Hệ Thống Tự Cứu Của Nam Thần Bạch Nguyệt Quang Full

CHƯƠNG 1

"Ký chủ tôn kính, hoan nghênh tới lần xuyên thứ sáu." Thanh âm quen thuộc vang lên.

Sau khi Lý Việt Bạch mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ này... Không khỏi quá lớn đi.

Cửa sổ sát đất chiếm hết một bức tường, toàn bộ làm bằng thủy tinh trong suốt, rèm cửa thuần sắc hoàn toàn mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc bên ngoài -- một thành phố, đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng mọc lên như rừng, xe cộ trên đường như nước chảy, thời gian đang lúc chạng vạng, sắc trời thay đổi hiện ra quang cảnh đẹp mắt -- nơi gần đường chân trời nhất có màu vàng pha đỏ, lên trên là màu xanh nhạt, xanh thẳm... Mặt trời treo cuối chân trời, chỗ cao nhất ở nền trời xanh thẳm đã lóe lên mấy ngôi sao màu bạc.

Như vậy có lẽ bản thân đã trở lại Trái đất, về tới một thành phố ở thế kỉ 21, về lại nơi bản thân quen thuộc nhất. Nói là quen thuộc, nhưng đã sớm không nhớ rõ đã bao lâu chưa được nhìn thấy cảnh sắc này.

Lý Việt Bạch nằm trên giường bất động, trong lòng bách vị tạp trần.

Kết cục của thế giới trước thật đáng sợ, mình bị chính bản thân nhốt trên một tinh cầu tịch mịch bão cát trải rộng, phong cảnh có thể nhìn đến chỉ là bầu trời màu vàng đầy bụi đất, việc giải trí duy nhất là cùng kẻ thù là Cesare ở chung sớm tối đấu trí đấu dũng... Trải qua bao nhiêu năm, thẳng đến gần đây, Chủ thần mới buông tha cho mình, bắt đầu lần xuyên không thứ sáu.

Trong thời gian thi hành án chậm rãi này, không trở nên phát điên thật đúng là kỳ tích.

Lý Việt Bạch hoạt động cơ thể đau nhức một lần, từ trên giường đứng dậy, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một căn phòng khách sạn tương đối rộng lớn xa hoa, đồ gia cụ trang trí đều mang hương vị phục cổ, cột giường điêu khắc hoa văn phức tạp, màn che làm từ nhung thiên nga, bố cục rộng rãi, từ giường nhìn quanh bốn phía, có thể thấy được WC, quầy bar, sòng bài, nhà ăn đầy đủ mọi thứ.

"Hệ thống?"

Lý Việt Bạch thử gọi một tiếng.

"Vâng, ký chủ, xin chào." Thanh âm hệ thống vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy.


"Vẫn là mày?" Nếu câu nói vừa rồi không phải ảo giác, lần xuyên này lại không đổi hệ thống, nói cách khác, hệ thống đi theo lộ tuyến bình tĩnh lạnh nhạt này đã hợp tác với mình ba lần rồi.

"Vâng, bởi vì hai bên đều nguyện ý, cho nên tôi đảm nhiệm làm hệ thống trường kì của ngài." Hệ thống nói.

"Vậy thì tốt quá rồi." Lý Việt Bạch nói.

Khởi động tư liệu trong đầu nguyên chủ, hơn nữa có sự giải thích của hệ thống, Lý Việt Bạch rất nhanh nắm giữ được tình huống cơ bản của lần xuyên này.

Lần xuyên thứ sáu là giới giải trí.

Nguyên chủ Lý Việt Bạch xuyên vào là một vai phụ, tên Mộ Dung Lương, 33 tuổi, là nhà chế tác (producer) kim bài của một công ty điện ảnh và truyền hình nổi danh.

Nhân vật chính công trong tác phẩm này tên Thẩm Phá, minh tinh điện ảnh nổi tiếng, 25 tuổi, đã từng nhận được giải thưởng ảnh đế... Là nhân vật trọng tâm nóng bỏng tay trong giới điện ảnh, nhân khí cực cao, tin tốt tin xấu không ngừng, thường xuyên xuất hiện trên vị trí đầu đề của các trang web, nhưng mà vấn đề xung quanh y thường tập trung ở phương diện đạo đức cá nhân, hiếm có người tranh luận về tài năng của y, nguyên nhân rất đơn giản, diễn kỹ của Thẩm Phá rất nghịch thiên, là nhân tài kiệt xuất trong giới diễn viên nam, đối diễn với tiền bối cũng không bị lấn áp.

Nhiệm vụ hệ thống giao cho Lý Việt Bạch, chính là cùng hợp tác với Thẩm Phá trong một bộ phim điện ảnh, hơn nữa... phải khiến Thẩm Phá yêu mình.

"Đừng đùa, hệ thống." Sau khi đọc tư liệu của Thẩm Phá, Lý Việt Bạch nói: "Thẩm Phá y... Không có khả năng yêu bất kỳ người nào."

Từ tư liệu mà nói, tính cách Thẩm Phá cực lạnh nhạt, lí giải từ tính cách lạnh nhạt đó, thái độ y đối đãi với nửa kia hẳn là cực kỳ soi mói, nhất định các mặt dung mạo khí chất nói năng phải thượng đẳng, hơn nữa... Vẫn luôn là nửa kia khăng khăng một mực với y, y lại rất nhanh mất đi cảm giác mới mẻ, cuối cùng hai bên chia tay trong hòa bình, không hề có ý quyến luyến, xét từ những biểu hiện trên, Thẩm Phá chưa từng yêu ai thật lòng.

Lý Việt Bạch theo thường lệ nhìn bản thân trong gương -- giá trị nhan sắc như thường lệ rất cao, lúc này lại theo phong cách yêu diễm tiện hóa, giống như đóa tường vi đỏ rực sinh trưởng trên bụi dây gai.

Trùng hợp, Thẩm Phá nhìn không vừa mắt nhất chính là yêu diễm tiện hóa, người kết giao đều là kiểu hình điệu thấp khiêm tốn, trong giới này bao nhiêu yêu diễm tiện hóa chạm phải y giống như va phải bức tường.

Càng khéo chính là, nguyên chủ Mộ Dung Lương, ngoại hình yêu diễm tiện hóa không sai, thanh danh rất kém, bị người ngoài đồn thành Đại ma vương một tay che trời dâm loạn nhân gian, trên thực tế... Chính là một tên cuồng công việc mà thôi.

Mộ Dung Lương khi còn trẻ liền dấn thân vào nghiệp chế tác phim, là một người theo đuổi sự hoàn mỹ đặc biệt tích cực, nói dễ nghe là tính tình ngay thẳng, nói khó nghe thì là tình thương thấp không xứng làm người, nhiều năm trôi qua, số người đắc tội cùng số thành tựu có quan hệ trực tiếp -- Nếu thành tựu bình thường thì thôi, không nổi danh không lên chức không kiếm tiền, tính khí kém cũng không có người quản, nhưng mà thành tựu của hắn thực sự rất tốt, càng khiến người đố kỵ, thường xuyên bị người nói xấu đổ tội sau lưng.


Thuộc tính cá nhân kết hợp với thanh danh hỏng bét, sự khó khăn trong việc công lược tăng mạnh.

Hơn nữa nghiêm túc mà nói, Lý Việt Bạch cũng không biết nên công lược một người như thế nào, mấy thế giới trước, chuyện cơ bản đều là đánh đánh giết giết, phương diện yêu đương phần lớn thời điểm đều trong tình huống bị động, lần này cần chủ động ra tay, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

"Ký chủ, ngài đừng mất lòng tin như thế." Hệ thống lạnh nhạt nói: "Nơi này có một tin tốt, đó chính là -- Mộ Dung Lương từng là bạch nguyệt quang trong lòng Thẩm Phá..."

"Sao có thể?" Lý Việt Bạch khó có thể tin nhìn khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp trong gương: "Tao cũng chưa từng gặp qua bạch nguyệt quang có phong cách này, nói là đóa hồng đỏ còn sát nghĩa hơn đi? Hơn nữa không phải Thẩm Phá chán ghét nhất là loại hình này sao?"

Tư liệu chậm rãi hiện ra, chân tướng khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Hóa ra, Thẩm Phá thời niên thiếu đã từng mê luyến Mộ Dung Lương, nói chính xác là, mê luyến một bộ phim điện ảnh do tư nhân chế tác, mà bộ phim này, chính là tác phẩm đầu tay của Mộ Dung Lương.

Khi đó Thẩm Phá vẫn chưa tiến vào vòng giải trí, không có danh hiệu lớn như bây giờ, cũng không có diễn kỹ tinh thấu như bây giờ, chỉ là một học sinh so với những bạn đồng trang lứa thành thục hơn mà thôi, lần đầu y động tâm với một người như thế, không ngờ lại nảy ra ý tưởng đi tìm Mộ Dung Lương, và cũng thực sự làm như vậy -- kết quả chính là y liên tục tìm Mộ Dung Lương vài lần, nhiều lần lại bị từ chối, bị đồng nghiệp của Mộ Dung Lương thông báo -- Mộ Dung Lương bề bộn nhiều việc, căn bản khinh thường gặp y.

Thiếu niên Thẩm Phá không tin, sau nhiều lần tự mình đề cử, cuối cùng có thể gặp mặt Mộ Dung Lương một lần -- một lần gặp này, y lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Lương ngoài đời thật, bị ngoại hình của Mộ Dung Lương hấp dẫn sâu sắc, dưới sự cổ vũ của tâm tình này, biểu hiện của Thẩm Phá không sai, thế nhưng kỳ tích nhận được một nhân vật từ chỗ Mộ Dung Lương.

Thẩm Phá đương nhiên đối với nhân vật này cực kỳ nghiêm túc, toàn lực ứng phó, sau mấy tháng nỗ lực luyện tập, lại nhận được một tin tức sấm đánh ngang tai -- vai diễn bị đổi.

Mộ Dung Lương vô tình gặp được diễn viên năng lực càng mạnh, càng thích hợp với nhân vật này, vì suy nghĩ cho tác phẩm, Mộ Dung Lương lãnh khốc vô tình chọn một diễn viên khác, thay thế Thẩm Phá.

Lòng tự trọng của Thẩm Phá rất mạnh, không chịu được vũ nhục như vậy, mặc dù cực kỳ mê luyến Mộ Dung Lương, cũng không đồng ý tổn thương tôn nghiêm của mình, tiếp tục ăn nói khép nép theo đuổi đối phương, thế là, y quả quyết rời đi.

Sau nhiều năm, hai người đều đạt được thành tựu trong lĩnh vực của mình, nhưng lại chưa bao giờ hợp tác.

Nhìn từ biểu hiện của Thẩm Phá, y hẳn vẫn chưa quên Mộ Dung Lương, y tận lực tránh yêu đương với người cùng phong cách này, đã đủ để chứng minh tổn thương Mộ Dung Lương gây cho y là khắc cốt ghi tâm.


Nói như vậy, Mộ Dung Lương quả thật xem như là "bạch" nguyệt quang trong lòng Thẩm Phá, chẳng qua là tàn ảnh mang độc...

"Một khi đã vậy, tao phải nghiêm túc xin lỗi Thẩm Phá." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói, hắn đã làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, luôn chú ý đến phát triển tâm lý lành mạnh cho bọn nhỏ trong ban, mặc kệ thân phận của Thẩm Phá là gì, là ảnh đế, hay là thiếu niên lúc trước, đều nên đối đãi ngang hàng. Nguyên chủ lúc trước suy nghĩ vì chất lượng bộ phim cũng có đạo lý nhất định, nhưng đã phá vỡ ước định với Thẩm Phá, xúc phạm Thẩm Phá, hẳn nên xin lỗi.

"Nếu xin lỗi hữu dụng còn phải đánh mặt làm gì?" Hệ thống nói: "Nếu ngài xin lỗi, vậy ai sẽ đóng vai phản diện?"

Trong nội dung tác phẩm, tác dụng của Mộ Dung Lương chính là một nhân vật phản diện, một tồn tại đáng bị đả kích, một tên yêu diễm tiện hóa dùng để làm nổi bật hình tượng tốt đẹp của nhân vật chính thụ, một tiền bạch nguyệt quang hỏng bét.

"Là như vậy, ký chủ, kịch tình tiếp theo trong nguyên tác là, ngài bị nhân vật chính thụ cùng Thẩm Phá liên thủ đả kích..."

"Nhân vật chính thụ?" Lý Việt Bạch cảm thấy có chỗ không đúng: "Đây là tác phẩm gì vậy..."

"Đam mỹ." Hệ thống trịnh trọng nói.

Ngẫm lại cũng đúng, từ khi mình xuyên không tới nay, mỗi một thế giới đều hãm sâu trong vũng bùn đam mỹ không thể tự thoát ra được, thế giới này là đam mỹ cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng là... Nhân vật chính thụ trong nguyên tác ở lần xuyên này hóa ra lại không phải mình?

Vấn đề này hỏi ra rất xấu hổ, Lý Việt Bạch quyết định bảo trì trầm mặc.

"Mấy ngày trước, ngài quyết định mời Thẩm Phá tham gia bộ phim ngài mới chế tác." Hệ thống nói: "Ngài đã liên hệ với người đại diện của Thẩm Phá, hẹn gặp mặt ở công ty Thẩm Phá nói chuyện, thời gian là tối nay."

Lý Việt Bạch nghiêm cẩn tìm tòi trong nội tâm một chút, cảm nhận được ý nghĩ của nguyên chủ-- nguyên chủ cũng không quên chuyện không vui vẻ mấy năm trước, hiện tại tìm đến Thẩm Phá, cũng có vài phần xin lỗi ở trong, nhưng mục đích lớn hơn ở trên phương diện công việc, nguyên chủ cho rằng diễn kỹ hiện tại của Thẩm Phá rất tốt, trên phương diện khí chất cũng thích hợp với nhân vật của bản thân, bởi vậy mới tìm đến y hợp tác, chứ không phải hướng về danh khí cùng địa vị của Thẩm Phá.

Nhưng mà sau khi Mộ Dung Lương nhìn thấy Thẩm Phá, mới phát hiện đây không phải gặp một đối một, mà còn có sự hiệp lực của hán thương (đơn vị kinh tế cá nhân có thể đưa ra quyết định sản xuất thống nhất), đó chính là nhân vật chính thụ.

Nhân vật chính thụ tên Tô X, là một người mới tiến vào giới giải trí, công ty đứng sau cũng không lớn, không thể so sánh cùng Mộ Dung Lương. Mục đích của Tô X giống Mộ Dung Lương, đều là mời Thẩm Phá tham gia đóng phim. Vốn dĩ, cậu cũng chỉ tới thử thời vận, cũng không được phép vào cửa, nhưng Thẩm Phá nghĩ đến sự ngạo mạn lúc trước của Mộ Dung Lương, lửa giận trong lòng khó có thể ức chế, thế là, xuất phát từ ý tưởng muốn hạ uy của Mộ Dung Lương, liền thuận tiện cho Tô X vào.

Người đại diện của Thẩm Phá đầy mặt tươi cười nói cho Mộ Dung Lương, nói Thẩm Phá hi vọng có thể thận trọng lựa chọn bộ phim tiếp theo, bởi vậy, không chỉ đơn giản là bàn bạc với Mộ Dung Lương, mà phải thuận tiện nghe kế hoạch của những công ty khác, để có thể tham gia vào bộ phim thích hợp nhất với bản thân.


Kỳ thực, nếu Mộ Dung Lương thực sự ngạo mạn tự đại như trong truyền thuyết, nhân phẩm thối nát, khinh thường lời nói của người khác mà nói, chỉ sợ giờ phút này đã sớm phẩy tay bỏ đi. Đáng tiếc Mộ Dung Lương không phải người như thế, hắn cũng không biết đây là đang vũ nhục bản thân, chỉ cảm thấy Thẩm Phá chẳng qua có tính khí trẻ con, vẫn không để ý.

"Tiếp đó, ngài cùng Tô X giới thiệu kịch bản của bản thân." Hệ thống nói: "Mọi người đều biết, ngài là một nhà chế tác kim bài tài hoa hơn người, kịch bản được ngài cùng biên kịch tỉ mỉ sáng tác, các phương diện đều hoàn mỹ vô khuyết..."

"Nhưng?" Lý Việt Bạch nghi hoặc nhíu mày.

Trong cái nhìn của người bình thường ở thế giới này, lựa chọn như vậy không cần phân vân, diễn viên bình thường sẽ chọn lựa chọn cùng Mộ Dung Lương, từ bỏ Tô X vô danh tiểu tốt.

"Ngài thua." Hệ thống nói: "Kịch bản ngài giới thiệu có trăm ngàn chỗ hở, mà kịch bản Tô X giới thiệu rất mượt tai, kịch bản cũng có nội hàm."

Thế là, Thẩm Phá quyết đoán lựa chọn Tô X, chê bai kịch bản của MỘ Dung Lương không đáng một đồng.

Mộ Dung Lương thẹn quá thành giận, phất tay rời đi.

Sự thực chứng minh, ánh mắt của ảnh đế quả thực không sai, Tô X tuy trẻ tuổi, lại rất có tài, bộ phim bỏ vốn ít lại có thành công vang dội, Thẩm Phá cùng Tô X trong quá trình quay phim sinh tình, yêu nhau, cuối cùng tu thành chính quả.

"Đợi một chút." Lý Việt Bạch cả giận: "Giới thiệu kịch bản của tao sao có thể xảy ra vấn đề?"

Làm người chế tác kim bài, Mộ Dung Lương không biết đã tham dự bao nhiêu lần giới thiệu kịch bản, trình bày qua nội dung kịch bản bao nhiêu lần, người như vậy, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp loại này? Giới thiệu kịch bản tốt đẹp thành hỏng bét?

"Tại sao không thể?" Hệ thống hỏi lại.

"Không có khả năng, điều này không hợp với bình thường." Lý Việt Bạch nói: "Trừ phi đột nhiên tao bị quỷ nhập vào."

Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, để giới thiệu hoàn hoàn chỉnh chỉnh kịch bản này cho Thẩm Phá, có thể thấy được nguyên chủ cực kỳ nghiêm cẩn cẩn thận, đã học thuộc lòng cả kịch bản.

"Ký chủ, suy đoán của ngài gần với chân tướng, thế giới này không có quỷ nhập người, nhưng là," Hệ thống nói: "Có bàn tay vàng."

"Bàn tay vàng?"

"Đúng, Tô X là nhân vật chính thụ của thế giới này, bàn tay vàng của cậu ta là tiêu trừ trí nhớ." Hệ thống nói: "Để có thể cướp được cơ hội này, vào lúc hội đàm chuẩn bị bắt đầu, cậu ta đã dùng thuật tiêu trừ trí nhớ khiến ngài quên mất kịch bản."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận