũng mạnh hơn môn phái khác một chút, cũng không coi là mất mặt.
Đối tượng bị Đan Vân tôn giả chinh phạt – Thanh Mạch, lúc này đang ung dung nhìn họ, cũng không nóng lòng ra tay, tựa như người họ muốn đối phó cũng không phải là hắn, hắn chắp tay sau lưng mà đứng, tóc tùy ý bay loạn, tay áo phất phơ, toàn thân xuất trần như trích tiên, có khí khái đang nhìn xuống toàn bộ lũ dân đen, làm những người khác phải hướng về.
Bọn Bắc Cung Tố Cầm rõ ràng là tới thám thính, sao có thể hỗ trợ được! Bắc Cung Tố Cầm đại diện Tất Vân tông, nàng đứng ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Thường trưởng lão, lúc trước thiếp thân đã nói rõ, nếu trong số các ngươi có người tính mạng nguy hiểm, chúng ta mới có thể giơ tay ra giúp đỡ, Thường trưởng lão chẳng lẽ quên rồi?”
Vốn bọn Bắc Cung Tố Cầm không muốn ra tay nhưng nếu đã tới đây, lại mặc kệ người khác sát hại tiên tu các đại môn phái mà không giơ tay ra giúp, chỉ sợ danh dự của Tất Vân tông sẽ bị quét sạch, cũng không thể phục hồi lại như ngày trước.
Nhưng Bắc Cung Tố Cầm cũng nói người Tất Vân tông họ không thể tùy tiện ra tay với người khác, cũng không thể làm tổn thương tới tính mạng người khác.
Trước mắt, bọn Đan Vân tôn giả cũng không có đủ lý do cho họ ra tay, vừa rồi, tuy rằng quan hệ giữa tiên tu và yêu tu cũng không hài hòa như trong tưởng tượng nhưng cũng đều tuân theo nguyên tắc không xâm phạm lẫn nhau, ban đầu chính là Đan Vân tôn giả động thủ với người ta trước, giậu đổ bìm leo. Thứ hai, yêu tu cũng không hề động sát khí với các tiên tu, chỉ đoạt pháp bảo khiến cho đa số người bị thương mà thôi.
Nhìn tình hình này, Thanh Mạch cười xùy một tiếng trong lòng, trong lòng Thanh Mạch, tiên tu vẫn luôn là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ngoài miệng đường hoàng nói muốn mở rộng con đường chính nghĩa, lại ngầm làm một vài chuyện dùng sức mạnh để đoạt lấy thứ mình muốn, xấu xa tới cực điểm, lại còn thích vu hãm người khác, ngay cả chia của cũng là một vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua, Thanh Mạch nhìn mấy người Bắc Cung Tố Cầm, không cần biết họ là thật tâm hay giả vờ, Thanh Mạch hắn nhớ kỹ là được, nếu họ thật sự động thủ, hắn đồng ý để lại một mạng cho họ.