Vài tu sĩ cấp cao dưới đồ trận kia cũng không kịp phản ứng đã bị nhốt lại ở trong không ra được.
Tất Điêu Diệp Lâm liên tục đánh ra vài chưởng với đồ trận, lại bị đồ trận hấp thu toàn bộ, hắn liền công kích các yêu tu kia, chỉ trong chớp mắt, có vô số pháp thuật đánh lên người yêu tu, lại bị bình chướng trên người yêu tu đánh văng ra.
Yêu thú cấp chín cũng nhanh chóng đi tới trung ương đồ trận này, hóa thân thành một nữ tử lộng lẫy mỹ mạo, nàng bấm vài pháp quyết, đồ trận cực lớn nhất thời phát ra một quầng sáng mạnh, bao phủ toàn bộ yêu thú và tu sĩ từ trên xuống dưới.
Tất Điêu Diệp Lâm cũng bị luồng sáng mạnh này chắn bên ngoài, hắn vội lấy sáo ngọc của bản thân ra, chuẩn bị đánh vỡ đồ trận này, nhưng lúc đang rót linh lực vào, ánh sáng từ đồ trận kia lại nhanh chóng trở nên nhạt đi, tận tới lúc đồ trận biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn kỹ, trên chiến trường nào còn thấy bóng dáng của yêu tu, toàn bộ đều vô tung vô ảnh, lại nhìn kỹ hơn, trên chiến trường thiếu đi rất nhiều bóng dáng của tu sĩ nhân loại, Tất Điêu Diệp Lâm đảo qua chiến trường, các tu sĩ và yêu tu Nguyên Anh kỳ trở lên đều đã biến mất, còn lại đều là tu sĩ nhân loại từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, thêm vào đó là vạn con yêu thú còn chưa thể biến hóa thành hình người.
Từ lúc các yêu tu kia hóa thân tới lúc chúng tu sĩ cùng biến mất này, thời gian chẳng qua cũng mới chỉ vừa vặn một phút đồng hồ.
“Không ngờ lại là đồ trận hấp linh truyền tống.”
Tất Điêu Diệp Lâm ảo não một hồi, học xong một vài thứ của tu sĩ nhân loại rồi lại dùng ngược lại để đối phó với họ, nếu ngay lúc vài yêu tu kia bắt đầu hành động, hắn phản ứng lại, giết chết không để lại một yêu tu cấp cao nào, không để lại một con cá nào lọt lưới, thì đã có thể khiến cho chúng không thể đạt thành ý đồ rồi.
Chẳng qua, giờ nói gì cũng đều đã muộn.
Không sai! Đồ trận cường đại mà những yêu tu này thi triển chính là một loại đồ trận truyền tống của tu sĩ nhân loại, lại không ngờ không biết đã bị yêu tu đoạt mất từ lúc nào, lực phòng ngự của đồ trận này cực kinh người, tốc độ truyền tống cực nhanh, hoàn toàn xứng với cái danh trận pháp cấp cao, có điều, nó có một khuyết điểm, chính là các tu sĩ liên hợp thi triển trận pháp này sẽ bị hạ xuống ba, bốn tầng tu vi, cực ít người trong giới tu chân dễ dàng sử dụng loại đồ trận truyền tống này.
Trong lúc vạn phần hung hiểm, trận pháp này khi thi triển có thể cứu tính mạng của nhiều người, nhưng bình thường, trận pháp này khá là vô dụng, mất nhiều hơn được, thế nên rất ít người biết sử dụng trận pháp này, cũng rất ít người học, chỉ là hơi biết tới một chút mà thôi.
Tất Điêu Diệp Lâm xưa nay đọc rộng, thế nên khá là hiểu phương diện này, nhưng vừa rồi cũng không kịp phản ứng lại.
Lại không ngờ, những yêu tu này lại có thể sử dụng tài tình tới vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Môn chủ của chúng ta đâu rồi?”
“Trời ơi! Vừa rồi tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên chiến trường các tu sĩ nhân loại thấy một đám trưởng bối của mình biến mất, ngay cả thành chủ và chưởng môn của họ cũng đã biến mất, vốn đại kinh thất sắc, nhưng yêu thú xung quanh lại không để họ kịp tiêu hóa sự thật này, tiếp tục tấn công họ, thế nên rất nhiều tu sĩ đành táng mệnh trên chiến trường, những nhân tài khác thì kịp phản ứng lại cầm lấy pháp bảo bắt đầu chiến đấu.
Đang đánh nhau ở nơi xa, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc trùng hợp ở ngoài phạm vi bao trùm của đồ trận, đã nhận ra điều lạ thường ở bên này, vội vã thu hồi pháp trận chạy tới bên này, một đường vượt mọi chông gai, sau đó nhìn thấy chiến trường máu chảy thành sông, Tất Điêu Diệp Lâm cũng gia nhập vào cuộc chiến, đứng trên không trung không ngừng giết chết một vài yêu thú phi hành, thỉnh thoảng lại đánh vài chưởng xuống đất, cứu vài tu sĩ hoặc giết chết một mảng lớn yêu thú.
Tất Điêu Diệp Lâm truyền âm vào thành, lệnh cho vài tu sĩ cấp cao tọa trấn trong thành tới tương trợ, trong lúc chém giết, khuôn mặt nghiêm túc kia trở nên âm trầm bởi vừa rồi mấy chục tu sĩ cấp cao vừa mất tích, xuống tay càng thêm không lưu tình chút nào.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng nhận thấy sự khác thường trên chiến trường, bởi hai người họ không hề thấy có một tu sĩ nào đã ngoài Nguyên Anh kỳ trên chiến trường, liền biết nhất định đã xảy ra biến cố gì đó không ngờ tới, nếu không vì sao lại không thấy bóng dáng của những tu sĩ cấp cao kia được, dù sao cũng không có khả năng là đều về thành nghỉ ngơi được!
Vì thế, hai người liếc nhìn nhau, cũng bay lên trên không, Vân Túc cảm thấy giết yêu thú phi hành trên không trung không đã ghiền bằng, nên liền hạ xuống mặt đất, một kiếm chém chết cả mảng lớn.
Cung Tiểu Trúc ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung, bắt đầu vuốt ve huyền cầm, ngón tay trắng nõn xẹt qua từng sợi dây trên huyền cầm, tiếng đạt tuyệt luân xuyên qua đàn thú, vang lên bên tai chúng tu sĩ.
Có vài tu sĩ nhân loại như được tiếng đàn khích lệ, giết càng thêm tận hứng, yêu thú từ cấp bốn trở xuống lần lượt dừng lại, có vài con bị tu sĩ nhân loại giết chết, có vài con quay đầu tấn công yêu thú không bị khống chế, thường thường yêu thú cấp ba bốn tấn công yêu thú cấp năm sáu.
Yêu thú cấp năm sáu tuy rằng linh trí không sánh được với nhân loại trưởng thành, nhưng phần lớn đều có linh trí, đã sớm khai hóa trí lực, lại không nghĩ ra những yêu thú cấp khá thấp này vì sao lại giúp nhân loại đối phó với chúng, còn tưởng rằng chúng làm phản, thế là ảo não, cũng một cước tát chết một con, đến một con tát một con, đến hai con tát một đôi, áp lực của tu sĩ nhân loại nhất thời nhỏ lại.
Nhưng đây chỉ là tình huống của một bộ phận yêu thú, dù sao tu vi của Cung Tiểu Trúc vẫn chỉ ở Trúc Cơ kỳ, năng lực có hạn, mỗi lần chỉ có thể khống chế được một trăm con yêu thú, nhiều hơn thì không được, nếu cố đấm ăn xôi, sẽ bị phản phệ.
Vân Túc trong một đám tu sĩ nhân loại từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, là tu sĩ có thực lực mạnh nhất, không ai có thể ngăn lại được, cho dù có so sánh cùng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không hề yếu ớt hơn, tuy rằng thực lực của y không sánh nổi với Tất Điêu Diệp Lâm nhưng một lát sau, xung quanh cũng đã có một mảng lớn yêu thú nằm lăn lóc.
Phệ Hồn kiếm lóe ra ánh sáng đỏ sậm, không ngừng hấp thu máu dính trên thân đao, như đói như khát, nhưng tất cả tạm thời chưa có ai phát hiện ra.
Thực ra, nếu không phải Vân Túc tự lấy chính bản thân áp chế nó hút máu, Phệ Hồn kiếm sẽ như quỷ hút máu mà hút hết máu tươi trong phạm vi vài dặm, dù là máu người hay là máu thú.
Về phần vì sao lại phải áp chế không cho nó hút máu, bởi Phệ Hồn kiếm vốn là dành cho ma tu dùng, nhưng Vân Túc cũng không hẳn là ma tu, chỉ là Tiên Ma thể, tu cũng là công pháp của tiên đạo, tuy rằng vẫn có thể dùng Phệ Hồn kiếm, nhưng thực ra lại bị hạn chế, Phệ Hồn kiếm hút càng nhiều máu, ma tính lại càng mạnh, nhẹ thì độ phù hợp giữa Phệ Hồn kiếm và y bị giảm xuống, khiến cho thỉnh thoảng không chịu sự điều khiển, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, nếu vượt qua được thì không sao, có thể chuyển thành ma tu, chẳng qua nếu không trụ được sẽ đi đời nhà ma.
Đây cũng là chuyện mà vài ngày trước, Vân Túc biết được khi lĩnh ngộ truyền thừa, hơn nữa trước đó, y cũng đã nhận thấy rõ ràng rằng Phệ Hồn kiếm khi vừa thấy máu tươi liền có dấu hiệu không chịu điều khiển.
Trải qua nhiều ngày chém giết, tuy rằng Vân Túc tận lực khống chế Phệ Hồn kiếm, nhưng khó ở chỗ lúc giết chết yêu thú, trên kiếm sẽ dính một chút máu, Phệ Hồn kiếm liền không nhịn được mà hấp thu vào thân kiếm, máu tươi của gần mười vạn yêu thú, chỉ cần mỗi con một giọt, cũng đã là một số lượng khổng lồ.
Có điều đây cũng không phải là chuyện lớn, tuy rằng tu vi của Vân Túc mới chỉ Kim Đan kỳ nhưng sự tự chủ của y kinh người, hơn nữa về sau theo cảnh giới của y càng lúc càng tăng cao, năng lực áp chế của Phệ Hồn kiếm sẽ ngày càng cao, vấn đề này sẽ không thể gây được chút ảnh hưởng nào.
Chờ sau khi cảnh giới của Vân Túc tăng lên, dù Phệ Hồn kiếm có hút nhiều máu hơn, y cũng có thể điều khiển Phệ Hồn kiếm dễ dàng, cũng không bị phản phệ.
Hơn nữa làm một nhân vật chính, nếu chỉ mới vậy đã dễ dàng bị chút vấn đề nhỏ này làm khó, vậy thì người của toàn bộ giới tu chân đều không muốn sống nữa rồi.