Thanh Mạch và Thương Thăng trốn vào động phủ, mọi người thấy hồ nước không một gợn sóng, thương nghị một hồi, đều quyết định xuống hồ truy tìm bóng dáng của bọn Thương Thăng.
Mà lúc này, xen lẫn trong đám người, Phượng Nô nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, lặng lẽ chậm rãi chạy ra khỏi đám người, một đường đi về phía trước, tận tới khi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có vài tu sĩ bị phế tu vi nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ này đào tẩu cũng không quan tâm, ngay cả bản thân còn chưa lo xong, làm gì có thời gian rảnh để ý tới tình huống của người khác?
Mà Đan Vân tôn giả lại chú ý tới hành tung của gã, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không chú ý tới nữa, mặc kệ gã rời khỏi.
Chẳng qua, Đan Vân tôn giả lông mày vừa nhướng, nói với vài tiên tu không biết tên bên cạnh: “Vị tiền bối này cùng với ba vị đạo hữu chính là bốn vị tôn giả Hạ Lô, Đông Phiến, Kim Long, Ngọc Lộ tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục Huyền Thiên? Không biết các ngươi có muốn xuống dưới xem xét không?”
Hạ Lô, Đông Phiến, Kim Long và Ngọc Lộ là bốn vị tiên tu có danh tiếng ở đại lục Huyền Thiên, họ đều có tư chất đơn linh căn, trước khi bước vào giới tu chân là thiếu gia tiểu thư nhà giàu, bốn người là huynh đệ tỷ muội cùng cha cùng mẹ, một cơ hội ngẫu nhiên, họ gặp được một tán tu thực lực cao cường, sau đó được người đó thu làm đồ đệ.
Bởi bốn người đều là đơn linh căn khó có được, thế nên sư phụ của họ cũng không dám tùy tiện thả họ ra ngoài, chỉ sợ bị người các môn phái lớn tranh đoạt.
Sau này, tu vi của bốn người đạt tới cảnh giới nhất định, thêm vào sư phụ muốn cho họ đi ngao du một phen, lúc này, tu sĩ đại lục Huyền Thiên mới biết tới danh hào của họ.
Lại một cơ hội ngẫu nhiên, bốn người xảy ra tranh chấp với Huyết Sát tôn giả tiếng tăm lừng lẫy cùng lúc ấy, hơn nữa họ vốn vô cùng thống hận ma tu, càng đuổi riết Thương Thăng không bỏ cuộc, mỗi lần đều đánh tới hung hăng, những lần nào cũng vô công mà phản.
Hạ Lô là nam tu Đại Thừa sơ kỳ kia, cũng là đại ca của ba người còn lại, Đông Phiến là nhị ca, Kim Phong là tam tỷ, Ngọc Lộ là tứ muội nhỏ tuổi nhất. Mấy người giúp đỡ lẫn nhau, trà trộn trong giới tu chân nhiều năm, tuy rằng thường gặp phải vô số nguy nan, vô số lần hung hiểm, nhưng cũng không bị thương chút nào.
“Đương nhiên, thật vất vả mới tìm được tên Thương Thăng kia, không giáo huấn hắn thật chu đáo sao mà được?” Hạ Lô tôn giả đi đầu kia “Hừ” một tiếng, nhảy xuống đầu tiên làm gương, ba tu sĩ Xuất Khiếu kỳ phía sau cũng theo sát, đối mặt với hung hiểm có thể xảy ra, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Mọi người thấy thế, cũng theo Đan Vân tôn giả đi xuống, đương nhiên, chỉ ngoại trừ vài tu sĩ bị phế tu vi, trong đó cũng có mấy chục tu sĩ cấp thấp vì được trưởng bối bảo vệ mà thoát khỏi kết cục bị Thanh Mạch phế tu vi.
Vài tu sĩ đã không còn pháp lực kia chỉ có thể dưới sự che chở của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, để tránh tà ma tu có hành vi gây rồi đánh chủ ý lên những đệ tử này, tuy rằng những người này không có tác dụng nhiều với môn phái.
Bắc Cung Tố Cầm mang theo các đệ tử Tất Vân tông cũng theo sát sau, họ đều dùng linh lực trong cơ thể bao trùm lấy toàn thân, tránh cho hồ nước tiếp xúc với cơ thể gây cảm giác khó chịu, hình thành một đám bọt khí quanh thân, một đường trôi xuống phía dưới.
Kết quả là, trong khoảng thời gian ngắn, trong hồ từng trận quang mang rực rỡ lóe lên, thắp sáng lên toàn bộ hồ, tựa như điểm thêm tinh thần cho hồ nước vốn yên ả, sáng tới chói mắt.
Lại không ngờ, nhóm người vừa đi xuống, liền phát hiện phía dưới truyền đến một lực cản, hơn nữa ở nơi cách mọi người không xa, bốn phương tám hướng có vật chất màu trắng giống khối băng đang chậm rãi trôi về phía này, tràn ngập trong hồ, hơn nữa nhiệt độ trong hồ cũng càng ngày càng thấp, phần lớn tu sĩ vận chuyển linh lực quanh thân cũng bị cản trở.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, ở nơi xa của hồ nước đang chậm rãi kết băng, còn phát ra tiếng răng rắc, thật khủng bố, họ vội vàng vận chuyển linh lực quanh thân khuếch tán ra ngoài, muốn chống cự lại cỗ lực lượng này, hơn mười người cùng nhau động thủ, hình thành năng lượng cực lớn, tốc độ khuếch tán của khối băng nhất thời chậm lại, chỉ là cũng không thể hoàn toàn ngăn chúng lại.
Vì thế, bọn họ lại lần lượt dùng linh lực để đối phó với khối băng dưới chân, phá vỡ từng tầng, có người dùng lửa đốt, có chút dùng kiếm chém, có người dùng độc ăn mòn, cuối cùng cũng có tác dụng.
Cứ vậy, có vài đệ tử cấp thấp được đệ tử cấp cao bảo vệ đột phá chướng ngại, một đường xuống dưới, có vài người không chịu nổi áp lực đóng băng, người khác lại không kịp nghĩ cách cứu viện đúng lúc đều bị đông lại thành tượng băng, phá vỡ một con đường trước mặt, tu sĩ đằng sau chỉ cần sơ ý sẽ bị đông cứng lại, tốc độ phá băng vẫn không kịp tốc độ kết băng.
Bọn Bắc Cung Tố Cầm, Lang Kha dưới sự hỗ trợ cũng thuận lợi phá băng một đường đi xuống.
Lại có cả Đồng Linh Phù Lục môn, một thân trường bào đỏ như máu trang bị, mái tóc dài trắng như tuyết, xơ xác tiêu điều múa phù bút trong tay, nơi đi qua đều là băng cứng vỡ tan, kỳ khai đắc thắng, tu sĩ xung quanh cũng không dám tới gần nàng, chỉ sợ bị liên lụy.
(“Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công” : Cờ phất (làm hiệu thì) chiến thắng, ngựa quay về (báo tin) thành công.
Chúng tu sĩ đang không ngừng đi xuống còn chưa tới đáy hồ, đã nghe thấy giữa những khối băng vang lên tiếng tất tất tác tác, sau đó, có vài người nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bên cạnh mình che vị trí nào đó trợn mắt trắng, run rẩy toàn thân, chưa tới một lúc sau, dan trên người bắt đầu đen sì thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trôi trong nước hồ, băng lan ra bị đông cứng, tư thế thiên kỳ bách quái.
Tu sĩ còn sống này mới phát hiện ra trong băng có rất nhiều sâu trắng không ngừng bò ra, to bằng một con kiến, bên trong băng cứng có nhiều lỗ nhỏ như tổ ong, nhưng con sâu độc này bò ra khỏi băng, trôi trong nước hồ, cơ thể từ trắng biến thành trong suốt, mắt thường không thể nhận ra, dính vào người cắn một cái, người trúng độc lập tức bỏ mình, không thể cứu được nữa.
Vài tu sĩ tu vi mỏng manh, không dùng linh lực cách ly với nước hồ chính là chết như vậy, lúc này có rất nhiều tu sĩ dùng thần thức quét qua, mới phát hiện trong hồ nước không còn sạch sẽ, mà phủ đầy loại sâu độc đáng sợ kia.
Những sâu độc này cấp đều là cấp hai tuy tu vi không cao, nhưng số lượng khổng lồ, căn bản không phải là thứ mà mấy chục tu sĩ có thể đối phó được, kiến nhiều có thể cắn chết một con voi không phải sao?
Đúng lúc này, trên đầu chúng tu sĩ vang lên tiếng nổ ầm vang, băng trong hồ nước tiêu tán trong nháy mắt, sâu độc cũng rút nhanh như triều xuống, bên trên lại có thêm mấy chục tiên tu ngoài Nguyên Anh kỳ, họ vừa thấy bọn Đan Vân tôn giả liền tiến lên hỗ trợ, sau đó dùng bí quyết truyền âm câu thông lẫn nhau.
Nhìn cách ăn mặc của họ mới biết những tu sĩ này đều là đệ tử các đại môn phái phái tới bao vây tiễu trừ bọn Thương Thăng, cũng là một bộ phận tu sĩ Đan Vân tôn giả sai mai phục ở bên ngoài, họ cùng xuống nước nội ứng ngoại hợp với chúng tu sĩ dưới hồ, phá trận pháp trong hồ.
Không sai, sâu độc và băng lan phô thiên cái địa vừa rồi chính là từ trận pháp mà ra.
Mọi người một đường xuống dưới đáy hồ, tìm kiếm khắp đáy hồ, nhìn một cảnh tượng hoang vu, không phải thủy thảo thì chính là san hồ, động phủ của Thương Thăng trong truyền thuyết cơ bản là không tìm thấy.
Không phát hiện ra huyệt động, cũng không gặp được trận pháp, càng không thấy nửa cái bóng dáng của Thương Thăng và Vân Túc.
Cứ vậy, nhưng tất cả mọi người đều tin chắc rằng bọn Thương Thăng đang ở một nơi nào đó dưới đáy hồ, họ tận mắt nhìn thấy, cho dù không tìm thấy một bóng người, họ cũng kiên quyết không bỏ cuộc. Vì thế, họ bám riết không tha tiếp tục tìm dưới đáy hồ, nói không chừng có thể tìm ra cơ quan nào đó vào động phủ.
Một luồng sáng chợt lóe, Thương Thăng mang theo Thanh Mạch trở lại phòng mình, Thanh Mạch buông bàn tay đang nắm lấy tay Thương Thăng ra, đứng bên cạnh chờ Thương Thăng lên tiếng.
Thương Thăng ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn Thanh Mạch đứng trước mắt, chỉ chỉ cái bàn thấp bên kia, ý bảo hắn ngồi xuống: “Điều ngươi nói ta đều biết, những người này chẳng qua là tới tìm ta và Túc nhi gây phiền toái, không cần phải sợ.”
Thanh Mạch thuận thế ngồi đối diện Thương Thăng, đẩy linh quả trên bàn tới trước mặt hắn, lại mang trà lên rót cho hắn: “Chủ nhân, những người đó bây giờ đang ở bên ngoài có ý định tìm tới nơi này, chúng ta cứ như vậy mà ngồi chờ chết ư?”
“Nếu họ có bản lĩnh như vậy, có thể tìm tới đây, thì cứ để họ tìm đi! Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này, không cần để ý tới đám gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia.”
Hai người trong này tán gẫu an nhàn thảnh thơi, còn nhàn hạ thoải mái nhấm nháp linh quả, hoàn toàn không lo rằng những tiên tu ngoài kia sẽ tìm tới đây.
Thế nhân đều nói thỏ khôn có ba hang, đặt trên người con người cùng là đạo lý như vậy, Thăng Thăng thân là một tu sĩ cấp cao của đại lục Huyền Thiên, tuy rằng không dựa vào bất cứ môn phái nào, nhưng tài sản xa xỉ, nếu không tốn chút tâm tư, sớm muộn cũng sẽ bị người khác đoạt mất.
Thương Thăng trước kia khi còn lang bạt ở giới tu chân, từng kỳ ngộ vô số lần, thêm vào nhiều lần bị kẻ thù đuổi giết, động phủ cũng có mấy cái, phân bố trong mấy đại lục ở đại thế giới Huyền Linh, trong mỗi động phủ đều có vô số gia tài.
Đại lục Huyền Thiên ở không nổi thì lại tới đại lục khác sống, về phần mấy tiên tu đuổi giết kia, Thương Thăng cuồng vọng tỏ vẻ: ông – cóc – sợ!
Thương Thăng dự tính chỉ cần bốn năm ngày nữa, các tiên tu kia sẽ tìm được lối vào động phủ, nếu là trước đây hẳn hắn sẽ cứng đối cứng với họ, nhưng bây giờ hắn có nhi tử rồi, cũng có mối bận tâm, mặc dù hắn không sợ chết, nhưng cũng phải suy xét vì nhi tử, về phần báo thù cho Vân Thương, không vội, chờ hắn tra ra chân tướng xong, một kẻ cũng chạy không thoát!
Chẳng qua, điều Thương Thăng cảm thấy kỳ quái là, hắn vừa mới tới Tây Bắc, những người tới tìm phiền toái kia liền theo sát sau lưng mà chạy tới, thật không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ có nội gián? Còn chuyện ở thành Bách Mộ kia là do ai làm?
Tột cùng là có ý đồ gì?
Không cần biết thế nào khẳng định là có nội gián, bản thân hắn không có khả năng, Thanh Mạch là thú sủng của hắn, sớm chiều ở cùng nhau đã hơn một nghìn năm, quan hệ sớm đã không còn là quan hệ chủ tớ đơn giản, Thanh Mạch rất trung thành với hắn, chắc chắn không thể phản bội hắn. Vân Túc là nhi tử của hắn, tuy rằng tình cảm không được tốt lắm, nhưng trải qua mấy ngày sống chung này, hắn biết Vân Túc thực ra là một người vô cùng chính trực, thêm vào đó Kiếm Tiên môn tìm hắn gây phiền toái nguyên nhân có hơn phân nửa đều là do Vân Túc, cũng không thể nào để lộ ra hành tung của họ được.
Mặc Hoa là thú sủng của Vân Túc, Cung Tiểu Trúc tâm trí bị hao tổn, cả ngày dính với Vân Túc như hình với bóng, Trình Hạo là thuộc hạ của Vân Túc, theo hắn biết, tính mạng đã bị Vân Túc nắm trong tay, cũng không có khả năng lộ tin tức ra ngoài.
Như vậy trên người họ nhất định là bị gắn thứ gì đó lên, những người đó chính là dựa vào thứ này mà tìm ra hành tung của họ.
Nghĩ đến đây, Thương Thăng lại đột nhiên nghĩ tới tên Trúc Cơ sơ kỳ gặp được mấy ngày trước kia, người này lúc họ rời khỏi thành Bách Mộ liền mất tích, vì thế nói với Thanh Mạch: “Ngươi nói tin tức ngày mai rời đi cho bọn Túc nhi biết, còn nữa, ngươi cũng nói cho Vân Túc, để nó kiểm tra xem trên người mấy đứa nó có dị trạng gì không, những người đó có thể tìm tới nhanh như vậy, chắc chắn không đơn giản như vậy.”
Thanh Mạch hơi rũ mắt: “Vâng, chủ nhân.”
Đi tới biệt viện của Vân Túc, Thanh Mạch gõ cửa phòng Vân Túc, không nhúc nhích đứng chờ, chưa tới một hồi sau, cửa liền mở ra.
Vào cửa, Thanh Mạch nói hết toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho Vân Túc nghe, lại thông tri cho y biết tin ngày mai sẽ rời khỏi, sau đó cầm một cái hộp ra đưa cho y: “Tiểu chủ nhân, đây là chủ nhân bảo ta đưa cho ngài, bên trong là một quả Tuyết Ngọc Linh Lung, rất hữu dụng cho việc đột phá tu vi, mong tiểu chủ nhân nhận lấy.”
Quả Tuyết Ngọc Linh Lung trắng nõn như ngọc, quanh thân thông thấu vô hạ, cây Tuyết Ngọc Linh Lung sinh trưởng trong điều kiện cực kỳ hà khắc, ở đại thế giới Huyền Linh cũng khó mà tìm được nơi có điều kiện sinh trưởng thỏa mãn được nó, hơn nữa năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, mà Thương Thăng dưới cơ duyên xảo hợp tìm được một nơi như vậy, hơn nữa còn gieo một hạt giống có được nhiều năm trước ở đó, tận tới một trăm năm trước mới thu được tám quả Tuyết Ngọc Linh Lung.
Thương Thăng đưa bốn quả cho Thanh Mạch, bản thân lúc đột phá cảnh giới dùng một quả, trong tay bây giờ chỉ còn lại ba quả, quả trong tay Vân Túc này là Thanh Mạch tự mình lấy ra đưa cho Vân Túc.
Thương Thăng lại đang vô cùng phiền não, chậm chạp chưa thể quyết định sẽ đưa thứ gì cho Vân Túc làm lễ gặp mặt, bởi vì có quá nhiều thứ tốt, mỗi thứ đều muốn đưa một món, lại không muốn khiến cho Vân Túc cảm thấy hắn đang lấy lòng y, có chút muốn vò đầu bứt tai, vẫn là Thanh Mạch khuyên hắn đừng nghĩ nhiều, chờ yên ổn rồi lại tính cũng chưa muộn.
Vân Túc cũng không khách khí, cất hộp vào trữ vật giới, mặt không biểu cảm hỏi Thanh Mạch: “Chắc hẳn tiền bối đã xem qua tình huống của Tiểu Trúc, tiền bối có thể cho tại hạ biết, có thể tìm được phương pháp trị liệu khôi phục thần trí cho hắn không?”
Thanh Mạch lắc đầu, nhíu mày đáp: “Ta quả thật đã xem qua tình huống của vị đạo hữu kia, nhưng ta lại không tra ra được nguyên nhân tâm trí hắn hao tổn, bởi vậy ta cũng không có cách nào tìm ra biện pháp trị liệu hữu hiệu, chứng bệnh này ta chưa gặp bao giờ, bây giờ xem ra không thể tìm ra nguyên nhân, thậm chí là phương pháp trị liệu.”
Vân Túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy đa tạ tiền bối đã phí tâm.”
Thanh Mạch rũ mắt nói: “Không dám nhận tạ ý của tiểu chủ nhân, đây là điều mà ta nên làm.”