CHƯƠNG 15
Phòng lấy khẩu cung sáng đèn cứ việc sáng, lòng người hoang mang rối loạn không an cứ việc hoang mang rối loạn không an.
Trên bàn sạch sẽ cái gì cũng không có, Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh ngồi một bên, Lương Tĩnh ngồi đối diện.
"Chị Lương, chỉ là ghi chép thôi, không cần khẩn trương." Lý Việt Bạch an ủi: "Kế tiếp chúng tôi muốn tìm hiểu xem tại sao Gia Tử Thần lại đột nhiên... Biến thành như vậy."
"Tôi không biết." Lương Tĩnh dùng khăn giấy xì mũi, vành mắt đỏ hồng: "Tôi hoàn toàn không biết."
"Vậy chị chỉ cần nói một chút về những thứ đã trải qua là được." Lý Việt Bạch không định khiến cô áp lực: "Bắt đầu từ lúc chị ở phòng thí nghiệm một mình đi."
"Được." Lương Tĩnh miễn cưỡng gật đầu: "Mấy ngày nay, vì việc ly hôn nên tôi vẫn luôn không về nhà, ở trong ký túc của sở, mấy ngày nay đều không gặp Gia Tử Thần."
"Rồi."
"Sáng nay tỉnh dậy, tôi ăn sáng ở nhà ăn của sở rồi một mình đi tới phòng thí nghiệm lấy độc rắn, tất cả đều rất bình thường, cho tới giữa trưa, Gia Tử Thần tới."
"Khi đó anh ta như thế nào?"
"Lúc đầu giống như lúc trước, anh ta mặc quần áo màu cây đay, mang theo túi, bên trong có một ít giấy tờ về việc ly hôn, sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà chúng tôi cãi nhau." Lương Tĩnh thống khổ đỡ trán nhớ lại: "Tôi nói nơi này là phòng thí nghiệm, muốn cãi nhau đi ra ngoài, anh ta không thèm để ý, lấy ghế dựa đánh nát lồng thủy tinh."
"Là lồng chứa rắn sao?"
"Phải, bên trong là rắn độc." Lương Tĩnh lại nghẹn ngào: "Lúc đầu chúng tôi định xin cấp trên đổi thành thủy tinh chống đạn, nhưng vì vấn đề tài chính nên cấp trên mãi không phê duyệt, kỳ thực loại thủy tinh này nếu không bị đập vào thì cũng không sao, đằng này..."
Ghế dựa dùng inox nặng chế thành, một người đàn ông trưởng thành dùng đập nó vào lồng thủy tinh, đương nhiên bị vỡ.
"Rất nhanh rắn độc liền bò ra, anh ta hoảng lên dẫm phải một con, lập tức bị nó cắn... Là rắn cạp nong cực độc." Tay Lương Tĩnh run run: "Anh ta lập tức lăn quay ra bất tỉnh, tôi tuy hận anh ta nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, lập tức định lên giúp đỡ, không ngờ tôi còn chưa đến nơi, anh ta đã tỉnh lại, đột ngột đứng dậy."
"Anh ta ngất khoảng bao lâu?"
"Chưa đến 30 giây."
Vampire có thể bám vào con người rất nhanh, 30 giây là quá đủ.
"Sau khi tỉnh dậy, anh ta vừa mở mắt tôi liền bị dọa sợ, gần như là kêu lên thành tiếng, mắt của anh ta không phải là đôi mắt của con người, mà rất giống... Dựng đồng tử của rắn! Trên da cũng xuất hiện vảy, tôi đến bây giờ cũng không rõ, bị rắn cắn sao lại biến thành như vậy?" Lương Tĩnh vừa sợ hãi vừa hoang mang: "Trên phương diện này tôi cũng được coi là chuyên gia, từng thấy qua vô số người chết vì bị rắn cắn, nhưng chưa thấy trường hợp nào như vậy cả..."
Lương Tĩnh không biết về chuyện vampire, Lý Việt Bạch định chờ cô ổn định cảm xúc mới giải thích cho cô, dù sao thì chuyện em trai cô chết cùng chồng biến dị đều có liên quan đến vampire, cô có quyền được biết chân tướng.
Chỉ là... Cả hai chuyện đều xảy ra với cô, không khỏi quá trùng hợp đi?
"Phòng thí nghiệm có camera không?" Lý Việt Bạch hỏi.
Theo lời Lương Tĩnh, vampire thể ngủ đông nhân cơ hội Gia Tử Thần trúng độc chết ngất mà nhập vào.
Chính là sao có thể trùng hợp như vậy? Phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu sinh vật sao có thể có một con vampire ngủ đông?
"Có camera." Lương Tĩnh trả lời: "Chính là tôi không thấy rõ tại sao anh ta lại biến thành như vậy, chẳng lẽ camera có thể quay lại sao... Khả năng theo dõi không cao lắm..."
Diệp Thanh đem video camera quay được tới.
Từ đầu giống như Lương Tĩnh miêu tả, không có bất kỳ thứ gì tiến vào, trên màn hình biểu hiện một mình Lương Tĩnh làm thí nghiệm, tới khoảng 11 giờ 20 phút sáng, Gia Tử Thần đá văng cửa phòng trộm đang khép hờ, xông vào.
"Từ từ, chỗ này không đúng." Lý Việt Bạch giơ tay lên, Diệp Thanh lập tức tạm dừng video.
"Chị Lương, tại sao chị không khóa cửa? Điều này thực không bình thường." Trong lòng Lý Việt Bạch tràn đầy nghi ngờ: "Phòng thí nghiệm sinh vật vốn là nơi quan trọng của sở nghiên cứu khoa học, người không phận sự miễn vào, lại có rắn độc trong đó, tương đối nguy hiểm, kể cả ngày thường cũng cần khóa cửa làm thí nghiệm. Huống chi gần đây chị gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, hẳn nên khóa cửa mới đúng."
"Tôi..." Sắc mặt Lương Tĩnh trắng bệch: "Tôi không biết, tôi không biết tại sao mình lại không khóa cửa."
Diệp Thanh tua lại video theo dõi mấy ngày trước, phát hiện Lương Tĩnh trước kia rất cẩn thận, trước tiên đều phải cẩn thận kiểm tra tình huống của phòng thí nghiệm, khóa cửa lại, trước khi rời đi cũng phải kiểm tra tình huống bên ngoài.
Nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước, cô bắt đầu trở nên không cẩn thận, thường xuyên mở lớn cửa.
"Tạm thời bỏ qua vấn đề này, tiếp tục xem đi." Lý Việt Bạch tua lại đoạn đang xem dở.
Chuyện kế tiếp cũng không có gì đặc sắc, Gia Tử Thần táo bạo hướng về phía Lương Tĩnh chửi mắng, Lương Tĩnh bình tĩnh phản bác, hai người ai cũng không nhường ai, chỉ sau chốc lát, Gia Tử Thần không thể khống chế chính mình, lấy ghế dựa điên cuồng đập phá, đập bàn, đập máy tính, đập dụng cụ thủy tinh cùng lồng thủy tinh... Thẳng đến khi hắn bị rắn cạp nong cắn ở cổ chân mới hôn mê trên mặt đất.
Tiếp theo, Diệp Thanh tua chậm video.
Vật thể trong dự đoán đã xuất hiện —— một bóng dáng màu đen từ ống đựng bút trên bàn bay ra, không lơ lửng trên không trung mà trực tiếp chui vào đầu Gia Tử Thần.
"A? Đây là cái gì?" Lương Tĩnh hoảng sợ, cực kỳ giật mình: "Lúc ấy tôi không thấy thứ này, tại sao camera lại quay được?"
"Có vài thứ mắt thường không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn qua máy ảnh." Diệp Thanh trả lời ngắn gọn: "Về sau giải thích cho chị."
"Chính là nó, Lilith thể ngủ đông." Lý Việt Bạch chỉ chỉ màn hình: "Từ ống đựng bút chui ra."
Cái ống đựng bút kia màu vàng nâu, hình dạng cồng kềnh thô sơ, nhìn có chút cổ xưa, trên mặt không có bất kỳ hoa văn gì.
Lại xem video phía trước, cái ống dựng bút này vừa mới xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Lương Tĩnh.
Rất nhanh, người của khoa vật chứng liền mang nó tới.
"Cái ống đựng bút này từ đâu tới?" Lý Việt Bạch đeo găng tay nhựa lên, cầm ống đựng bút quan sát cẩn thận.
"Một tuần trước, chuyển phát nhanh gửi tới." Thanh âm Lương Tĩnh run rẩy: "Trước kia mua đồ tôi đều điền địa chỉ của sở nghiên cứu, cho nên thường xuyên lấy được đồ chuyển phát nhanh ở phòng trực, lần này không phải là thứ tôi mua cũng không cảm thấy kỳ lạ, bạn bè đều biết địa chỉ của tôi, thỉnh thoảng cũng gửi cho tôi một số thứ, tôi liền mở ra, đặt nó trong phòng thí nghiệm."
Nói là ống đựng bút, kỳ thật nên gọi là cái chai, nó có hình trụ, lúc đầu cái đáy là hình chóp, ở dưới có một thanh nhọn, vốn chỉ có thể cắm trên mặt cát, có thể là trải qua cải tạo, lại được người ta trang bị thêm một cái đế sắt, cho nên có thể để trên mặt bàn, vách bình rất dày, trọng lượng nhìn chung không nhẹ.
"Nhìn hoa văn này chắc đã có từ lâu rồi." Lý Việt Bạch gõ gõ vách bình, phát ra tiếng vang nặng nề.
Trước kia hắn có xem trong sách giáo khoa tóm tắt về một ít đồ phương Tây cổ đại, trong đó cái chai của người Phoenician rất nổi tiếng, Phoenician là dân tộc am hiểu hàng hải, hưng thịnh trong thời kỳ trước công nguyên, bình do bọn họ chế tạo trải rông khắp ba đại lục Á Âu Phi, cái chai này chắc chắn có trước thế kỷ 16, vampire ở thế kỷ 16 đương nhiên có khả năng trốn vào trong này.
Diệp Thanh đem ống đựng bút đi soi thấu thị, thấu thị quả nhiên biểu hiện —— ở phần đáy hình chóp của nó có một khoảng trống!
Có thể trăm phần trăm xác định, Lilith đi ra từ nơi này.
Chính là tại sao Lilith lại cố tình chọn vợ chồng Lương Tĩnh?
Chẳng lẽ giống với chuyện của Từ Lệ Lệ, tất cả chỉ là trùng hợp sao? Từ Lệ Lệ cũng không đắc tội kẻ nào, cũng không phải đối tượng vampire thích bám vào, chỉ là cô xui xẻo, đặt mua một hòn đá lâu đài cổ trên mạng, liền nhận lấy tai họa.
Nhưng là Lương Tĩnh khác cô, em trai Lương Tĩnh Lương Thiên không lâu trước đây bị giết, hiện tại lại tới vampire xà ma Lilith, hai tai hoạ bởi vì trùng hợp nên liên tiếp xảy đến với cô, xác suất này có bao nhiêu lớn?
"Không... Tôi nghĩ hẳn không phải trùng hợp." Lý Việt Bạch nhíu mày: "Chị Lương, tôi xin phép được hỏi vấn đề hơi nhạy cảm này, sau khi Lương Thiên qua đời, chị có làm cái gì không?"
"Tôi làm cái gì?" Lương Tĩnh vừa nghe đến đề tài Lương Thiên, biểu tình lập tức chuyển từ bi thương sợ hãi sang phẫn nộ, bàn tay đặt trên bàn lập tức nắm chặt, thanh âm trở nên lạnh như băng: "Đương nhiên là phối hợp cùng cảnh sát điều tra!"
"Không đúng, chị thừa nhận như vậy, chứng tỏ áp lực của chị tăng lên rất nhiều." Lý Việt Bạch thở dài: "Dựa theo tính cách của chị, tuyệt đối không cho phép em trai mình chết không minh bạch, bởi vậy, nhất định là chị dùng lực lượng của chính mình âm thầm điều tra vụ án này."
"Như vậy thì sao?" Hai mắt Lương Tĩnh đột nhiên mở to: "Nó là em trai ruột thịt của tôi, tại sao tôi không thể làm chút chuyện cho nó?"
"Chuyện của Lương Thiên... Chúng tôi cũng có thể hỗ trợ." Lý Việt Bạch thấp giọng nói.
Lương Tĩnh yên lặng nhìn Lý Việt Bạch, hình như đang đoán xem hắn có đáng tin hay không.
Cô rất rõ ràng, quan hệ của Cố Tây Sa Diệp Thanh cùng Lương Thiên không tồi, vụ án Cao Thừa Dục có quan hệ trực tiếp với Cố Tây Sa, huống chi hôm nay người trước mặt này đã cứu mình...
Nếu không thể tin tưởng hai người bọn họ, vậy thì trên thế giới này liền không có người thứ ba có thể tin cậy.
Lương Tĩnh thở dài: "Phải, tôi đang âm thầm điều tra về nguyên nhân chết của Lương Thiên, còn có chuyện của Cao Thừa Dục."
"Có tiến triển gì không?"
"Đưa ra một kết luận hoang đường." Lương Tĩnh cười khổ lắc đầu: "Xét các loại dấu hiệu, có lẽ là Cao Thừa Dục chết đi rồi sống lại, giết Lương Thiên, nhưng chuyện này làm sao có thể?"
Cô đã tiếp cận chân tướng sự thật, ngực Lý Việt Bạch cứng lại.
"Chính là như vậy." Lý Việt Bạch nhẹ giọng nói: "Nguyên nhân ống đựng bút bị đưa tới chính là như vậy."
"Chẳng lẽ..."
"Bởi vì chị âm thầm điều tra, bị Cao Thừa Dục phát hiện, nhưng gã không thể công khai lộ diện." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Cho nên gã phái người đưa cho chị ống đựng bút, định dùng cái thứ kia khống chế, thậm chí là giết chị."