Hệ Thống Tự Cứu Của Nam Thần Bạch Nguyệt Quang Full

CHƯƠNG 4

Tin đồn về tư tình giữa Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương dần dần biến mất, nhưng tin đồn khác lại lên men, khi tin tức "Có ý định hợp tác" được tuyên bố, mối thù cũ của bọn họ năm đó cũng bị đào ra.

Phải nói mối thù này rất có tính truyền kỳ, ai có thể nghĩ được ảnh đế hiện tại Thẩm Phá, năm đó cư nhiên bị Mộ Dung Lương đá ra khỏi tổ kịch cơ chứ? Ai sẽ nghĩ được hiện tại hai người lại lần nữa "Có ý định hợp tác"? Điều này có phải chứng tỏ, ảnh đế phải nỗ lực rất nhiều mới có thể xuất hiện? Có phải chứng tỏ rằng, hiện tại rốt cuộc Mộ Dung Lương cũng đã thừa nhận diễn kỹ của Thẩm Phá?

Cứ như vậy, người xem ngược lại cũng có một tia thân cận với Thẩm Phá, lúc nhắc tới diễn kỹ của y, cũng không bao giờ nói là diễn viên thiên tài nữa, mà đổi thành người nỗ lực tiến bộ đạt được thành công.

Những lời bàn tán này, tất cả đều không được Lý Việt Bạch để trong lòng.

Dù sao đây cũng là ân oán lúc nguyên chủ ở đây, không liên quan đến bản thân chút nào.

Hiện tại hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn trêu chọc Thẩm Phá, không có việc gì liền đuổi theo chặn đường Thẩm Phá, truyền thông hỏi thì cứ bảo là bản thân đang nỗ lực thuyết phục hợp tác.

Thẩm Phá đối với hắn e sợ không kịp, chỉ có thể trốn tránh, nhưng mà không chịu nổi số lần Lý Việt Bạch tới, một lần rốt cuộc không trốn kịp, vừa vặn bị bắt được.

"Thế nào, Thẩm Phá, chuyện hợp tác nghĩ đến đâu rồi?" Lý Việt Bạch lộ ra nụ cười tà ác cường hào thủ đoạt tới gần, duỗi hai tay ra, tạo ra thế kabe-don tiêu chuẩn.

Trên thực tế chiều cao của Mộ Dung Lương thấp hơn Thẩm Phá tới 10 cm, làm thế kabe-don trở nên hết sức khó xử.

"..." Thẩm Phá cúi đầu nhìn đỉnh đầu Mộ Dung Lương -- không biết gần đây đại chế tác Mộ Dung lại bị rút dây thần kinh nào, hay chạy theo xu hướng thời trang nào, cư nhiên lại đi nhuộm tóc, trái nhuộm đỏ phải nhuộm xanh, còn đeo hai cái khuyên tai, thật sự rất phù hợp với phong cách phách lối quá đáng của hắn.

Hơn nữa, cái loại cảm giác quen thuộc như có như không này lại tới.

"Chuyện năm đó, còn giận tôi sao?" Lý Việt Bạch ngẩng đầu, nhíu mày, xấu xa hỏi.

Chuyện năm đó?

Trong nháy mắt Thẩm Phá có chút không hiểu.

"Không phải cậu quên rồi chứ? Chính là chuyện tôi đá cậu ra khỏi tổ kịch..." Lý Việt Bạch nhắc nhở.

Mạch máu trên trán Thẩm Phá giật giật.

Hóa ra là chuyện cũ năm xưa gần đây bị truyền thông bới ra, nếu không được nhắc, khéo bản thân cũng suýt quên rồi.


Truyền thông cùng đại chúng luôn cho rằng đây là mâu thuẫn quan trọng nhất giữa Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương, là rào cản khó có thể bước qua, lại không ngờ hai kẻ xuyên qua này căn bản không ai để chuyện này trong lòng.

Lúc Thẩm Phá xuyên không tới đây, chuyện này đã sớm xảy ra, đương nhiên đừng nói tới bị tổn thương tâm hồn, nhưng là, cũng không thể lập tức tỏ vẻ khoan hồng độ lượng, nếu không để bụng, như vậy sẽ không giống nguyên chủ.

"Anh cảm thấy thế nào?" Thẩm Phá phụng phịu hỏi lại.

"Tôi cảm thấy?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Tôi cảm thấy rất giận bản thân, quả thực không thể tha thứ!"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình của hắn không có chút áy náy nào.

"Nói như vậy cũng quá mức rồi." Thẩm Phá thản nhiên nói.

Nếu thực sự không thể tha thứ, vậy bây giờ lại hợp tác là xảy ra chuyện gì.

"Cho nên tôi thực sự muốn thành tâm xin lỗi." Lý Việt Bạch tiến đến gần: "Cậu thích xin lỗi theo kiểu nào? Cho cậu chọn."

Biểu cảm Thẩm Phá càng cứng đờ.

Phương thức xin lỗi bình thường đã rất khoa trương, vốn đã hãm sâu trong tin đồn không thể thoát ra được, thì khoa trương tới đâu cũng không thể thấy được, vẫn là không giải thích thì hơn.

"Không cần." Thẩm Phá mặt không biểu cảm: "Là do năm đó tôi năng lực không đủ, không liên quan gì tới anh."

"Tôi đây mời cậu ăn cơm, một mình." Lý Việt Bạch nói: "Cứ quyết như vậy đi."

"Không cần..." Lời cự tuyệt của Thẩm Phá còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy người trước mắt đã mỹ mãn xoay người rời đi.

May mà, cảnh này cũng không bị phóng viên truyền thông nào bắt gặp, chỉ bị người đại diện của Thẩm Phá gặp thôi.

Nhưng mà chưa tới một tiếng, người đại diện, và cả toàn đội của Thẩm Phá, đều lâm vào trạng thái lo âu kỳ quái -- chẳng lẽ Mộ Dung Lương muốn quy tắc ngầm với Thẩm Phá?

Suy đoán này khiến người đại diện đứng ngồi không yên, thầm nghĩ chuyện này thật hoang đường, từng nghe nói người chế tác quy tắc ngầm minh tinh tuyến 18, nhưng chưa từng nghe nói người chế tác quy tắc ngầm ảnh đế! Mộ Dung Lương này rốt cuộc bị rút dây thần kinh nào vậy?

Cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay quả thật Mộ Dung Lương cực kỳ cổ quái, nhất là ở thái độ đối đãi với Thẩm Phá, rõ ràng thấy không có chút ý tốt nào, mặc dù gần đây nổi lên mấy tin đồn khiến người đau đầu, nhưng người khởi xướng cũng là Mộ Dung Lương, xem ra Thẩm Phá bị người này quấn lấy rồi.

Lần này hắn một mình mời Thẩm Phá đi ăn cơm, rất có khả năng nhân cơ hội làm ra một số chuyện không tốt.


Nhưng là, vạn nhất Mộ Dung Lương cũng không có ý xấu gì thì sao? Vạn nhất hết thảy biểu hiện quái dị của Mộ Dung Lương đều bởi cuồng công việc thì sao? Dù sao Mộ Dung Lương cũng là người chế tác kim bài, tùy tiện hiểu lầm đắc tội cũng không nên...

Dưới sự lo âu, người đại diện lấy tâm tính gà mẹ bảo vệ gà con, lôi kéo toàn bộ đoàn đội đưa ra đối sách trọn vẹn -- bảo Thẩm Phá võ trang đầy đủ, mang theo máy ghi âm, máy ghi hình tùy thân, bộ đàm, bình xịt cay đi dự tiệc, nếu không có việc gì đương nhiên rất tốt, nếu Mộ Dung Lương bại lộ bản tính thực sự, vậy lập tức bóc trần bộ mặt của hắn, hơn nữa đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.

Thẩm Phá vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy tư thái đề phòng vạn phần của đoàn đội, đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành một người bị hại nhu nhược.

Nếu không đi, chẳng phải là đang sợ Mộ Dung Lương hay sao?

Vì thế, cuộc hẹn riêng đầu tiên mà Lý Việt Bạch chờ đợi, được bắt đầu trong không khí cổ quái này.

"Thẩm Phá, chú ý cảnh vật xung quanh, xem xung quanh cậu có cái camera nào không, về sau nếu chuẩn bị đánh nhau thì niệm khẩu quyết một lần..." Người đại diện vẫn trong quá trình chỉ huy dong dài.

"..." Thẩm Phá nghe tiếng lải nhải truyền từ tai nghe làm cho dở khóc dở cười, chỉnh âm lượng thấp, đi tới chỗ Mộ Dung Lương.

Y vô luận thế nào cũng không ngờ được, địa điểm Mộ Dung Lương mở tiệc chiêu đãi bản thân lại ở trên mái nhà.

Trên mái nhà Mộ Dung Lương có một vườn hoa nhỏ, khung cảnh cũng không tệ, hiện tại màn đêm buông xuống, sắc trời quang đãng, trên bầu trời xanh đen đầy sao xán lạn, cảnh sắc say lòng người.

"A, Thẩm Phá, cậu đến rồi." Lý Việt Bạch nhìn Thẩm Phá tới chỗ mình, vội vẫy tay chào hỏi: "Bên kia có sofa, ngồi, hay muốn uống gì cứ tự nhiên lấy."

Thẩm Phá không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi đến chỗ này, y quả thực nhịn không được mà tưởng tượng -- Có phải Mộ Dung Lương sẽ mặc lễ phục dạ hội, trong miệng ngậm một đóa hồng đỏ, trong tay lại cầm thêm một đóa, sau đó vung tay lên, pháo hoa nổ đầy trời... linh tinh, loại chuyện này, dựa theo tính cách của Mộ Dung Lương, tuyệt đối có thể làm được.

May là không làm.

Mộ Dung Lương mặc sơ mi trắng cùng quần đen bình thường, đi tới đi lui trên mái nhà, trong tay cầm một chén rượu, thoạt nhìn quả thực rất bình thường, tuy nhiên, đây chính là không khí bình thường khi mời bạn đến nhà ăn cơm, không, chính xác hơn thì, lấy thái độ của Mộ Dung Lương, căn bản không hề coi mình như một vị khách tới nhà ăn cơm, mà trở thành một người cùng thuê trọ dài ngày.

"Ký chủ, ngài mời khách ăn cơm như vậy không khỏi quá thiếu thành ý." Hệ thống không nhịn được nữa: "Đối phương chính là Thẩm Phá đó, sao có thể tùy tiện như vậy chứ?"

"Chỗ nào tùy tiện hả?" Lý Việt Bạch ủy khuất: "Tao chuẩn bị mất hẳn một tuần!"


"Ngài chuẩn bị cái gì?"

"Tinh lọc không khí đó." Lý Việt Bạch chỉ chỉ bầu trời trên đỉnh đầu: "Để khiến Thẩm Phá có thể nhìn rõ 400 tỷ ngôi sao..."

"Thẩm Phá cũng không thích ngắm sao, cảm ơn." Hệ thống lãnh khốc.

"Tại sao lại không thích." Lý Việt Bạch cả giận: "Mày hiểu y hay tao hiểu y?"

"..." Hệ thống đột nhiên cảm thấy từ khi ký chủ đối ám hiệu với người hợp tác xong, IQ cứ giảm xuống một giá trị âm đáng sợ.

Lý Việt Bạch đương nhiên không thể để Thẩm Phá ngồi một mình lâu được, chỉ sau chốc lại liền tiến đến, ngồi xuống đối diện y.

"Thế nào, khá đẹp đi." Lý Việt Bạch nói: "Nơi này cũng sẽ trở thành một cảnh trong phim, trước hết mời cậu đến thử nghiệm một chút."

"Tôi chưa từng nói sẽ tham gia bộ phim của anh." Thẩm Phá thản nhiên.

"Thẩm đại ảnh đế, cho dù không tham gia cũng không cần bây giờ nói ra nhận hay không." Lý Việt Bạch nhíu mày, giả bộ tức giận: "Không thể để cho tôi ảo tưởng một chút sao?"

"Ngài ảo tưởng tuyệt đối không chỉ một chút..." Hệ thống ngắt lời.

"Đừng nói chuyện!" Lý Việt Bạch cả giận.

"..." Hệ thống nói: "Ký chủ, phong cách hành sự của ngài luôn hả hê đắc chí như vậy hả?"

"Có thể nói như vậy." Lý Việt Bạch thoáng trầm tư một giây.

"Có lẽ là do từ lúc chúng ta hợp tác tới nay ngài luôn khá bình tĩnh, rất hiếm khi giống như bây giờ..."

"Đó là bởi tao vẫn luôn nỗ lực ức chế bản thân." Lý Việt Bạch thở dài: "Nếu mày ở trong kho số liệu gặp được hệ thống ở lần xuyên thứ nhất, có thể hỏi nó, lúc đầu tao phô trương vênh váo cỡ nào."

"Cho nên hiện tại ngài đang bại lộ bản tính sao?" Hệ thống kinh hãi.

"Đúng." Lý Việt Bạch thừa nhận: "Bời vì tao rất cao hứng."

"Tôi hiểu, nhưng vẫn phải cẩn thận, vạn nhất bị Thẩm Phá chán ghét thì làm sao bây giờ?" Hệ thống lo lắng.

"Vấn đề liền ở chỗ này, nội tâm Thẩm Phá cũng không thích một khuôn mẫu cố định, chính xác mà nói, y không có hình mẫu lý tưởng, tất cả các lớp ngụy trang tao thử với y đều khó có thể phát huy tác dụng." Lý Việt Bạch nói: "Cho nên, không bằng chân thực một chút."

"Nhưng ngài cũng quá mức chân thực rồi!"

Không để ý đến hệ thống đang gào thét, Lý Việt Bạch ngâm nga từng bước bưng đồ ăn tới.


Thẩm Phá bị đồ ăn trong mâm dọa sợ.

Y thế nào cũng không ngờ được, Mộ Dung Lương cư nhiên mời bản thân ăn đồ nướng.

Trong cái khay bạc vĩ đại, chia thành từng xiên nướng, thịt dê thịt bò thịt heo cánh gà sườn ngô cái gì cần cũng có, bên trên còn có thìa là xay, vừa mới nướng xong, mùi thơm xông vào mũi.

Đã bao nhiêu năm rồi chưa ăn lại thứ này?

"... Do nguyên nhân công việc, tôi không thể ăn những thứ này." Thẩm Phá quyết đoán cự tuyệt.

"Đừng miễn cưỡng." Lý Việt Bạch nở nụ cười, thuận tay cầm một xiên nướng lên đưa tới: "Rõ ràng cũng rất muốn ăn."

"..."

"Thật sự không ăn? Vậy tôi ăn cho cậu xem?" Lý Việt Bạch tiếc nuối thu lại, cắn lên: "Tôi nói này, dù sao cậu với tôi cũng không phải người của thế giới này, cũng không cần nghiêm túc giữ quy định của diễn viên như vậy đi, ngẫu nhiên ăn một chút cũng có sao đâu..."

Thẩm Phá bất đắc dĩ nhìn đối phương, thế nào cũng không rõ rốt cuộc đối phương đang cao hứng cái gì.

Một giây sau, y cảm thấy đầu mình như muốn phát nổ.

Dù sao cậu với tôi cũng không phải người của thế giới này?

Vừa rồi có phải Mộ Dung Lương đúng lý hợp tình nói câu "Dù sao cậu với tôi cũng không phải người của thế giới này" không?

"..." Thẩm Phá nhất thời không biết nên che giấu thế nào, nếu giả vờ không nghe thấy, hoặc làm bộ nghe không hiểu? Chẳng lẽ chuyện mình là người xuyên qua đã bị đối phương nhìn thấu?

"Đừng giả vờ nữa, bạn nhỏ Thẩm Phá." Lý Việt Bạch lại cầm một xiên tim gà: "Câu nói vừa rồi, cứ tự hiểu thôi."

Hắn biết trên người Thẩm Phá có các loại máy ghi âm, thậm chí còn kết nối với người đại diện cùng đoàn đội, không thể nói quá rõ, cứ suy đoán hàm hồ là được rồi.

"Đến cùng anh biết cái gì?" Thẩm Phá tỉnh táo lại, hỏi ngược lại.

"Tôi biết tất cả mọi chuyện." Lý Việt Bạch thả que xiên không xuống: "Bằng không cậu nghĩ tại sao tôi muốn đối ám hiệu với cậu?"

"Ám hiệu kia có quan hệ nhiều tới tôi không?"

"Đương nhiên là có, liên quan trực tiếp tới việc đời này cậu có thể thành công được hay không." Lý Việt Bạch nói nghiêm túc: "Nhưng là, xét thấy bây giờ cậu còn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi... Chúng ta có thể từ từ làm rõ tất cả, không cần sốt ruột."

Thẩm Phá cúi đầu suy xét một lát, rốt cuộc ngẩng đầu, bình tĩnh cầm lấy mấy xiên thịt bò trong khay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận