CHƯƠNG 29
Muốn ăn mình.
Lý Việt Bạch lại một lần nữa cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
"Có thể là bản thân Gia Tử Thần có vấn đề? Có lẽ trừ chị thì khi những người khác vào thăm, hắn sẽ lâm vào trạng thái cuồng bạo."
"Không có." Lương Tĩnh phủ nhận: "Bác sĩ cùng chuyên gia tới xem hắn rất nhiều lần, đều không có..."
Thời điểm xuyên qua đây, hệ thống đã nói rõ ràng, Cố Tây Sa là người, hoàn toàn là nhân loại, không có bất kỳ huyết thống đặc thù gì, không có khả năng hấp dẫn vampire hơn so với những người khác. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, chẳng lẽ hệ thống che giấu cái gì?
Trạng huống gen, nhóm máu, cơ thể khỏe mạnh... Những thứ này, đều có khả năng ảnh hưởng tới khí vị của máu.
"Thử xem." Lý Việt Bạch mệt mỏi nâng tay trái, cuốn ống tay áo rách nát lên, trên cánh tay có một vết thương bị đá cắt qua tay khi động đất xảy ra, không hề băng bó, còn chảy một ít máu ra bên ngoài: "Chỗ này có máu, lấy một ít xét nghiệm xem, có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân."
Lương Tĩnh nhíu mày, lấy dụng cụ ra, không lấy máu từ miệng vết thương, mà thay hắn băng bó sơ cấp một chút, lại dùng kim tiêm dùng một lần rút ra 5 mm từ tĩnh mạch trên cánh tay.
"Toàn bộ quá trình cần thời gian." Lương Tĩnh cẩn thận đem máu rót vào ống nghiệm: "Giống như nghiên cứu các thành phần có trong máu, ít nhất cần 24 giờ."
"Cảm ơn, vậy sau 24 giờ tôi sẽ quay lại găp chị." Lý Việt Bạch gật đầu, dặn dò Lương Tĩnh vài câu đơn giản, mới miễn cưỡng chống đỡ mình đứng dậy rời đi.
Nhưng hắn còn chưa tới thang máy, Lương Tĩnh từ phòng thí nghiệm đuổi ra.
"Tiểu Cố, từ từ!" Vài bước chân ngắn ngủi, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, trên mặt đều là biểu tình kinh hoàng thất thố: "Lúc nãy rút máu có khả năng mắc lỗi!"
"Mắc lỗi?" Lý Việt Bạch nhíu mi.
Hắn tận mắt thấy Lương Tĩnh dùng kim tiêm dùng một lần đâm vào mạch máu bản thân, toàn bộ quá trình đều phù hợp với quy phạm thực nghiệm, hoàn toàn không có khả năng phạm bất cứ sai lầm gì.
"Nhất định là có mắc lỗi." Sắc mặt Lương Tĩnh trắng bệnh: "Kết quả kiểm nghiệm ban đầu là, máu kia, căn bản không phải máu của con người!"
Căn bản không phải con người!
Nếu muốn phân tích ra từng thành phần trong máu, cần thời gian 24 tiếng, nhưng nếu muốn phán đoán đây có phải máu nhân loại hay không, chỉ cần một lát là đủ rồi.
"Chị Lương, trước tiên chị bình tĩnh một chút." Lý Việt Bạch đỡ lấy vai cô: "Giả sử, giả sử quá trình rút máu không sai, giả sử đó là máu của tôi..."
"Vậy thì chỉ có thể nói rằng cậu không phải con người!" Lương Tĩnh chém đinh chặt sắt: "Sao có thể? Trong công tác hoặc trong sinh hoạt, cậu nhất định đã trải qua quá vô số lần rút máu kiểm tra sức khoẻ, nếu không đúng thì đã sớm điều tra ra! Lại nói, cậu sao có thể không phải nhân loại?"
"Nếu tôi không phải nhân loại, chẳng lẽ là vampire?" Trong lòng Lý Việt Bạch trầm xuống, bắt đầu trịnh trọng tự hỏi vấn đề vừa nổi lên này.
"Cũng không phải vampire!" Lương Tĩnh cường điệu: "Ở chỗ này tôi có hàng mẫu của vampire, hoàn toàn không giống!"
Quả thật, máu của mình hiện tại vẫn là màu đỏ, mà những vampire gặp được lúc trước, màu máu rất tối, sền sệt lạnh băng, rõ ràng khác biệt.
"Nói như vậy." Lý Việt Bạch lại cảm thấy đầu choáng váng một trận: "Có lẽ tôi..."
Từ khi động đất qua đi, hắn vẫn luôn cảm thấy đầu choáng váng, ghê tởm, thân thể không khỏe, nhưng đều nghĩ là do quá mức lo lắng cho Diệp Thanh mà nên, không có suy nghĩ trên phương diện sinh lý, hiện tại xem ra, có lẽ là thân thể thực sự xuất hiện vấn đề.
Chẳng lẽ, gần đây, trên người mình phát sinh biến hóa gì đó, từ con người biến thành những thứ khác?
Rốt cuộc là khi nào xảy ra biến hóa?
Thật vất vả mới trấn an được Lương Tĩnh, Lý Việt Bạch không dám lãng phí một giây thời gian để nghỉ ngơi, lập tức lái xe về viện bảo tàng.
Kéo dải keep out lên, viện bảo tàng trống trơn, nhóm chủ lực của thị cục đều đi tìm Diệp Thanh, bên này chỉ để lại một ít người giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.
Lý Việt Bạch trở về, là để lấy máy tính Diệp Thanh đi.
Trước khi động đất xảy ra, Diệp Thanh đặt máy tính ở trên bàn phòng phục chế, tòa nhà xây dựng phòng ngừa động đất rất tốt, phòng phục chế lại càng là khu vực bảo hộ trọng điểm, máy tính hẳn là hoàn hảo không có hư tổn gì.
Trong máy tính Diệp Thanh cũng có đủ tin tức tư liệu, còn có toàn bộ nội dung
Lúc ấy trong phòng phục chế, Vương Văn mời mình ngồi xuống nói chuyện phiếm, còn bảo Tiểu Điền rót hai chén nước bưng qua... Lúc ấy mình nghi ngờ, một ngụm cũng không uống, Diệp Thanh đương nhiên cũng không uống, hơn nữa Diệp Thanh thấy cuộc nói chuyện nhàm chán, vẫn luôn nghịch máy tính --- lúc ấy y hack vào hệ thống viện bảo tàng, đem toàn bộ camera theo dõi của bảo tàng lưu lại.
Trùng hợp chính là, lúc ấy Vương Văn vì che giấu hành vi của bản thân, lợi dụng quyền hạn tạm thời cắt đứt liên hệ giữa máy tính cùng các camera theo dõi tại trung tâm viện bảo tàng, nói cách khác, máy tính Diệp Thanh là máy duy nhất ghi lại video theo dõi.
Lý Việt Bạch cùng những người khác chào hỏi, giải thích trắng ra là lấy đồ để quên ở nơi này, liền vào được phòng phục chế.
Những văn vật đó không có ở đây, đã sớm được viện bảo tàng thu hồi, chỉ còn máy tính Diệp Thanh ở trên bàn hơi hơi phát ra ánh sáng, đã tự động khóa lại, không có mật mã không thể mở ra được.
"Chuyện Diệp Thanh, hẳn là các cậu biết đi?" Lý Việt Bạch thăm dò mấy đồng sự canh giữ, hoặc nên nói là đồng sự lúc trước, mọi người đã làm đồng sự với nhau nhiều năm, đối với nhau rất quen thuộc.
"Vừa biết không bao lâu, anh Cố, rốt cuộc sao lại thế này?" Vài vị đồng sự từ trong cục biết được chuyện về Diệp Thanh, cũng ngầm thảo luận trong tối, bọn họ đều biết về Diệp Thanh --- trong nhà có tiền, tính cách lãnh đạm, là một thiên tài, có khuynh hướng trầm cảm. Loại người này, nếu nói là có khả năng trở thành tội phạm, cũng không phải không thể, trên thế giới này có rất nhiều tội phạm thiên tài, chính là lấy cách làm người của Diệp Thanh thường ngày, như thế nào cũng không thể làm ra chuyện như bắt cóc bé gái.
"Chuyện Diệp Thanh, các cậu không cần lo, nhiệm vụ hiện tại của các cậu là bảo vệ tốt hiện trường viện bảo tàng. Tôi lập tức đi gặp cục trưởng Dương, đến lúc đó bàn tiếp chuyện đi đâu bắt y." Mấy câu nói đó khó khăn lắm Lý Việt Bạch mới thốt ra được, nhắc tới chuyện của Diệp Thanh, hắn cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, căn bản không nói nên lời.
Hắn đi đến trước máy tính, gập màn hình lại, cầm lên: "Máy tính này là lúc tôi đến đây mang theo để điều tra, hiện tại yêu cầu lấy đi, hẳn là không trái trình tự đi?"
Lý Việt Bạch đương nhiên không thể nói đây là máy tính của Diệp Thanh, Diệp Thanh hiện tại đang lẩn trốn, máy tính hẳn là manh mối quan trọng chứng cứ quan trọng cần nộp lên cục, cũng không thể dễ dàng lấy đi.
"Anh Cố, máy tính này là của anh?" Có đồng sự hỏi nhiều một câu.
"Không phải của tôi, chẳng lẽ của thằng nhóc cậu?" Lý Việt Bạch cường chống (cố chống) rống: "Alienware ALW42ED-4689, mấy ngày không thấy chẳng lẽ đã quên?"
Trên màn hình có cái xác nhận dấu vân tay, Lý Việt Bạch nhấn một cái, xác nhận thành công.
"Không thành vấn đề không thành vấn đề!" Đồng sự bị hắn một mắng, vội vàng cho đi: "Dựa theo trình tự chính là phải trả lại đồ của quần chúng, anh cứ mang đi là được."
Lúc trước ở cùng một chỗ, Lý Việt Bạch liền yêu cầu Diệp Thanh lấy thân phận chủ nhân thứ hai ghi dấu vân tay lại, hơn nữa trong cục Diệp Thanh có một cái khác, bởi vậy, không ai biết chủ nhân chân chính của máy tính này là ai.
Lý Việt Bạch cầm máy tính trở lại xe, yên lặng chạy đến một mảnh đất, hít sâu một hơi, mở ra.
Bên trong có rất nhiều video theo dõi, phòng phục chế, văn phòng... Tìm thật lâu mới thấy được gian phòng nhỏ kia.
Gian phòng nhỏ kia chính là nơi vampire thể ngủ đông bám vào người Diệp Thanh, cho dù ánh sáng khá tối, nhưng camera có công năng quay đêm, lại điều chỉnh độ sáng một chút là có thể thấy rõ trạng huống lúc đó.
Định vị đến thời gian chính xác, trên màn hình xuất hiện hình ảnh --- mình ôm thi thể Diệp Thanh xông tới, cẩn thận đặt Diệp Thanh trên mặt đất, sau đó hung hăng đóng cửa lại.
Kế tiếp, mình nửa quỳ bên người Diệp Thanh, mở ra Bế ngân tác, mở ra quan tài màu đen...
Hô hấp Lý Việt Bạch đình chỉ.
Từ quan tài màu đen bay ra một thân ảnh nho nhỏ, nửa bên màu đỏ, nửa bên màu xanh, trên đầu hình như còn đội một chiếc mũ nhọn, bộ mặt tái nhợt dữ tợn, đúng là bộ dáng của vai hề.
Đó chính là vampire thể ngủ đông bám vào người Diệp Thanh.
Nó mang theo nụ cười quỷ dị, bay một vòng trên không trung, lại không vội vã bám vào người Diệp Thanh, mà quay trở lại quan tài màu đen!
Quay trở về?
Không bao lâu sau, vai hề ngủ đông lại bay ra, lúc này, trong lòng nó ôm một hình người nho nhỏ --- thoạt nhìn giống như một tinh linh, màu sắc trắng trắng mang theo chút trong suốt, tinh linh kia cứng đờ không hề nhúc nhích, tựa hồ không có sinh mệnh.
Vai hề ngủ đông ôm tinh linh bay vài vòng trên không trung, không có bay về hướng Diệp Thanh, mà bay về phía Lý Việt Bạch.
Trên cánh tay cùng đùi Lý Việt Bạch có vài vết thương, đều chảy máu, nhưng lực chú ý của hắn hoàn toàn hướng về trên người Diệp Thanh, hoàn toàn không có quản.
Vai hề ngủ đông bay tới chỗ vết thương sâu nhất, hài lòng nở một nụ cười quái dị, sau đó, buông tinh linh trong ngực ra.
Quanh thân tinh linh tỏa ra bạch quang sáng lạn, như bị lực lượng nào đó hấp dẫn xuyên qua miệng vết thương, tiến vào thân thể Diệp Thanh.
Mắt thấy tinh linh biến mất ở miệng vết thương, vai hề ngủ đông thể mới vừa lòng gật gật đầu, nhanh chóng bám vào người Diệp Thanh.
Sự tình kế tiếp, không cần xem lại video.
Trước máy tính, Lý Việt Bạch hung hăng rùng mình.
Đó là... Đó là cái gì?
Hắn hoảng loạn sờ sờ ngực mình, lại vuốt vết thương ngoài da trên tứ chi... Bên trong này... Thứ gì vào được?
Lấy lại bình tĩnh, Lý Việt Bạch dùng đôi tay run rẩy mở ra video một lần nữa, tạm dừng, dùng con chuột miêu tả hình dáng tinh linh một chút, ngoại hình mảnh khảnh, thân thể cứng đờ, nó rốt cuộc là cái gì?
Nhắm mắt, đem hình dáng của nó ghi tạc trong đầu, Lý Việt Bạch đóng video lại, mở ra
Lúc trước hắn có đọc qua
Quyển sách này đã được rà quét hoàn chỉnh trong máy tính Diệp Thanh, kiểm tra cũng khá tiện.
Ánh mắt Lý Việt Bạch đảo qua từng trang từng trang tranh minh họa --- trong sách không chỉ có chữ miêu tả, còn có cả tranh minh họa, nhưng tranh vẽ rất vụng về thô sơ, không ra gì, trước kia hắn chỉ xem qua.
Rất nhanh, ánh mắt dừng lại trên một trang giấy có hình vẽ đơn giản, trên đó vẽ chính là một thứ nho nhỏ cùng loại với tinh linh, xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể thấy khá giống với tinh linh trong video.
Trên trang giấy viết xưng hô chính xác của "Tinh linh" --- không dịch sang tiếng Trung, mà trực tiếp viết từ ngoại ngữ --- Vila.
Vila...
Bên cạnh còn ghi thêm một đoạn chú thích: Vệ Vãn, sinh vật sống trong rừng Tinh Quái ở phía Đông của Đại Tần quốc phương Tây, số lượng thưa thớt, tư dung tuyệt mỹ, thanh âm uyển chuyển, mị thái hoặc nhân, vampire vừa thấy vừa nghe vừa ngửi lập tức phát cuồng... Sau khi chết, cương thả ngàn năm, ngộ thương tắc nhập, chỉ thay đổi huyết nhục con người, không thể xâm nhập vào thần tư...
Phiên dịch thành văn bạch thoại (Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng dựa trên tiếng địa phương được nói tại khắp Trung Quốc) chính là, Vila, dịch là Vệ Vãn, sinh sống ở rừng Tinh Linh phía Đông đế quốc La Mã, vampire chỉ cần thấy được khuôn mặt, nghe được thanh âm, ngửi được khí tức sẽ lập tức điên cuồng. Tinh linh giống như vampire, sẽ biến thành thể ngủ đông, sau khi tiến vào trạng thái ngủ đông, tinh linh sẽ cứng đờ trong ngàn năm, gặp được miệng vết thương của nhân loại sẽ xâm nhập vào trong... Chiếm cứ thân thể con người, khiến con người có thể chất Vila... Khác nhau là, tinh linh sẽ không xâm nhập vào não của con người, sẽ không khống chế tư tưởng con người, bởi vậy, con người không ý thức được đã bị bám vào người...
"Hệ thống." Lý Việt Bạch tựa hồ có thể cảm giác được hệ thống đang trốn ở góc tối nào đó chế giễu hắn: "Tao bị Vila thể ngủ đông bám vào người?"
"Cũng không tồi, ký chủ của tôi." Trong thanh âm hệ thống vẫn mang theo ý cười lễ phép.
"Trên đời này không phải chỉ có vampire thể ngủ đông thôi sao?"
"Ký chủ thân ái, cho tới bây giờ tôi chưa hề nói như vậy." Hệ thống đáp: "Cái quan tài màu đen này, không chỉ có vai hề ngủ đông, mà còn có Vila thể ngủ đông, hai chúng nó tồn tại song song trong một cái quan tài... Mà vai hề ngủ đông này sở hữu sự khôi hài của vampire, thích nhất là đùa dai, cố tình ngài bị thương, vai hề ngủ đông liền làm ra trò đùa dai này..."
"..."
"Tại sao tôi lại không nhắc nhở ngài? Ký chủ thân ái của tôi, bởi vì ngài đã phân phó tôi "Cút" mà!"