CHƯƠNG 10
Cái cổ trắng nõn và nhỏ bé yếu ớt như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng vòng tay lên, bẻ nhẹ một cái, là có thể nghe được thanh âm vỡ vụn, có thể cảm nhận được da thịt mềm mại co giật dưới tay mình, khí quản, động mạch chủ đều có thể bị cường ngạch kéo đứt, chất lỏng nóng bỏng sẽ bắn ra tung tóe...
Trong nháy mắt Cesare ra tay, không khỏi phân thần, ý nghĩ bay tới một nơi quái dị.
Có lẽ người trước mắt thoạt nhìn thật yếu ớt, càng khơi dậy dục vọng thi ngược của y.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, Đại tế ti nghiêng đầu, mang theo tươi cười nhìn về phía Cesare, vươn tay với y.
Bị nhìn ra rồi sao? Trong lòng Cesare thoáng qua một tia do dự.
Lập tức, y dừng động tác.
Bởi vì y có thể thấy rõ, tay phải của Đại tế ti, đang nắm chặt vòng tròn trên pháp trượng.
Đó là điều khiển từ xa hạm đội X.
"Ánh sao bên ngoài thật xinh đẹp." Lý Việt Bạch cười nói: "Đó là sao Gamma Lyrae sao?"
"?" Cesare nheo mắt: "Tôi không hiểu ý ngài..."
Tuy là nói vậy, y vẫn không nhịn được nhìn theo tầm mắt của Lý Việt Bạch, xuyên qua cửa sổ vĩ đại nơi mạn tàu nhìn ra bên ngoài.
Ánh sao bên ngoài dường như quá dày đặc, hơn nữa màu sắc cũng không đúng... Khoan đã!
Vô số điểm sáng dày đặc ở bên ngoài, giống như một trận mưa sao băng dữ dội bay về phía bản thân!
Cùng lúc đó, hệ thống radio vang lên tiếng báo động điên cuồng của binh lính: "Trung úy Persephone! Máy bay tiêm kích! Ước chừng có mấy trăm máy bay tiêm kích đang lấy tốc độ gấp 3.0134 lần vận tốc ánh sáng đánh úp về phía chúng ta! Khắp nơi đều bày trận hình hình túi!"
Chỉ sau chốc lát, điểm sáng chậm rãi khuếch đại, hiện ra hình dạng của máy bay tiêm kích, bọn nó giống như bầy cá tham lam vây quanh kỳ hạm của Cesare, cùng với hạm đội loại nhỏ, nhưng không hề phát động công kích, chính là vây quanh như hổ rình mồi, bảo trì trạng thái yên lặng, như hổ rình mồi không tha.
Cesare nhìn pháp trượng trong tay Lý Việt Bạch, lại nhìn đoàn máy bay tiêm kích ngoài cửa sổ, lập tức hiểu rõ.
"Đây là hạm đội X không người lái trong truyền thuyết sao?" Cesare cảm thán: "Thật xinh đẹp."
"Cảm ơn đã khen ngợi." Lý Việt Bạch cười cười, bình thản nhận lời khen.
"Chính là tôi không rõ, vì sao Đại tế ti muốn phóng chúng ra." Cesare vô tội mở mắt: "Có tôi ở đây, còn chưa đủ yên tâm sao?"
"Tôi đã nói rồi, không có khả năng chỉ có các cậu lấy thân mạo hiểm." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa, tôi lo lắng..."
"Lo lắng cái gì?"
Lý Việt Bạch cúi người, cười nói vào lỗ tai Cesare: "Lo lắng có nội gián đó."
"..."
"May mà, cho dù có nội gián tồn tại, hắn cũng không thể không ẩn thân vào chiến hạm của chúng ta." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại, cho dù xảy ra tình huống khẩn cấp gì, tôi đều sẽ trực tiếp hạ lệnh, khiến hạm đội X bắn nát kỳ hạm... Nếu như tôi mất đi ý thức, hoặc gặp phải tình huống đột phát khác, như vậy thì càng tiện, hệ thống tự nổ của hạm đội X cùng tình huống cơ thể tôi tương liên với nhau, trình tự tự động bắn nát kỳ hạm sẽ trực tiếp kích hoạt."
"Đại tế ti!" Cesare bị lời nói đầy chí khí của hắn làm cho thẫn thờ: "Bắn nát kỳ hạm... Chẳng lẽ ngài ngay cả mạng mình cũng có thể bỏ sao?"
"Không, tôi rất quý trọng." Lý Việt Bạch cười: "Đây chỉ là chơi cờ mà thôi."
"Chơi cờ gì mà tàn khốc như vậy..."
"Tôi cá là nó đúng." Lý Việt Bạch nhìn vào mắt Cesare: "Tên nội gián này, giống như tôi, quý trọng tính mạng của mình, hiểu được cách phán đoán thế cuộc trước mắt, sẽ không dễ hy sinh bản thân mình."
Trên thực tế, một khắc Lý Việt Bạch vừa trốn vào ao, liền khởi động hạm đội X.
Hạm đội X đỗ ở gần quỹ đạo của tinh cầu Amien, nếu khởi động chậm, chỉ sợ không đuổi kịp kỳ hạm của Cesare.
Đây là lần đầu tiên Lý Việt Bạch sử dụng pháp trượng điều khiển từ xa này, vốn dĩ tưởng rằng nó sẽ cực kỳ phức tạp, không ngờ thao tác lại vô cùng đơn giản, chỉ cần dùng DNA giải khóa, giới diện thao tác lập thể sẽ trực tiếp xuất hiện trong đầu.
Hơn nữa có hệ thống không ngừng báo cáo phương hướng vận hành của kỳ hạm, tọa độ cùng số liệu, viễn trình hạm đội X đuổi theo soái hạm, thực sự dễ làm được.
Nụ cười trên mặt Cesare biến mất, y nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch một lúc lâu, giống như muốn từ nét mặt của hắn nhìn ra chân tướng -- Đại tế ti thực sự nhìn ra thân phận của mình sao? Nhìn ra đến trình độ đó?
Lý Việt Bạch vẫn giữ nụ cười không thể chê vào đâu được, cảm thấy cơ mặt cương cứng, để giảm bớt xấu hổ, hắn vươn tay trái, ôn hòa xoa bả vai Cesare: "Thất thần ở trong này làm gì? Đi thôi, chúng ta tới phòng lái trung ương."
Cesare cứng nhắc để hắn ôm, từng bước một đi vào phòng lái trung ương, thậm chí không dám động tay vào Đại tế ti -- ai biết được độ mẫn cảm Đại tế ti đặt ra cho hệ thống điều khiển hạm đội X là bao nhiêu? Vạn nhất bản thân không cẩn thận khiến Đại tế ti hôn mê...
Hiện tại Cesare cực kỳ phiền chán.
Cho tới bây giờ y chưa cảm nhận được uy hiếp kỳ lạ như vậy, cố tình đối thủ còn luôn dùng nụ cười ôn hòa nhất đối mặt với bản thân, giống như thứ hắn cho bản thân mình không phải là uy hiếp, mà giống như yêu thích... Thật sự là... Rất đáng ghét!
Trong toàn bộ lữ trình kế tiếp, ánh mắt Lý Việt Bạch chưa từng rời khỏi Cesare, thân thể cũng không rời khỏi Cesare quá cự li một mét.
Lúc Lôi Ares ở trong chiến hạm hỏng đợi cứu viện, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.
Kỳ hạm BOX557 của quân bộ, suất lĩnh một đoàn hạm đội nhỏ, trong một mảnh tinh quang giữa vũ trụ tối đen, phảng phất giống như được thần ban ân, giống như con tàu Noah từ thời thiên địa sơ khai. Thần kì nhất chính là, xung quanh nó là vòng hộ vệ theo kiểu bầy cá -- là vũ khí bí mật của giáo hội, hạm đội X.
Trong một mảnh reo hò cùng tiếng vỗ tay, kỳ hạm của Lôi cùng BOX557 hoàn thành một cầu nối hoàn mỹ.
Trong kỳ hạm, thông đạo bít kín từ từ mở ra, một người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện lộ diện.
Trong nháy mắt đó, Lôi gần như nghĩ rằng thần đang hiển linh.
"Quái lạ." Y tự nhủ: "Thật có lỗi, thần Tinh Hoàn, lúc trước tôi không thành kính, có lẽ về sau nên cầu nguyện bổ sung."
Đại tế ti mang theo đầy mặt tươi cười, tay trái ôm lấy Cesare, tay phải nắm chặt pháp trượng, từng bước một tiến về phía Lôi, bộ pháp thoải mái, ngữ khí nhẹ nhàng, giống như đang tiến hành kỳ nghỉ ngắn hạn.
"Tướng quân Ares." Lý Việt Bạch cười nói: "Tôi cùng Cesare tới cứu cậu!"
Lôi Ares có thể thề, y cho tới bây giờ chưa thấy bạn thân cao hứng như vậy.
"Lần này may mà nhờ có Cesare, không, phải nói là Trung úy Persephone." Lý Việt Bạch tuy nói là tới cứu Lôi, ánh mắt lại thủy chung lưu lại trên người Cesare: "Nếu không nhờ y trượng nghĩa giúp đỡ, tôi thực sự không biết khi nào thì mới tìm được cậu."
Biểu cảm của Cesare cứng ngắc, miễn cưỡng gật gật đầu.
Bộ dáng của hai người bọn họ thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng lại không nói được quái dị ở chỗ nào.
Lôi chẳng quan tâm vấn đề này, vội vàng đi về phía hai người, trầm giọng nói: "Lung Nguyệt, vì sao tự mình đến đây?"
"Tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của cậu, đương nhiên muốn đích thân tới cứu cậu." Lý Việt Bạch vui vẻ trả lời.
"Nhưng nơi này rất nguy hiểm, hơn nữa cậu cũng không am hiểu cách di chuyển trong tinh tế." Lôi cau mày: "Có say tàu không? Còn có, nước trên người cậu rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tôi không sao, Lôi, cậu dong dài quá." Lý Việt Bạch không dấu vết đẩy Cesare lui ra sau, tránh được cái ôm của Lôi: "Nên cảm ơn Trung úy Persephone, y vừa nghe thấy tin cậu gặp nạn, liền lập tức tiến tới không ngừng đi cứu cậu."
"Cảm ơn cậu, Cesare." Lôi nghiêm túc nói: "Toàn quân bộ tự hào về cậu."
Tiết mục vui sướng khi gặp lại, trình diễn hừng hực khí thế trong kỳ hạm.
Quá trình trở về thật thuận lợi.
Cesare không thể thoát khỏi uy hiếp từ hạm đội X, không thể không buông tha cho kế hoạch lợi dụng Lôi để uy hiếp Đại tế ti.
Sau khi quyết định như vậy, y lại khôi phục bộ dáng đáng yêu như bình thường, dọc đường cực kỳ hòa hợp với Lý Việt Bạch, giống như những tháng ngày bọn họ còn ở trong Thần điện.
"Cho nên, ký chủ, chuyện này cứ kết thúc như thế?" Hệ thống khó có thể tin hỏi: "Tôi cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh ngài cùng Cesare tự tháo mặt nạ xuống, lộ ra bộ mặt thật, kết quả..."
"Bây giờ còn chưa phải lúc thẳng thắn." Lý Việt Bạch nói: "Thông tin bất thường là ưu thế của tao, không cần từ bỏ ưu thế nhanh như vậy."
Làm người xuyên qua, Lý Việt Bạch biết hết thảy về Cesare, cơ hồ nhìn thấu được Cesare, Cesare lại hoàn toàn không có khả năng biết được dưới thể xác Đại tế ti đã đổi thành một linh hồn nào đó, cũng không biết Đại tế ti đã có hiểu biết về bản thân tới một bước kia, y sẽ lâm vào suy đoán mệt mỏi, lãng phí phần lớn thời gian cũng tinh lực.
Tinh cầu Amien càng ngày càng gần.
Lý Việt Bạch nghĩ lại cốt truyện một chút, dự định gây thêm áp lực trên mặt tình cảm cho Cesare.
"Cesare." Lý Việt Bạch nói: "Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"?"
"Trên đường đi, câu hỏi của tôi bị ngắt lời." Lý Việt Bạch cười nói: "Lúc đó chính cậu muốn nói với tôi -- tại sao cậu lại để ý Tướng quân Ares như vậy."
Mặt Cesare hơi đỏ, giải thích: "Tôi, tôi cực kỳ sùng bái Tướng quân Ares."
"Thật không ngoan mà." Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày: "Không phải nói còn nguyên nhân khác sao?"
"Không có --" Cesare bị hắn truy vấn liên tục cùng thái độ thân mật quá mức khiến cực kỳ quẫn bách, không thể không kháng nghị: "Đại tế ti, hiện tại tôi đã là quan quân quốc gia... Nhưng ngài, luôn nhất quyết không tha truy vấn mấy câu hỏi ấu trĩ, ngài vẫn coi tôi là một đứa nhóc sao?"
"Thật có lỗi, Cesare của chúng ta đã lớn rồi." Lý Việt Bạch bật cười: "Nhưng thế giới này thường như vậy, khi cậu càng lớn, mọi người càng thích tìm hiểu quá khứ của cậu, hồi ức của cậu... Sẽ hỏi cậu rất nhiều câu hỏi về quá khứ, ví dụ như, Cesare, lần đầu tiên cậu cảm thấy được yêu thương, là lúc nào?"
Lần đầu tiên cảm thấy được yêu thương?
Cesare tránh đi ánh mắt của Lý Việt Bạch.
Có lẽ là vào lần diễn tập thực chiến đó.
Lần đầu tiên có người dùng ánh mắt ân cần nhìn bản thân, không mang theo dục vọng đụng chạm thân thể mình, thật tình để ý an nguy của bản thân, vì cứu bản thân không tiếc đắc tội với con trai của Nguyên soái...
Lúc đó, người trước mặt lúc nào cũng ôn nhu, hiếm khi cường ngạnh một hồi.
"Cesare, theo tôi đi."
"Cơ hội chỉ trong chớp mắt, đừng bỏ lỡ."
Lung Nguyệt, tất cả đều là Lung Nguyệt.
Cho dù biết rõ hẳn nên vứt bỏ những ký ức này, Cesare vẫn ngẩn người trong giây lát.