"Trả y lại cho tao." Lý Việt Bạch đứng trong phòng nghỉ trung ương, đối diện với bức tường trắng trống rỗng, gằn từng chữ một.
Lần xuyên thứ sáu đã xong, hắn lặp lại trình tự cũ, quay trở lại phòng nghỉ.
Nhưng không khí lần này hoàn toàn bất đồng.
Lý Việt Bạch sẽ vĩnh viễn không quên được cảm giác Thẩm Phá ôm chặt lúc cuối, và cả ánh mắt Thẩm Phá nhìn mình trước khi rời khỏi thế giới đó.
Tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ mang Thẩm Phá đi... Mặc kệ là người hay là thần...
"Trả y lại cho tao." Lý Việt Bạch nói: "Nếu không tao sẽ giết Cchủ thần."
Sau khi nói ngoan độc như vậy, hệ thống nơm nớp lo sợ xuất hiện.
"Ký chủ... Ngài... Thân là phàm nhân, lại muốn giết thần?" Trong thanh âm của hệ thống mang theo một tia run rẩy.
"Phải."
"Ngài không làm được..."
"Chưa chắc." Lý Việt Bạch hung hăng nghiến răng.
Phẫn nộ là sức mạnh có thể hủy diệt tất cả, dưới sự phẫn nộ bản thân có thể làm những chuyện gì, thật sự khó có thể đoán trước.
"Nếu những người khác nói vậy, tôi sẽ cười nhạo họ không biết lượng sức." Hệ thống ngẩn người: "Nhưng nếu là ngài..."
Hệ thống vẫn luôn cảm thấy, ký chủ của nó không giống những người khác, luôn làm ra những chuyện phá vỡ quy tắc. Nếu cứ mặc kệ ký chủ để sự phẫn nộ khống chế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Biện pháp tốt nhất là nói tất cả tiền căn hậu quả cho ký chủ.
Hệ thống biết tất cả các lần xuyên qua đều khớp với tiền căn hậu quả mà mình biết, hệ thống biết chân tướng được giấu sau một lần xuyên qua, nhưng hệ thống không được phép biết chuyện này, càng không thể nói chân tướng cho ký chủ.
Hiện tại, rốt cuộc đã đến lúc.
Hệ thống gửi yêu cầu lên thượng tầng, rất nhanh nhận được sự đồng ý.
Trải qua vài giây truyền số liệu, hệ thống lần thứ hai mở miệng.
"Ký chủ." Hệ thống nặng nề nói: "Tôi đưa ngài đi gặp Chủ thần."
Sắc mặt Lý Việt Bạch vẫn như cũ, không chút do dự gật đầu.
"Chủ thần không có hình thể, hoặc nên nói, Chủ thần không thể lấy diện mạo thật gặp người." Hệ thống giải thích: "Thứ chúng ta có thể nhìn thấy, chẳng qua chỉ là hình chiếu của Chủ thần trong một thế giới mà thôi, trước kia, cho dù là hình chiếu, thì tất cả các hệ thống cũng không dám nhìn trộm. Cho nên, ký chủ, đừng chờ mong nhìn thấy thực thể của Chủ thần, càng đừng chờ mong có thể chạm vào người."
Cho dù chỉ là hình chiếu, thì cũng có thể thu được thông tin nào đó.
Lý Việt Bạch đè nén phẫn nộ cùng bi ai trong lòng, đồng ý yêu cầu của hệ thống.
Ánh sáng trắng hiện lên, vách tường phòng nghỉ xảy ra biến hóa nào đó, hoặc nên nói, phòng nghỉ đã biến mất ---- hắn ở trong vũ trụ mịt mờ, trên dưới trái phải đều là bóng tối cùng vô số vì sao, thoạt nhìn những ngôi sao này hoàn toàn khác lúc trước, không phải là điểm sáng nhỏ trên bầu trời, không phải là viên kim cương trên nền trời xanh thẫm, mà giống hình ảnh trong sách khoa học tìm hiểu về vũ trụ bình thường, được phóng đại vô hạn, thành một hình cầu, trên đó có màu sắc cùng hoa văn phức tạp, mang theo vòng sáng.
Trên một hằng tinh, Lý Việt Bạch loáng thoáng thấy được thân ảnh thật lớn của Chủ thần.
Nhìn ở khoảng cách xa này, Chủ thần chỉ là một cái bóng màu đen, hắn đứng trên hằng tinh, không hề nhúc nhích, thân hình to lớn đến nỗi khiến kẻ khác mao cốt tủng thiên, chiều cao của hắn cỡ chừng 1/3 đường kính hằng tinh.
"... Điều này không có khả năng." Lý Việt Bạch không khỏi lẩm bẩm.
"Tôi biết, ký chủ, trong thế giới khoa học của ngài, không sinh mệnh nào có thể đứng trên hằng tinh, càng không có sinh mệnh nào lớn như vậy, bởi vậy, như tôi đã nói -- đây chỉ là hình chiếu của Chủ thần mà thôi." Hệ thống lần thứ hai cường điệu.
"Tao hiểu, nhưng điều khiến tao nghi hoặc chính là." Đáy lòng Lý Việt Bạch lạnh lẽo: "Hình chiếu của Chủ thần... Tại sao lại giống Diệp Thanh như vậy?"
"Có lẽ là do khoảng cách thôi." Hệ thống ra lệnh: "Cho chúng tôi tới gần hơn đi."
Vũ trụ biến mất, sao trời tiêu tan, Lý Việt Bạch phát hiện mình lần nữa quay trở lại phòng nghỉ màu trắng kia, nhưng mà, hằng tinh không biến mất, nó xuất hiện ngay chính giữa căn phòng, thân ảnh Chủ thần vẫn lù lù bất động đứng thẳng trên hằng tinh.
Lý Việt Bạch tiến lên phía trước vài bước, tới gần hằng tinh kia.
Người đứng trên đó xoay người, đối diện hắn.
Là Thẩm Phá.
Trên mặt Thẩm Phá là biểu tình lạnh như băng, khi nhìn thấy Lý Việt Bạch, trong ánh mắt cũng không có chút gợn sóng.
"..." Lý Việt Bạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Chủ thần có bộ dạng giống y hệt người yêu mình.
Diện mạo, thần thái, động tác, khí chất,... Tất cả đều giống y như đúc.
Hơn nữa không chỉ là Thẩm Phá, Lý Việt Bạch tin rằng, chỉ cần Chủ thần muốn, hắn có thể tùy thời biến thành bộ dáng khác, ví dụ như Diệp Thanh... Lúc nãy khi chưa tới gần nhìn, có lẽ Chủ thần đã sử dụng hình dáng bên ngoài của Diệp Thanh.
Rốt cuộc có ý gì?
Có lẽ là đã chán việc nhìn chằm chằm nhau, cũng có thể là khinh thường nói chuyện với phàm nhân, thân ảnh Chủ thần rất nhanh biến mất lần thứ hai, hằng tinh cũng biến mất theo.
"Hệ thống, mày muốn nói cho tao biết thứ gì?" Sau khi trầm mặc thật lâu, Lý Việt Bạch rốt cuộc đặt câu hỏi: "Chẳng lẽ mày muốn nói cho tao biết, Chủ thần chính là người yêu của tao? Chẳng lẽ mày muốn nói cho tao biết, Diệp Thanh chính là Chủ thần?"
"Trên mặt nào đó, có thể nói như vậy..." Hệ thống nói rất chậm, rất do dự.
"Sai." Lý Việt Bạch khẳng định: "Bọn họ không phải cùng một người."
"Tại sao ngài lại nói như vậy?"
Rất rõ ràng.
Chủ thần là một vị thần vô cảm như máy móc, không có chút nhân tình, chỉ là cái nhìn chằm chặp như lúc nãy, đã gần như có thể đóng băng cả phòng nghỉ, lúc Lý Việt Bạch nhìn Chủ thần, không thể nảy sinh bất cứ tình cảm gì với hắn, cho dù nhìn giống y hệt người yêu, cũng không có khả năng nảy sinh tình ái.
"Người tao yêu cùng vị thần tao không yêu, đây chính là điểm khác nhau." Lý Việt Bạch nói.
"Ngài nói đúng." Hệ thống thở dài, bắt đầu giải thích.
Chủ thần là người nắm hàng vạn hàng nghìn ngôi sao cùng hàng vạn hàng nghìn thế giới trong tay, là tồn tại trên tất cả, hắn có được tất cả năng lực con người khó có thể tưởng tượng được, hắn có thể hủy diệt một tinh hệ trong giây lát, hắn có thể sáng tạo ra vô số thế giới mới trong nháy mắt... Đương nhiên, Chủ thần là sự tồn tại không có cảm xúc.
Cảm xúc là thứ có tính chất đặc biệt mà con người cùng một số sinh linh nhược tiểu hiểu rõ nhất, nó khiến con người ta càng yếu ớt càng thống khổ, nó vô dụng.
Nhưng mà, trong hàng tỉ năm, chung quy có vài sự kiện có xác suất diễn ra cực nhỏ, xảy ra.
Trong một lần ngủ say, Chủ thần vô tình phân liệt ra một nhân cách có cảm xúc.
Điều này khiến Chủ thần nổi giận lôi đình, thậm chí nghi ngờ vì điều này mình sẽ trở nên yếu ớt, vì duy trì vị trí độc tôn của mình, Chủ thần tách "bản thân" dư thừa trong thần thể ra, trục xuất tới thế giới nhân loại trong vũ trụ hư vô mờ mịt.
"Diệp Thanh là một nhân cách khác của Chủ thần?" Lý Việt Bạch bắt đầu không nhịn được run rẩy.
"Phải." Hệ thống nói.
"Vậy tại sao Chủ thần không chịu buông tha cho y?" Lý Việt Bạch giận dữ: "Diệp Thanh đã ở lại thế giới nhân loại rồi, y sẽ không quay trở lại thần thể của Chủ thần, sẽ không ảnh hưởng đến lý trí của Chủ thần, tại sao Chủ thần luôn ám toán y hết lần này đến lần khác?"
"Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo." Hệ thống nói: "Tại sao ngài lại tin tưởng phẩm cách của Diệp Thanh như thế chứ?"
"Ngoại trừ điều đó tao còn có thể tin tưởng thứ gì?" Lý Việt Bạch cho rằng vấn đề này không cần giải thích.
Trong lần xuyên thứ hai ở chung với Diệp Thanh lâu như vậy, hắn hiểu Diệp Thanh, tất cả những từ ngữ tốt đẹp trong cuộc sống đều có thể lấy để miêu tả Diệp Thanh.
"Nhưng trong mắt Chủ thần, Diệp Thanh là sự tồn tại của ma quỷ." Hệ thống nói: "Ký chủ, ngài có tin vào tính bản ác không?"
Tính bản ác, thứ gọi là nhân chi sơ tính bản ác.
Lý Việt Bạch tin, hắn đã nhiều lần nhìn thấy những đứa trẻ chưa tiếp xúc với giáo dục làm ra đủ loại hành động tàn nhẫn đáng sợ, vừa làm vừa phát ra tiếng cười khoái chí đơn thuần, tất cả rất tự nhiên, bọn trẻ sinh ra có cảm xúc, nhưng các mặt của cảm xúc không phải lúc nào cũng tốt đẹp, trong việc ác tìm được khoái cảm, chính là một phần trong cảm xúc của con người.
"Trước khi gặp ngài, Diệp Thanh chính là ma quỷ." Hệ thống nói: "Y xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, ở các thế giới đó sử dụng bừa bãi sức mạnh của mình, phóng thích ôn dịch, độc hại sinh linh... Chủ thần luôn không chút do dự ngăn cản y, nhưng chưa lần nào thành công giết chết y, giết y trong thế giới này, y sẽ sống lại ở thế giới kia. Hơn nữa Diệp Thanh thỉnh thoảng sẽ giả mạo mệnh lệnh của Chủ thần, tạo ra hệ thống của riêng mình, hoặc là trộm cướp hệ thống của Chủ thần để dùng... Cho nên, y trong thế giới của tôi, giống với những kẻ xuyên qua bình thường."
"..."
Lý Việt Bạch rất muốn chất vấn hệ thống, tại sao phải vu oan cho người yêu của mình, nhưng không thể không thừa nhận điều hệ thống nói là thật --- mọi chuyện được ghi lại trong kho số liệu, là chứng cứ cho lời của hệ thống.
Tại sao lại như vậy? Nhận thức của mình có bao nhiêu sai lầm? Người yêu thiện lương dũng cảm gần như là hóa thân của chính nghĩa, cùng với Chủ thần tàn nhẫn đáng sợ hỉ nộ vô thường, trong nháy mắt thay đổi, đen trắng đảo điên.
"Đương nhiên, ký chủ, làm hệ thống của ngài, tôi tin tưởng vào phán đoán của ngài." Hệ thống nói: "Tôi cũng tin tưởng vào phán đoán của một hệ thống như tôi --- sau khi gặp được ngài, Diệp Thanh biến mình trở thành hình mẫu lý tưởng của ngài, không hề làm những hành động tàn bạo đã thành thói của y từ các thế giới trước, nhưng Chủ thần không dám tin tưởng y, Chủ thần cho rằng y đang ngụy trang, là điềm báo cho hành động cực ác tiếp theo của y, bởi vậy, Chủ thần mới tiếp tục đuổi giết y."
"Y..." Lý Việt Bạch không nói nổi một câu đầy đủ, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đợi đến lúc phản ứng lại, hắn đã quỳ xuống, hai tay cào lên mặt đất cứng rắn, đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn tỉnh táo một chút.
"Mỗi lần Diệp Thanh xuyên qua một thế giới, y sẽ mất ký ức từ thế giới trước, đổi một thân thể mới, đổi cách cư xử mới... Gần như có thể gọi là luân hồi chuyển kiếp." Hệ thống nói: "Nếu vũ trụ hư vô này có pháp luật thông dụng, tôi không biết liệu bộ luật này có phán y là người vô tội hay không."
"Cho nên... Lúc đó, Thẩm Phá lại một lần nữa chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Chủ thần sao?" Lý Việt Bạch thấp giọng: "Y chết trong lòng tao, rồi lại sống lại ở một thế giới khác?"
"Phải." Hệ thống khẳng định.
"Tao không muốn tìm Chủ thần quyết đấu nữa." Lý Việt Bạch mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy: "Tao muốn đi tìm Diệp Thanh --- tìm được y, hỏi rõ ràng mọi chuyện."
"Nhưng ký chủ, ngài biết y ở đâu sao?" Hệ thống chần chờ.
"Tao không biết." Lý Việt Bạch cười ảm đạm: "Nên tao rất cần sự trợ giúp của mày, mày có thể tra được y ở đâu đúng không? Chúng ta đã ước định ám hiệu..."
"Cho nên... Ký chủ, ám hiệu giữa ngài và Thẩm Phá là gì?" Vấn đề này của hệ thống hình như có thâm ý.
"Là số 42." Lý Việt Bạch nhạy bén nhận ra hệ thống ý ngoài mặt chữ: "Làm sao vậy?"
"Ký chủ có cảm thấy con số này có chút quen tai không?" Hệ thống hỏi.
"Tao có thể nhớ những chuyện quan trọng, nhưng cũng sẽ quên những chuyện không quan trọng." Lý Việt Bạch thở dài: "Thật có lỗi, thực sự không nhớ rõ chuyện liên quan đến con số này."
"Vậy để hệ thống nhắc lại cho ngài." Hệ thống nói: "Chiến hữu của ngài ở lần xuyên thứ nhất, tên là..."
"Thái tử điện hạ sao?" Lý Việt Bạch mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Tên của Thái tử điện hạ là... Nam? Không nhớ rõ."
"Sao ngài có thể quên chuyện này!" Hệ thống bất đắc dĩ: "Trong lòng ngài Mộ Dung Nam không quan trọng như vậy sao?"
"Không, chỉ là tao..." Hiện tại Lý Việt Bạch không còn sức để tự hỏi vấn đề này.
Không phải là hắn không quý Mộ Dung Nam, chỉ là cử chỉ của Mộ Dung Nam quá gần gũi, quá nghe lời mình, gần như là không chút dị nghị nghe theo tất cả ý kiến của mình, khiến cho bọn họ trong lúc ở chung thuận buồm xuôi gió vô cùng, không có mâu thuẫn, không có gút mắc. Bởi vậy khó có thể khắc sâu ấn tượng. Càng quan trọng hơn là, lúc đó mình không hề nghĩ đến chuyện yêu đương, thái độ đối đãi với Mộ Dung Nam chỉ là đối đãi với chiến hữu mà thôi, bởi vậy, thật sự không nhớ được nhiều.
"Lần đầu tiên nhìn thấy ngài Mộ Dung Nam đã nói gì, chỉ sợ ngài cũng không nhớ rõ đi?" Hệ thống nói: "Hệ thống vừa mới đi điều tra ở chỗ hệ thống thượng tầng, kết quả thật khiến người khác kinh sợ."
"Cái gì?"
"Mộ Dung Nam khi nhìn thấy ngài, chỉ nói một số." Hệ thống nói: "42."
Lý Việt Bạch cảm thấy tư tưởng đã theo mình mấy thế giới, vỡ nát.
Diệp Thanh chính là một người xuyên qua có tuyến thời gian khác với mình.
Sự thật đơn giản như vậy, tại sao mình lại không nghĩ ra? Tại sao mình lại ngu ngốc đến nỗi cho rằng Diệp Thanh giống mình, dựa theo tuyến thời gian của mình trải qua các lần xuyên?
"Cho nên, sau khi Thẩm Phá rời khỏi thế giới giải trí, lần xuyên tiếp theo của y là lần xuyên thứ nhất của tao..." Lý Việt Bạch gác tay lên trán, cảm giác nơi đó cực kỳ nóng.
"Đúng vậy." Hệ thống nói: "Mộ Dung Nam không hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhưng một khắc nhìn thấy ngài, liền nhớ ra ngài là người yêu của y."
"Tao chưa từng nghĩ tới chuyện Mộ Dung Nam là Diệp Thanh." Lý Việt Bạch thử nhớ lại Mộ Dung Nam, chỉ có thể nhớ được những ấn tượng rời rạc: "Y nhận ra tao, tao lại... Hẳn là y rất thất vọng."
Nếu nói vậy, có thể giải thích được những chuyện xảy ra trong lần xuyên thứ nhất.
Sự nuông chiều vô cớ, sự gần gũi quá phận, sự nghe lời Mộ Dung Nam đối với mình... Động một chút là ôm chặt mình, giống như mình sẽ tùy lúc biến mất.
Y dùng tình yêu đối xử với mình, mà mình lại dùng thái độ của người xa lạ đối xử với y.
"Đây không phải là lỗi của ngài..." Hệ thống nói.
"Hiện tại nói những thứ này đã muộn." Lý Việt Bạch cười khổ lắc đầu: "Tao chưa bao giờ nghĩ tới, ba người bọn họ thế nhưng lại là một người..."
"Không chỉ ba người." Hệ thống nói.
Không chỉ ba người?
"Căn cứ theo toàn bộ tư liệu hệ thống thượng tầng cung cấp cho tôi." Hệ thống nói: "Người hợp tác ngài gặp được ở các lần xuyên... Tất cả đều là Diệp Thanh."
"Ngọc Thiên Cơ cũng vậy?"
"Phải."
"..."
Không hiểu sao Lý Việt Bạch có cảm giác an tâm.
Trong thế giới Côn Luân tiên sơn, hắn từng khắc khẩu kịch liệt với Ngọc Thiên Cơ vì chuyện Diệp Thanh, Ngọc Thiên Cơ hoàn toàn phủ định mình là Diệp Thanh, hoàn toàn không nhớ mình là Diệp Thanh, còn mình lại luôn bị vây trong trạng thá rối rắm mê mang, hiện tại, chân tướng đã sáng tỏ.
Ngọc Thiên Cơ không phải hoàn toàn mất trí nhớ, mà là bởi... Y ở thời điểm đó, vẫn chưa trải qua thế giới của Diệp Thanh.
"Trình tự của Diệp Thanh là thế này," Hệ thống nói: "Tinh tế, vô hạn cuối X văn, Côn Luân tiên sơn, thợ săn vampire, hiện đại giới giải trí, thượng kinh lạc hoa."
"Tinh tế... Tinh tế cư nhiên là thế giới đầu tiên chúng ta cùng xuyên tới." Tưởng tượng đến tinh tế, trong lòng Lý Việt Bạch toàn là bóng ma: "Diệp Thanh là Lôi Ares sao?"
"Không."
"..."
"Là Cesare."
"..."
Như vậy có thể giải thích tất cả.
Bản thân mình rất có hảo cảm với Lôi Ares, vì y có thể vì bạn mà không tiếc mạng sống, không màng đến chuyện sống chết, nhưng thứ tình cảm này không liên quan đến tình yêu một chút nào.
Mà đối với Cesare... Mình chắc chắn là mình thống hận Cesare, nhưng thứ cảm xúc cực kỳ quái dị trộn lẫn trong thống hận, có lẽ đó là... **?
"Ký chủ, xin ngài nhớ lại tính cách cùng hành vi của Cesare một chút." Hệ thống nói: "Cho dù Chủ thần lừa gạt ngài, tôi cũng sẽ không lừa gạt ngài, Diệp Thanh... trời sinh không phải là một đứa trẻ tốt, y lúc đó giống Cesare, tràn ngập ác ý cùng dã tâm."
"..." Lý Việt Bạch đương nhiên sẽ không quên.
Nhưng, ngay trong thế giới tiếp theo, cũng chính là thế giới vô hạn cuối X văn, rõ ràng nhân vật chính Lâm Nhiếp tốt bụng hơn rất nhiều.
"Nhìn từ thế giới tinh tế đến thế giới X văn, tao có thể nhìn thấy sự thay đổi của y, càng về sau càng rõ." Lý Việt Bạch nói: "Qua mỗi lần xuyên y càng trở nên tốt bụng..."
"Đó là do ngài." Hệ thống nói: "Trong thế giới tinh tế ngài nhốt y cả đời, có lẽ trong thời gian cả đời sớm chiều ở chung đã làm hao mòn lệ khí cùng dã tâm của y."
"Tao không dám khẳng định nguyên nhân là bởi tao."
"Chính là như vậy." Hệ thống nói: "Ngài là người duy nhất chân chính đả bại y trong vũ trụ này."
"..."
"Ngài đánh bại y trong thế giới tinh tế, đây là chuyện y chưa bao giờ trải qua."
"Tao nhờ có tool hack cùng sự trợ giúp của mày mới có thể đánh bại y." Lý Việt Bạch không hề cảm thấy năng lực thực tế của mình hơn Cesare ở chỗ nào, có thể thắng y chung quy có thành phần may mắn ở trong đó.
"Mặc kệ thế nào, ngài đã đánh bại y, đây là sự thật." Hệ thống nói: "Có lẽ đây là mệnh trung chú định mà nhân loại các ngài thường nói. Lúc đó Diệp Thanh giống Cesare --- sùng bái kẻ mạnh, thiếu thốn tình cảm, thưởng thức sự liều lĩnh... tất cả những điều này, đủ để y đối với ngài... Hận thấu xương, sau đó là yêu tận tủy."
Sau đó, qua vô số lần gặp nhau cùng yêu nhau, tất cả đều trở nên thuận lý thành chương, Diệp Thanh bất tri bất giác bị Lý Việt Bạch ảnh hưởng, trong mỗi thế giới đều muốn trở thành người mà Lý Việt Bạch thừa nhận.
"Tao phải tìm được y." Sau một lúc trầm mặc, Lý Việt Bạch nói: "Cảm ơn mày đã giải thích tất cả một cách rõ ràng."
"Không cần khách khí, đây là chức trách của tôi."
"Hiện tại, có thể nói cho tao biết y đang ở đâu không?" Lý Việt Bạch vội vàng nói.
"Hẳn là đi thế giới hai người gặp nhau đầu tiên."
"Thế giới gặp nhau đầu tiên... Là tinh tế sao?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Không." Hệ thống phủ nhận: "Từ sớm, hai người đã từng gặp nhau."
"Chỗ nào? Khi nào?" Lý Việt Bạch cố gắng nhớ lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, nhưng lại không nhớ nổi điều gì.
"Thế giới thật, nơi ngài được sinh ra và lớn lên." Hệ thống nói: "Khi ngài 18 tuổi."