CHƯƠNG 32
"Xin chư vị tiên trưởng minh giám, tiểu nhân, tiểu nhân..." Chướng Miệt hoảng sợ nhìn trái phải xung quanh, thấy được không tín nhiệm trong mắt mọi người, trong lòng biết mình làm hỏng chuyện, trong lúc nhất thời sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Gã thật là giáo đồ Ma giáo, nhưng căn bản không phải thủ hạ của tả hộ pháp, mà chỉ là một tiểu tốt bé nhỏ không đáng kể mà thôi, là vận khí không tốt bị thủ hạ của Ngọc Thiên Lưu bắt được, vì mạng sống, mới không thể không phối hợp Ngọc Thiên Lưu diễn một vở kịch này, tới vu hãm Ngọc Thiên Cơ.
Dưới sự bày mưu đặt kế của Ngọc Thiên Lưu, gã cũng đã chuẩn bị đầy đủ, thuộc làu làu tình huống trong Ma giáo cùng thói quen của tả hộ pháp, lại không ngờ không quen thuộc lò luyện đan, liền bị đối phương bắt thóp.
"Nếu lời nói dối đã bị vạch trần, ngươi cũng không cần cố sức chống đỡ." Lý Việt Bạch ho nhẹ một tiếng: "Chuyện bày đặt trước mặt các đại tiên môn, nói đi, là ai sai sử ngươi?"
"Tiểu nhân không thể nói! Không thể nói!" Chướng Miệt hoảng sợ,vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
"Nếu ngươi không nói, vậy thì đối với chúng ta, ngươi chẳng có chút giá trị nào cả." Lý Việt Bạch ngắc ngón tay, sai người đem kiếm nhắm vào gã: "Bỉ nhân sẽ không để ý đến thể diện của Thiên Lưu quân, lập tức giết người."
"Ta nói! Là... Là..." Chướng Miệt cắn chặt răng, không thể không lựa chọn, gã run rẩy nâng tay mang xiềng xích lên, muốn chỉ về phía Ngọc Thiên Lưu, không ngờ đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai mắt trừng lớn, ngã xuống mặt đất không ngừng giãy dụa, nguyên bản làn da ngăm đen hiện lên từng đạo hoa văn đỏ như máu, càng thêm đáng sợ.
"Trúng độc?" Lý Việt Bạch vội vàng sai người tiến lên cứu trị.
Nhưng độc hiệu phát tác quá nhanh, y giả còn chưa kịp tiến lên, Chướng Miệt đã ngừng giãy dụa, không hề nhúc nhích nằm cuộn tròn trên mặt đất, đi đời nhà ma.
Lý Việt Bạch xuyên qua kết giới đột nhiên trừng mắt nhìn Ngọc Thiên Lưu một cái, phát hiện đối phương mặt không biểu tình, thậm chí có thể nói là khí định thần nhàn.
Thật rõ ràng, nhất định là Ngọc Thiên Lưu hạ độc thủ để khống chế Chướng Miệt, bắt gã ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ phải chết.
Chỉ là, tại sao thời gian phát độc lại chuẩn xác như vậy? Không sớm một khắc, cũng không muộn một khắc, cố tình ở thời điểm Chướng Miệt sắp chỉ ra Ngọc Thiên Lưu, độc tính phát tác.
Không có khả năng, nếu có thể khống chế tinh chuẩn như vậy, vậy hắn đã sớm giết chết Chướng Miệt trước khi bại lộ.
Có lẽ không phải độc, mà là cổ.
Đặc điểm của cổ là, nó sẽ phát tác khi người gieo cổ hành động.
Rất có khả năng là ngay từ đầu Ngọc Thiên Lưu đã hạ cổ lên người Chướng Miệt, điều kiện cổ phát tác là: Bán đứng Ngọc Thiên Lưu.
Mà chỉ cần có cổ, nhất định sẽ có cổ trùng ở trong cơ thể.
Chỉ cần tìm ra cổ trùng, liền có nhiều hơn một cái chứng cứ.
Mọi người nhìn xác chết trên mặt đất, âm thầm bàn bán, kết hợp với điểm đáng ngờ Lý Việt Bạch đưa ra, càng thêm cảm thấy Ngọc Thiên Lưu thập phần khả nghi.
Nếu Chướng Miệt đã chết, kết giới cũng không cần phải duy trì, mọi người thu hồi pháp thuật, triệt bỏ kết giới.
Sau khi triệt bỏ kết giới, phản ứng đầu tiên của Ngọc Thiên Lưu là trực tiếp phái vài tu sĩ vọt lên, niệm một cái hỏa quyết, ý định dùng lửa thiêu hủy thi thể.
"Khoan đã." Lý Việt Bạch vội vàng quát dừng, phái người tiến lên ngăn trở: "Ý của Thiên Lưu quân là gì? Muốn hủy thi diệt tích?"
"Hủy thi diệt tích? Mục tiên sư nói thế không khỏi lòng dạ hẹp hòi, cần gì phải hoài nghi tại hạ." Ngọc Thiên Lưu nghiêm mặt: "Kẻ này đột ngột tử vong, nhất định là thi thể có độc, nếu độc tính khuếch tán, ở đây nhiều tu sĩ như vậy chẳng phải đều lâm vào nguy hiểm hay sao?"
Trong lòng Ngọc Thiên Lưu cũng âm thầm tính toán --- trải qua tràng biện luận vừa rồi, mọi người rất khó tin mình, nếu hiện tại bị Mục Thanh Ninh phát hiện cổ trùng trong thi thể, vậy càng thêm bất lợi với mình... Tên cáo già Mục Thanh Ninh này, giống như có thể bắt lấy bất kỳ sơ hở gì để lật tẩy chân tướng.
Bởi vậy, hắn mới phái tu sĩ tiến lên, định hủy diệt thi thể.
Lý Việt Bạch đương nhiên không cam lòng yếu thế, đồng dạng càng phái nhiều người lên bảo vệ thi thể.
Hai tốp tu sĩ tinh nhuệ nhất Côn Luân tiên sơn hiện nay lại ở trong tình trạng giương cung bạt kiếm, trước mắt thấy sắp đánh đến ngươi chết ta sống, mục đích cư nhiên là bởi tranh đoạt thi thể của một tên Ma giáo tiểu tốt, cảnh tượng ly kỳ như vậy sợ là ngàn năm khó gặp.
Người đứng xem trong lúc nhất thời đều có chút kinh ngạc: Từ lúc bắt đầu, hai huynh đệ chỉ là chỉ trích lẫn nhau, thời điểm chỉ trích kịch liệt nhất cũng không hề động thủ, hiện tại như thế nào...
Đừng nói người xem, ngay cả những tu sĩ dưới trướng Lý Việt Bạch cũng có chút mê man, bọn họ chỉ được huấn luyện rút kiếm che trước người, bảo vệ cỗ thi thể kia, lại chậm chạp không chịu ra tay.
Dù sao, bên động thủ trước là bên thiếu lỹ lẽ, bên ra tay lại có thể nói theo lý là tự vệ.
Dù sao, đối phương là huynh trưởng của Tiên Chủ, là người nên kế thừa vị trí Tiên Chủ.
"Lên!" Lý Việt Bạch trầm giọng hạ lệnh: "Thay Côn Luân thanh lý môn hộ, giết không tha!"
"Cái gì??" Trong nháy mắt, các đại tiên môn đều kinh ngạc.
Mọi người đều biết Mục Thanh Ninh là người ôn hòa lễ độ, rất coi trọng mạng người, tại sao lại đột nhiên hạ mệnh lệnh tàn khốc như vậy? Lại là trước mặt mọi người... Hắn điên rồi?
Trong nhất thời, các tu sĩ Côn Luân cũng không thể lý giải, do dự trong nháy mắt, họ vẫn rút kiếm trong tay ra.
Nhóm thủ hạ dưới trướng Ngọc Thiên Lưu không ngờ đối phương đột nhiên hạ tay ngoan độc, hấp tấp ứng chiến, khí thế so ra kém hơn nhiều, rất nhanh liền bị thương.
"Dừng tay! Chẳng lẽ trước mặt các đại tiên môn, các ngươi lại tàn sát người nhà sao?" Có vài Tiên Chủ không thể tin được, vội vàng cao giọng hét, ý định ngăn cản.
"Ngọc Thiên Lưu và thủ hạ của hắn táng tận thiên lương, tội ác chồng chất, không giết không thể rửa sạch danh tiết của Côn Luân!" Lý Việt Bạch cả giận: "Ngày trước ở trại Cửu Lê, Ngọc Thiên Lưu tàn sát mấy nghìn người dân vô tội, ở đây bỉ nhân có chứng cứ rõ ràng!"
"Chứng cứ rõ ràng?" Tuy Ngọc Thiên Lưu mắt thấy thủ hạ của mình bị giết, lại vẫn duy trì bình tĩnh, nói: "Chứng cứ rõ ràng gì? Chỉ sợ là bịa đặt lung tung đi."
Đúng là hắn tại trại Cửu Lê tàn sát tứ phương, nhưng rất tự tin không lọt đi chút tiếng gió nào.
Thẳng đến tối hôm qua, mới từ nơi Ngụy Tỉnh Hào biết được, một tu sĩ trẻ tuổi dưới trướng Ngọc Thiên Cơ tên là Khương Thiếu Anh thần không biết quỷ không hay thấy tất cả.
May mắn, Ngụy Tỉnh Hào đã phái Ngụy Thiên Thiên giết chết Khương Thiếu Anh, chết không đối chứng.
Lại nói, cho dù Ngụy Thiên Thiên nhất thời nương tay, không giết chết Khương Thiếu Anh... Nhìn từ tình huống hiện tại, Khương Thiếu Anh vẫn không xuất hiện... Có thể là bị Ngụy Thiên Thiên trộm nhốt ở chỗ nào đó, tóm lại là, không có khả năng đứng ra làm chứng.
Trong một mảnh đao quang kiếm ảnh, chỉ thấy một nữ hài đi ra từ sau lưng Mục Thanh Ninh.
Diện mạo nàng phi thường trẻ con, dáng người tinh tế nhỏ xinh, thoạt nhìn chỉ mười một mười hai tuổi, trong ngực còn ôm một chiếc gương đồng.
"Thiên Lưu quân, ngươi không khỏi tự tin quá mức đi." Nữ hài kia mở miệng, thanh âm non nớt, lời nói ra lại có chút bén nhọn: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, người thấy hành vi phạm tội của ngươi chỉ có một mình sư huynh sao?"
Nàng nói xong lời này, cũng không để ý tới Ngọc Thiên Lưu, lập tức đi về phía các tu sĩ thuộc các đại tiên môn đứng giữa, giơ gương đồng trong ngực lên.
Loại gương đồng này lúc Lý Việt Bạch xuyên qua không lâu đã thấy từ tay Tô Hủ, về sau cũng nhìn qua vô số lần, lại nói, thứ này cùng thiết bị truyền tin trong xã hội hiện đại không khác nhau là mấy.
Hình ảnh gương đồng phát ra có chút mơ hồ, có chút nhòe nét, nhưng cực kỳ chân thực.
Là cảnh Ngọc Thiên Lưu sai thủ hạ tàn sát nhân dân trong trại Cửu Lê, máu chảy thành sông.
"Trại Cửu Lê đời đời thế thế phụ thuộc vào Côn Luân tiên sơn, lão Tiên Chủ phái Thiên Lưu quân đi Cửu Lê, bổn ý là đi hàng phục kẻ ác nơi đó, không ngờ, sau khi đi, Thiên Lưu quân thu rất nhiều hối lộ, cùng thông đồng làm bậy với ác tặc, tàn sát người dân vô tội bốn phương." Lý Việt Bạch trầm giọng.
"Đây... Đây..." Các tu sĩ nhìn cảnh tượng trong gương, mỗi người đều trợn mắt há mồm, khó có thể tin.
"Thời gian Ma giáo tiến công Côn Luân, ta đã phái người đi trại Cửu Lê, tìm Thiên Lưu quân cầu viện." Lý Việt Bạch nói: "Không ngờ lại thấy hết thảy... Chư vị, hôm qua Thiên Lưu quân còn luôn miệng nói, là Côn Luân chưa từng hướng hắn cầu viện, nhưng tình hình thực tế là, hắn dã tâm bừng bừng, bận việc tàn sát, căn bản sẽ không bận tâm đến tính mạng của mấy vạn người trong Côn Luân, thậm chí còn âm thầm hy vọng Côn Luân cùng Ma giáo có thể lưỡng bại câu thương, hắn lại dẫn người trở về làm ngư ông đắc lợi."
Tay Tiểu Ngải gắt gao nắm chặt gương đồng, nắm đến mức ngón tay trắng bệch, nàng dùng sức nhắm mắt, nhớ lại cảnh thượng thê thảm lúc ấy, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, tất cả đều hiện lên trên mặt, nàng cắn chặt răng, cả giận: "Tình cảnh này, đều là ta cùng sư huynh tận mắt chứng kiến, chúng ta dám lấy tính mạng đảm bảo, tuyệt đối không có nửa câu hư ngôn!"
Ngọc Thiên Lưu sắc mặt xanh mét, không nói một lời.
Các tu sĩ dưới trướng hắn mắt thấy đã bị vạch trần, tất cả đều hoảng hốt, càng thêm kiệt lực chém giết.
Nhưng phía bên Ngọc Thiên Cơ vẫn chiếm ưu thế, từng bước tiến sát, từng bước chiến thắng.
Lý Việt Bạch lợi dụng khe hở giữa đao quang kiếm ảnh, dùng phi kiếm xông thẳng lên thi thể Chướng Miệt, cầm kiếm phanh xác chết, một trận máu đen tanh hôi phun ra khắp nơi, Lý Việt Bạch không hề để ý, dùng kiếm cẩn thận tìm kiếm --- ở gần ngực thi thể, tìm thấy một con cổ trùng màu đen.
Một lần nữa bay trở về tế đàn, Lý Việt Bạch giao cổ trùng cho mọi người, nói: "Trùng này tên là Cấm Thanh, người bị hạ cổ không thể nói ra tên người sai sử phía sau, càng không thể chỉ ra người này là ai, chỉ cần nói, sẽ bị cổ trùng cắn ngực, đi đời nhà ma."
"Chướng Miệt kia quả nhiên là bị người hạ cổ." Mọi người cẩn thận xem xét cổ trùng, liên tiếp gật đầu.
"Không sai, trùng này sống ở Cửu Lê." Lý Việt Bạch nói.
"Nếu trùng này sống ở Cửu Lê, Thiên Lưu quân lại vừa từ Cửu Lê tới đây..." Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy, cổ trùng này mười phần là bút tích của Thiên Lưu quân.
"Cho nên, chư vị hẳn là có thể hiểu rõ, vì sao vừa rồi ta hạ lệnh giết không tha." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Đây là chuyện riêng của Côn Luân, mong chư vị tiền bối không cần nhúng tay. Ngọc Thiên Lưu tội ác chồng chất, ngàn lần chết cũng không thể hết tội."
"Đúng, đúng..." Các đại tiên môn chỉ đành nói: "Tiên Chủ Côn Luân thanh lý môn hộ, đương nhiên chúng ta sẽ không nhúng tay."
Hành vi phạm tội của Ngọc Thiên Lưu hiện tại coi như đã bị vạch trần, nhưng các đại tiên môn nhất thời chưa thể tiếp thu sự thật này, vẫn còn ôm vài tia hoài nghi, sợ nghi oan cho Ngọc Thiên Lưu, vì vậy cũng không tác chiến cùng Ngọc Thiên Cơ, chỉ đành hứa hẹn sẽ không giúp Ngọc Thiên Lưu.
"Ký chủ, thật sự có thể giết Ngọc Thiên Lưu ở chỗ này sao?" Hệ thống nhảy ra.
"Đã làm hết sức rồi." Lý Việt Bạch thở dài.
Hệ thống nói: "Theo tính toán của hệ thống, chỉ số khó khăn của lần này cực cao, Bạch Ngọc than cực kỳ trống trải, tình thế hỗn loạn, tốc độ phi kiếm của Ngọc Thiên Lưu và thủ hạ cực kỳ nhanh... Nếu tùy tiện truy kích, chúng ta sẽ bị trọng thương... Các đại tiên môn không nắm chắc mười phần, cũng sẽ không tùy tiện ra tay tương trợ."
Như để chứng minh cho tính toán của hệ thống, Ngọc Thiên Lưu ánh mắt rét lạnh, thừa dịp tình thế hỗn loạn, rút kiếm khỏi vỏ, phi thân nhảy lên, đạp lên thân kiếm, trong phút chốc đã bay ra mấy chục trượng.
Mà những thủ hạ đang chém giết của hắn thấy chủ tử đã rút lui cũng không dám tham chiến, không xem xét tình thế, cũng chạy trốn theo.
Trong nhất thời, trên bầu trời lần nữa lại che kín bóng người ngự kiếm phi hành, giống như lúc họ tới ngày hôm qua, y quyết phiêu phiêu, màu giống như mây.
Chỉ là lần này, phương hướng bất đồng.
Các tu sĩ dưới trướng Ngọc Thiên Cơ cũng bị thương, nhưng đã giết đỏ cả mắt, thấy địch nhân tẩu thoát, cũng niệm pháp quyết muốn đuổi theo chém giết.
"Không cần đuổi theo!" Lý Việt Bạch vội quát bảo ngưng lại: "Đều trở về đi."
"Mục tiên sư ngài..." Các tu sĩ không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn, kiềm chế xúc động trong lòng.
"Thời gian còn nhiều." Lý Việt Bạch nói: "Tiếp theo là thời điểm bắt hết một lưới."
CHƯƠNG 33
Lý Việt Bạch nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn chiến trường một mảnh hỗn độn, lại nhìn chư vị tu sĩ các đại tiên môn, thế nào cũng không thấy thân ảnh của Ngụy Thiên Thiên cùng Ngụy Tỉnh Hào.
"Ký chủ, các ngài cứ thế thả cho Ngụy Thiên Thiên chạy? Không bắt nàng?" Hệ thống hỏi.
Vừa rồi Ngụy Thiên Thiên vừa ngụy tạo bằng chứng trước mặt mọi người, vu cho Ngọc Thiên Lưu đâm thương Ngụy Lâm Quan, nhưng lời nói dối này không kiên trì nổi một nén nhang đã bị Lý Việt Bạch vạch trần.
Sau khi bị vạch trần, Ngụy Thiên Thiên liền nhanh chóng biến mất trong đám người.
"Một nữ hài có thể có bao nhiêu ý xấu? Nếu cố ý nghiêm hỏi trước mặt mọi người, chỉ sợ nàng không chịu nổi." Lý Việt Bạch thở dài: "Hơn nữa ta cùng nàng cũng có vài phần giao tình, thấy được nàng rất rối rắm --- nàng không muốn vu hãm Ngọc Thiên Cơ, chỉ là bị người bức bách."
"Ký chủ, nếu nói vậy, vừa rồi ngài hẳn nên ép hỏi Ngụy Thiên Thiên trước mặt mọi người." Hệ thống nói: "Ngài nghĩ đi, chỉ cần hỏi, nàng sẽ không thể chịu nổi áp lực, không phải có thể thuận lý thành chương khai ra hung phạm sao?"
"Sẽ không." Lý Việt Bạch lắc đầu: "Ngụy Thiên Thiên cũng không dám làm như thế, nếu nàng rối lên, có thể nàng sẽ chọn tự sát..."
"Vậy hiện tại..."
Lý Việt Bạch quét mắt trên Bạch Ngọc than lộn xộn vài lần, ánh mắt dừng lại ở chỗ tiên trướng của Cúc Lăng tiên sơn, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
Không biết Ngụy Thiên Thiên đã trốn đi đâu.
Có lẽ nàng lâm phải phiền toái khác.
Bảo Ngọc Thiên Cơ giải quyết tốt hậu quả, Lý Việt Bạch mang theo người dùng tốc độ nhanh nhất đi tới tiên trướng của Cúc Lăng tiên sơn.
Quả nhiên, Ngụy Thiên Thiên ở chỗ này.
Nàng đứng trong trướng, không nói một lời, trong tay cầm trường kiếm, không cho bất cứ kẻ nào đến gần.
Trong lều có vài tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn, nhưng bọn họ đều đang vội vàng chiếu cố Ngụy Lâm Quan đang hôn mê bất tỉnh, cũng không dám trêu chọc Ngụy Thiên Thiên.
Ngụy Lâm Quan nằm trên giường, hơi thở vững vàng nhưng mỏng manh, tính mạng không ngại, nhưng không hề có ý tỉnh dậy.
Ngụy Tỉnh Hào cũng ở, gã đứng một bên, ngoài mặt ôn hòa, ngữ khí lại thập phần quả quyết: "Thiên nhi, mau tránh ra, vi phụ phái người đưa huynh trưởng về nhà trị liệu, nếu chậm chỉ sợ sẽ trì hoãn thương thế."
Ngụy Thiên Thiên di chuyển bước chân, càng thêm cẩn thận che chắn trước người đại bá, không nói một lời, chỉ cắn môi lắc đầu, có thể nhìn ra thân hình nàng khẽ run, nhưng nàng không hề có ý tránh ra, ngược lại dùng kiếm trong tay chỉ vào chính phụ thân mình.
Ngụy Tỉnh Hào muốn tiến lên mở đường, lại sợ nàng bạo khởi đả thương người, nhất thời khó xử, đành lắc đầu thở dài: "... Ngỗ nghịch, ngỗ nghịch!"
Nhìn ra được, hai cha con này đã giằng co trong trướng một hồi lâu.
Ngụy Tỉnh Hào hơi nghiêng đầu, thấy thân ảnh Lý Việt Bạch và thủ hạ, biết bọn họ đã thấy được tình cảnh trong trướng, đơn giản không tránh, trực tiếp mở miệng: "Mục tiên sư, lần này khiến ngài chê cười rồi."
"A?" Lý Việt Bạch bước lên phía trước một bước, vào trướng.
Trong lòng Ngụy Tỉnh Hào rõ ràng, vừa rồi tuy nữ nhi của mình bôi nhọ Ngọc Thiên Cơ, nhưng mình cũng không thay nữ nhi nói chuyện, cũng không xé rách mặt với Côn Luân trước mặt mọi người, vẫn có thể lấp liếm một chút.
"Vừa rồi ta sai người đưa huynh trưởng về Cúc Lăng trị liệu, nhưng nữ nhi của ta lại tìm mọi cách cản trở, không cho ta đem người đi, còn rút kiếm với ta." Ngụy Tỉnh Hào thở dài: "Nghịch nữ như vậy, ta lại vô pháp quản giáo, không bằng giao cho Côn Luân trừng phạt, coi như chuộc lại lỗi."
"Vì sao lệnh thiên kim lại..." Lý Việt Bạch hỏi theo mạch kể của gã.
"Không biết tiểu nữ bị người nào mê hoặc, gần đây hành vi điên cuồng quỷ dị, đầu tiên là từ chối hôn sự với Tiên Chủ Côn Luân, sau lại làm trò trước mặt các đại tiên môn, nói xấu Côn Luân Tiên Chủ!" Trên mặt Ngụy Tỉnh Hào lộ ra thần sắc âm ngoan, nổi giận vạch trần tội lỗi của nữ nhi, oán hận nói: "May là Mục tiên sư bình tĩnh hóa giải tình thế nguy hiểm, mới khiến mọi người không tin lời nghịch nữ!"
"Mọi chuyện đã qua, Ngụy tiên trưởng không cần tự trách." Lý Việt Bạch bất động thanh sắc nói.
"Tuy y giả của Côn Luân tiên sơn y thuật cao minh, nhưng lại không hiểu rõ thể chất của huynh trưởng, thương thế của huynh trưởng chỉ có thể trở lại Cúc Lăng tiên sơn mới có thể trị liệu tốt, giờ bị trì hoãn, chỉ sợ không ổn." Ngụy Tỉnh Hào thở dài: "Thiên nhi không biết trúng tà gì, lại nhất định không chịu."
"Cốt nhục chí thân, Ngụy tiên trưởng chỉ cần khuyên bảo thật tốt, lệnh thiên kim tất nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý." Lý Việt Bạch nói: "Theo bỉ nhân, lệnh thiên kim không phải người đại gian đại ác, có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ..."
"Chỉ sợ không thành, không thành." Ngụy Tỉnh Hào liên tục lắc đầu: "Ta đã tận tình khuyên nàng lâu ngày, nàng lại không có ý hồi tâm chuyển ý chi ý, chỉ sợ là tâm ma đã sâu."
"Nếu thật là thế thì phải làm thế nào?"
"Theo ta, nếu tiểu nữ có thội, vậy hẳn nên bị phạt." Ngụy Tỉnh Hào nói: "Hẳn là Côn Luân nên giam nàng lại, cho nàng diện bích (úp mặt vào tường) thật tốt."
"Lệnh thiên kim là nữ tu của Cúc Lăng tiên sơn, sao Côn Luân có thể ra mặt trừng phạt..." Lý Việt Bạch lộ vẻ mặt khó xử.
"Tiểu nữ vu hãm Tiên Chủ Côn Luân, làm Cúc Lăng tiên sơn mất hết mặt mũi, sao tại hạ có thể không biết xấu hổ mà che chở." Ngụy Tỉnh Hào thở dài.
Lý Việt Bạch nhìn về phía Ngụy Thiên Thiên, chỉ thấy hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, một đôi mắt trừng lớn, trên mặt đầy lo lắng cùng thống khổ, lại không thể nói ra lời, kiếm trong tay trước sau không buông.
"Cũng chỉ đành như vậy." Lý Việt Bạch không thể không chấp nhận thỉnh cầu của của Ngụy Tỉnh Hào, nói với Ngụy Thiên Thiên: "Xin hãy buông binh khí trong tay xuống, bằng không bỉ nhân chỉ có thể..."
"Không, không thể cho phụ thân mang đại bá đi!" Rốt cuộc Ngụy Thiên Thiên cũng hô lên, thanh âm kinh hoàng thất thố.
"Vì sao?" Lý Việt Bạch chấn động.
"Bởi vì... Bởi vì..." Ngụy Thiên Thiên rất muốn nói tiếp, lại không thể nói ra lời.
Nhóm thủ hạ phía sau Lý Việt Bạch thấy nàng ấp a ấp úng, thay đổi thấy thường, hận không thể lập tức xông lên phía trước bắt nàng quy án, sau đó hỏi cho rõ ràng.
"Không sao, không nói cũng được." Lý Việt Bạch chậm rãi nói: "Bỉ nhân có thể nói thay ngươi."
"..." Ngụy Thiên Thiên nhắm mắt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
"Ngươi muốn nói, là Ngụy Tỉnh Hào làm Ngụy Lâm Quan trọng thương." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa, ngoài mặt Ngụy Tỉnh Hào nói là muốn đưa Ngụy Lâm Quan về Cúc Lăng tiên sơn trị liệu, trên thực tế lại tính toán giết người diệt khẩu trên đường."
Ngụy Thiên Thiên không nói gì, nhưng ánh mắt của nàng biểu lộ lời Lý Việt Bạch nói là đúng.
"Cái... Cái gì?" Ngụy Tỉnh Hào giận dữ: "Ta đâm huynh trưởng? Mục tiên sư, vô căn cứ bôi nhọ người trong sạch chính là việc quân tử nên làm? Ta cùng với huynh trưởng thủ túc tình thâm, tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?"
Gã ngoài miệng nói quang minh chính đại, sắc mặt vẫn lộ ra một tia hoảng loạn.
"Tại sao không thể? Ngụy tiên trưởng, theo ta được biết, ngươi vì kế thừa vị trí Tiên Chủ Cúc Lăng tiên sơn, cái gì cũng có thể làm được." Lý Việt Bạch trầm giọng.
"Vậy ngươi có chứng cớ không?" Mặt Ngụy Tỉnh Hào dần âm ngoan.
Chứng cớ, Lý Việt Bạch không có.
Trong dĩ vãng, mỗi lần chỉ ra hung phạm, hắn đều phải chứng thực bằng mọi cách, bày ra hai ba cái chứng cớ hữu lực, sau đó mới dám định tội đối phương.
Nhưng tình huống trước mắt khẩn cấp, không thể không nhanh chóng hành sự.
Ngụy Tỉnh Hào là hung phạm, hắn thông qua cốt truyện nguyên bản cùng với tin tức hệ thống cung cấp với phán đoán như vậy.
Ngụy Tỉnh Hào ở cốt truyện nguyên bản giết huynh đoạt vị, liên thủ với Ngọc Thiên Lưu (nguyên tác ghi là NTC, nhưng mình nghĩ là NTL sẽ hợp lý hơn nên mạn phép sửa lại)... những chuyện này hết thảy đều tái diễn ở kiếp này.
Cốt truyện nguyên bản cũng không có tiên minh đại hội, dưới mí mắt của lão Tiên Chủ, Ngụy Tỉnh Hào đương nhiên không dám tùy tiện hành sự, bởi vậy gã vẫn luôn chờ đến lúc lão Tiên Chủ qua đời nới tìm được cơ hội xuống tay, mà hiện nay, có tiên minh đại hội, tiên minh đại hội này còn loạn đến không thể tưởng tượng --- bày trò trước mặt các đại tiên môn, hai huynh đệ Ngọc Thiên Lưu Ngọc Thiên Cơ tranh chấp đến đao quang kiếm ảnh huyết vũ tinh phong... Muốn bao nhiêu náo nhiệt có bất nhiêu náo nhiệt, dưới cảnh tượng hỗn loạn như vậy, chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, cơ hội tốt như vậy, Ngụy Tỉnh Hào sao có thể bỏ qua.
Sau khi bị Ngọc Thiên Cơ cự tuyệt thỉnh cầu liên hôn, Ngụy Tỉnh Hào liền nhanh chóng cùng Ngọc Thiên Lưu đứng chung một chiến tuyến, xác lập quan hệ hợp tác.
Mục đích của Ngụy Tỉnh Hào là ám sát huynh trưởng, mà mục đích của Ngọc Thiên Lưu là vu oan Ngọc Thiên Cơ, nếu hai người thành công, chính là nhất tiễn song điêu.
Tính toán nguyên bản là Ngụy Tỉnh Hào giết chết Ngụy Lâm Quan, sau đó đẩy hành vi phạm tội lên người Ngọc Thiên Cơ... Chỉ tiếc, quá trình ám sát bị Ngụy Thiên Thiên thấy được, dưới sự cản trở của Ngụy Thiên Thiên, Ngụy Lâm Quan vẫn chưa bị mất mạng, mà đúng lúc được đưa về tiên trướng.
Tuy mục đích thứ nhất của Ngụy Tỉnh Hào không thể đạt được, nhưng vẫn phải tiến hành theo kế hoạch, hoàn thành mục đích thư hai, vì thể tìm mọi cách ép nữ nhi của mình giả bộ chứng cớ, nói tất cả là do Ngọc Thiên Cơ làm.
Dù sao thì Ngụy Lâm Quan hôn mê không thể tỉnh lại, không thể mở miệng ra cãi lại.
Chỉ tiếc, bằng chứng giả của Ngụy Thiên Thiên rất nhanh bị Mục Thanh Ninh vạch trần.
Trong lòng Ngụy Tỉnh Hào đương nhiên rất thấp thỏm bất an, chỉ muốn nhanh giết người diệt khẩu, vì thế quay trở lại trướng định mang huynh trưởng về Cúc Lăng tiên sơn, mượn cơ hội này chấm dứt hoàn toàn mọi chuyện trên đường trở về.
"Ký chủ, ngài không cảm thấy Ngụy Thiên Thiên rất phiền sao?" Hệ thống lặng lẽ nhô đầu ra: "Nếu nàng dám ra tay phản kháng phụ thân, tại sao không trực tiếp nói mọi chuyện ra? Tại sao cứ muốn nói lại thôi?"
"Mày nói cái gì?" Lý Việt Bạch cười khổ: "Tử trạng của giáo đồ Ma giáo kia, mày không thấy rõ sao?"
"A." Hệ thống tra xét cơ sở dữ liệu một phen, ngoan ngoãn im lặng.
Ngọc Thiên Lưu từ Cửu Lê mang về một loại cổ trùng là Cấm Thanh, người bị hạ cổ không thể nói ra tên người sai sử phía sau, càng không thể chỉ ra người này là ai, chỉ cần nói, sẽ bị trùng cắn lên ngực, đi đời.
"Chỉ là bỉ nhân không ngờ được, kẻ làm cha mẹ lại có thể nhẫn tâm đến độ này." Lý Việt Bạch thở dài: "Vì cấm Ngụy Thiên Thiên nói ra chân tướng, ngươi thế nhưng hạ cổ trên người nàng."
"Toàn là nói bậy, sao ta có thể hạ cổ lên con gái ruột của mình?" Ngụy Tỉnh Hào bạo nộ, kiệt lực phủ nhận.
"Tuy nàng là con gái ruột của ngươi, nhưng trước nay ngươi lại không hề yêu thương nàng, từ đầu đến cuối ngươi chỉ coi nàng là một công cụ mà thôi." Lý Việt Bạch nói: "Huống chi, đầu tiên nàng cự tuyệt hôn ước, lại cản trở kế hoạch giết người của ngươi, dươi cơn thịnh nộ, ngươi liền... Hơn nữa do lo lắng hành vi phạm tội của mình bị vạch trần, ngươi đương nhiên sẽ dùng cổ trùng để khống chế nàng."
"Đó chỉ là Mục tiên sư tự mình phỏng đoán mà thôi!"
"Vừa rồi ta tự tay vạch trần sự thật Ngọc Thiên Lưu hạ cổ trùng trên người giáo đồ Ma giáo." Lý Việt Bạch nói: "Ngọc Thiên Lưu đã chạy trối chết, vì sao Ngụy tiên trưởng còn cố chống, không chịu thừa nhận?"
"Loại cổ trùng Cấm Thanh này chỉ có thủ hạ của Ngọc Thiên Lưu mới có thể sử dụng, ta là danh môn chính đạo, căn bản không biết cách dùng trùng này." Ngụy Tỉnh Hào cả giận.
Lý Việt Bạch nghe được những lời này của gã, lập tức để tay lên chuôi kiếm, trầm giọng quát: "Chư vị đều nghe được lời của Ngụy tiên trưởng, còn đợi gì nữa, ra tay!"
"Ngươi..." Ngụy Tỉnh Hào vừa kinh vừa giận: "Tại hạ có câu nào không đúng?"
"Sai cực lớn." Lý Việt Bạch cười lạnh: "Theo bỉ nhân biết, sau khi Ngụy Thiên Thiên rời khỏi hội trường không lâu, ngài cùng rời đi theo, nói cách khác, ngài căn bản không thấy màn lấy cổ trùng trên người Chướng Miệt ra."
"Đúng là như vậy."Các tu sĩ Côn Luân đứng sau Lý Việt Bạch âm thầm gật đầu.
"Cho nên, làm sao ngài biết được cổ trùng Ngọc Thiên Lưu mang tới tên là Cấm Thanh?"
"..." Ngụy Tỉnh Hào nhất thời nghẹn lời.
Đêm qua, sau khi gã đâm huynh trưởng, lập tức dưới sự trợ giúp của thủ hạ Ngọc Thiên Lưu gieo cổ trùng Cấm Thanh lên con gái ruột của mình, đương nhiên biết rõ tên cổ trùng là Cấm Thanh, dưới câu từ của đối phương lại bất tri bất giác nói ra.
"Còn chờ cái gì, bắt lấy." Lý Việt Bạch thấp giọng hạ lệnh.
CHƯƠNG 34
Các tu sĩ Côn Luân vừa mới ngừng chiến đấu với Ngọc Thiên Lưu, sớm đã giết đỏ cả mắt.
Cúc Lăng tiên sơn cùng Côn Luân tiên sơn giao hảo nhiều thế hệ không sai, Ngụy Tỉnh Hào xác thật cũng là nhi tử của Tiên Chủ Cúc Lăng tiên sơn không sai, nhưng như vậy thì sao? Bọn họ ngay cả Ngọc Thiên Lưu còn đánh, lại không dám đánh Ngụy Tỉnh Hào sao?
Trở ngại về mặt mũi đã không có, các tu sĩ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Lý Việt Bạch, ào ào cầm kiếm tiến lên giết.
Ngụy Tỉnh Hào đại kinh thất sắc, vội vàng triệu tập thủ hạ chống cự, đồng thời thân hình chợt lóe, bỏ chạy ra ngoài.
Địa hình của Bạch Ngọc than thực sự là đại ân giúp Ngọc Thiên Lưu cùng Ngụy Tỉnh Hào, địa hình trống trải quá mức nên có thể dễ dàng trốn thoát.
Nói đi nói lại, đúng là bởi Bạch Ngọc Than dễ trốn thoát, Ngọc Thiên Lưu mới có thể yên tâm đi đến. Địa hình này đúng là một con dao hai lưỡi, có lợi có hại, cộng thêm những nhân tố khác cho ra kết quả như hiện tại.
"Ký chủ, tại sao ngài không chuẩn bị mai phục thật tốt trước đó? Cứ để cho Ngọc Thiên Lưu cùng Ngụy Tỉnh Hào chạy mất tăm như vậy?" Hệ thống có chút nóng vội, mở miệng nhắc nhở cũng mang theo một chút chỉ trích.
"Nhân thủ Ngọc Thiên Lưu mang đến quá nhiều, nếu đặt mai phục, cần phải gấp mấy lần của hắn, hơn nữa, mày nhìn Bạch Ngọc than này đi, nơi nào có thể đặt mai phục được?" Lý Việt Bạch cười khổ: "Huống chi, các đại tiên môn đều ở đây, nếu lôi bọn họ vào chuyện này, hậu quả càng khó có thể đoán được."
"Cho nên ngài định tử thủ ở Côn Luân, chờ đợt tiến công tiếp theo của Ngọc Thiên Lưu?" Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng trước mắt, Ngụy Tỉnh Hào vẫn có thể bị chúng ta bao vây đi..."
"Đó là đương nhiên." Lý Việt Bạch bình tĩnh phái người tiến lên truy kích Ngụy Tỉnh Hào.
Hệ thống thấy hắn tính sẵn trong lòng, liền minh bạch hắn xác thật đã sớm bày mai phục.
Thân hình Ngụy Tỉnh Hào mơ hồ, đang định tìm kẽ hở cướp đường mà chạy.
Lý Việt Bạch lãnh ngôn quan sát động tác của gã, âm thầm tuyên bố mệnh lệnh, đang định thu hẹp vòng vây, một lần bắt giữ.
Lại không ngờ, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng hình.
Thân ảnh kia y quyết phiêu phiêu, quỷ mị tiếp cận Ngụy Tỉnh Hào, trường kiếm trong tay đâm ra, liền phong bế đường lui của Ngụy Tỉnh Hào, bức gã lui cũng không xong.
Lý Việt Bạch tập trung nhìn, mới thấy rõ thân ảnh kia đúng là đồ đệ tốt của mình – Khương Thiếu Anh.
Hắn nhớ rõ, Khương Thiếu Anh là bị Ngụy Thiên Thiên dùng kết giới phong bế ở hang đá, hiện tại như thế nào...
Chuyện này không khoa học!
Tuy nhiên nghĩ lại, cũng đúng, Khương Thiếu Anh là nam chính của thế giới này, nam chính vốn dĩ siêu việt hơn nhiều so với logic, là tồn tại ngoại lệ duy nhất.
Mình cùng Ngọc Thiên Cơ là pháo hôi vĩnh viễn đều phải cực cực khổ khổ dựa theo quy luật khách quan mới có thể tranh thủ một đường sinh cơ, không giống với nam chính, nam chính vĩnh viễn có vầng sáng may mắn đi theo.
Mắt thấy Khương Thiếu Anh cùng Ngụy Tỉnh Hào chuẩn bị triền đấu, Lý Việt Bạch cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên quan sát cẩn thận,
Nhìn ra được, Khương Thiếu Anh vì thoát khỏi kết giới, cũng phải khổ công một phen, trên người đã sớm chồng chất vết thương, máu tươi đầm đìa, nhưng tinh thần lại tràn trề, trên mặt tất cả đều là nộ khí cùng sát khí đằng đằng.
Đồ đệ chính mình dạy đương nhiên thực lực không kém, hơn nữa cỗ sát khí kia rất nhanh liền áp chế Ngụy Tỉnh Hào, khiến gã chỉ có thể phòng thủ, không có lực đánh trả.
Huống chi, đứa nhỏ này một bên đánh, một bên còn lạnh giọng truy vấn Ngụy Tỉnh Hào: "Lão tặc! Cái quái gì đây! Rốt cuộc ngươi làm cái gì với con gái ngươi hả!"
Gã trong hang đá bị Ngụy Thiên Thiên nhẹ nhàng đâm hôn mê từ kiếm thứ nhất, lại bị Ngụy Thiên Thiên dùng kết giới phong bế, trong lòng đương nhiên khó hiểu và phẫn nộ, sau khi phá tan kết giới trở về nơi này, vừa thấy Ngụy Tỉnh Hào chuẩn bị chạy trốn dưới vòng vây của tu sĩ Côn Luân, trong lòng minh bạch hơn nửa phần.
Nhân phẩm của Ngụy Thiên Thiên không thành vấn đề, nhất định là tên phụ thân hỗn đản này của nàng phá rối!
"Ngươi...!" Ngụy Tỉnh Hào một mặt trốn tránh, đương nhiên không dám nói thật.
Tên lỗ mãng trước mắt này chỉ sợ là có tư tưởng không an phận với con gái mình, cho nên một mặt che chở nàng, nếu bị tên lỗ mãng này biết...
Các tu sĩ Côn Luân quan chiến thấy Khương Thiếu Anh đặt câu hỏi như thế, sớm không nhịn được kể lại ngọn nguồn mọi chuyện: "Ngụy Tỉnh Hào hạ cổ trùng lên thiên kim nhà mình, bắt nàng bôi nhọ Tiên Chủ chúng ta!"
Lời này vừa ra, các tiên môn khác ở xa cũng nghe thấy.
Vào lỗ tai Khương Thiếu Anh, tức giận càng tăng lên, đánh mấy chiêu liền phá tan lớp phòng ngự của Ngụy Tỉnh Hào, mũi kiếm đâm thẳng về phái yết hầu đối phương.
Động tác hai người đều ngừng lại, không hề động đậy.
"Thiếu Anh, đừng đả thương người!" Lý Việt Bạch vội quát bảo dừng.
Ngụy Tỉnh Hào đại gian đại ác như thế nào cũng là người của Cúc Lăng tiên sơn.
Hiện tại cảm xúc của Khương Thiếu Anh đang dao động mãnh liệt, nếu tay run lên, trực tiếp giết người vậy liền phiền toái lớn, thân là tu sĩ Côn Luân, lại là đệ tử thân truyền của mình, vô luận thế nào cũng không thể qua loa như vậy.
"... Vâng!" Khương Thiếu Anh không dám không nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, đành phải lớn tiếng đáp ứng.
Ngụy Tỉnh Hào thấy thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thần sắc cũng nhẹ nhàng hơn.
Khương Thiếu Anh vẫn không buông gã ra, vẫn lạnh giọng truy vấn: "Ngươi hạ cổ cho Ngụy Thiên Thiên?"
"Vị thiếu hiệp này, đừng ngậm máu phun người." Ngụy Thiên Thiên lộ ra một tia mỉm cười, bắt đầu chống chế.
"Ngụy tiên trưởng, chuyện này đã rõ ràng, ngài lộ đuôi rồi, còn cố phủ nhận sao?" Lý Việt Bạch ho nhẹ một tiếng, thật sự hiếm khi mới gặp kẻ ngang bướng thế này.
Mắt thấy sư tôn mình cùng Ngụy Tỉnh Hào lại bắt đầu cãi cọ ngươi một câu ta một câu, trong lòng Khương Thiếu Anh nôn nóng, nhìn bốn phía xung quanh, liền thấy thân ảnh Ngụy Thiên Thiên.
Hai mắt nàng rũ xuống, kiếm trong tay cũng sớm đặt trên mặt đất, hoàn toàn không có ý tiến lên cứu phụ thân mình, vừa nhìn liền biết nàng đã chết tâm với phụ thân mình.
"Mau nói!" Mũi kiếm trong tay Khương Thiếu Anh tiến phía trước mang theo một phần nguy hiểm: "Cổ trùng kia cởi bỏ như thế nào!"
"..." Ngụy Tỉnh Hào không vui nhíu mày: "Đây là chuyện nhà của Cúc Lăng tiên sơn, thiếu hiệp là người ngoài, không nên nhúng tay."
Gã nhận ra Khương Thiếu Anh không dám làm gì mình, nên không hề có ý hối cải.
"Ngụy tiên trưởng, chuyện này vừa hỏi đã rõ ràng, ngài lộ đuôi rồi, còn cố phủ nhận sao?" Lý Việt Bạch ho nhẹ một tiếng, thật sự là hiếm khi mới gặp người lì lợm thế này.
Khương Thiếu Anh nhất quyết không tha, vẫn tiếp tục truy vấn, hoàn toàn không có ý tứ buông tha cho đối phương.
"Mục tiên sư... Đây... Đây còn ra thể thống gì nữa?" Cùng lúc đó, vài vị tu sĩ có quan hệ tốt với Ngụy Tỉnh Hào bắt đầu tiến lên khuyên bảo: "Cho dù Ngụy tiên trưởng phạm phải sai lầm gì, cũng không nên làm vậy trước mặt mọi người... Xin Mục tiên sư hãy thả Ngụy tiên trưởng về Cúc Lăng tiên sơn đi..."
"Ta sớm thấy Ngụy Tỉnh Hào hành sự khó hiểu, không ngờ thật là loại tiểu nhân đê tiện này." Cũng có tu sĩ xem thường: "Không ngờ lại có ý đồ giết huynh trưởng của mình, còn hạ độc cho nữ nhi thân sinh, đúng là táng tận thiên lương!"
"Đúng vậy, lúc này Cúc Lăng tiên sơn cần thanh lý môn hộ thật tốt."
"Cổ trùng kia nên giải thế nào?" Khương Thiếu Anh nóng nảy, ngẩng đầu lên nhìn các tu sĩ chung quanh một lượt: "Không ai biết sao?"
"... Lão phu biết đại khái." Một tu sĩ lớn tuổi thở dài: "Nghe nói loại cổ trùng này có sinh mệnh rất mạnh, có thể sinh tồn mấy chục năm trong cơ thể người, phải chờ đến lúc người hạ cổ chết rồi, cổ trùng mới có thể chết theo..."
"Sao, sao có thể như thế!" Tay cầm kiếm của Khương Thiếu Anh hung hăng run lên, suýt chút nữa đâm phải Ngụy Tỉnh Hào: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
"Việc này... Chỉ cần tiểu thư Ngụy gia không chạm đến điều cấm kỵ đặt ra khi hạ cổ, tính mạng liền không bị ảnh hưởng, nhưng có cổ trùng trong cơ thể, ít nhiều cũng tổn hại đến thân thể." Tu sĩ lớn tuổi lại nói.
"Này, ngươi lão nhân này, tại sao nói ấp a ấp úng như thế, nói một nửa giữ lại một nửa!" Mấy tu sĩ xưa nay chán ghét Ngụy Tỉnh Hào thừa dịp nói loạn: "Theo ta được biết, nếu giết chết kẻ hạ cổ, cổ trùng cũng sẽ chết theo!"
"Quả đúng như thế?" Trong lòng Lý Việt Bạch khẽ động.
Hắn gọi hệ thống ra, tìm tư liệu trong cơ sở dữ liệu của mình đọc một lượt, quả thật có thấy tư liệu ghi lại, mạng cổ trùng tương liên với mạng kẻ hạ cổ.
Tri thức về cổ trùng này, các tu sĩ ở đây có người biết người không, nhưng chỉ có mấy tu sĩ sợ thiên hạ không loạn kia mới nói ra.
Lão giả vừa nói chuyện với Khương Thiếu Anh tất nhiên cũng biết điểm này, nhưng mắt thấy kiếm Khương Thiếu Anh đặt trên cổ Ngụy Tỉnh Hào, đương nhiên không dám nói.
Kẻ hạ cổ đương nhiên chính là bản thân Ngụy Tỉnh Hào, nếu nói ra chính là châm ngòi cho việc Khương Thiếu Anh giết Ngụy Tỉnh Hào đó!
Mấy tu sĩ nói ra những lời kia, không chỉ có quan hệ không tốt với Ngụy Tỉnh Hào, quan hệ với Côn Luân tiên sơn cũng chả khá hơn là bao, cho nên không hề cố kỵ mà nói ra là thật, dù sao tình thế kế tiếp loạn thế nào cũng không liên quan đến bọn họ.
"Quả thật như thế?" Khương Thiếu Anh cúi đầu, dùng ánh mắt khi nhìn con kiến nhìn Ngụy Tỉnh Hào, thanh âm càng ngày càng lạnh.
"..." Lúc này Ngụy Tỉnh Hào cũng luống cuống, vội mở miệng hòa hoãn, trò hề bại lộ.
Không khí càng lúc càng khẩn trương, mọi người cũng dần an tĩnh lại, không ai dám nói chuyện.
Ai cũng có thể nhìn ra được, sát khí trên người Khương Thiếu Anh bao phủ cả một địa phương nhỏ.
"Ký chủ, ngài... Ngài nhanh nói chuyện đi!" Hệ thống cũng có chút luống cuống, vội vàng nhắc nhở Lý Việt Bạch: "Ngài là sư phụ Khương Thiếu Anh, chỉ có ngài mới có thể ngăn gã lại!"
"Nếu cứ để Khương Thiếu Anh giết Ngụy Tỉnh Hào, mọi chuyện sẽ thế nào?" Lý Việt Bạch không vội vàng, bắt đầu trầm tư.
"Vậy đương nhiên sẽ nhấc lên một tràng sóng to gió lớn rồi! Toàn bộ giới tu chân sẽ biết người của Côn Luân tiên sơn giết Ngụy công tử của Cúc Lăng tiên sơn, biết Tiên Chủ cùng ngài tàn bạo bất nhân... Về sau không ai dám giao hảo cùng Côn Luân..." Hệ thống nói.
"Nếu không giết Ngụy Tỉnh Hào, tiếp theo sẽ thế nào?" Lý Việt Bạch lại hỏi vấn đề ngược lại.
"Cái này dễ hơn, dựa theo quy củ của giới tu chân, cho Cúc Lăng tiên sơn bọn họ tự giải quyết vấn đề, lão Tiên Chủ đương nhiên sẽ trừng phạt gã." Hệ thống nói.
"Chưa chắc." Lý Việt Bạch lâm vào trầm tư, nói: "Lão Tiên Chủ của Cúc Lăng tiên sơn tuổi tác đã cao, người thừa kế thân bị trọng thương, Ngụy Thiên Thiên có cổ trùng trong người, không thể nói ra chân tướng, các tu sĩ còn lại không đáng nhắc tới, nếu thả Ngụy Tỉnh Hào đi... Có lẽ gã có thể dễ dàng thuyết phục lão Tiên Chủ, bình yên tự bảo vệ mình."
"..."
"Tự bảo vệ mình chỉ là cơ sở, kế tiếp gã hoàn toàn có thể nhân cơ hội giải quyết phụ thân cùng huynh trưởng, cướp lấy vị trí Tiên Chủ, sau đó cùng Ngọc Thiên Lưu tiếp tục hợp tác, phái ra lượng lớn nhân mã tới giúp đỡ Ngọc Thiên Lưu, tiến công Côn Luân." Lý Việt Bạch nói: "Tái diễn một đời trước."
"Tái diễn..." Hệ thống hoảng sợ, mục đích của bọn họ chính là xoay chuyển một đời kia, đương nhiên tuyệt đối không thể tái diễn bi kịch: "Vậy ký chủ cho rằng nên làm thế nào bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Lý Việt Bạch cười cười: "Biện pháp không phải đã rõ ràng sao?"
Những lời đồn đãi, dư luận đó... Đều là chuyện không quan trọng.
Muốn dứt là dứt.
"Khương Thiếu Anh." Lý Việt Bạch lạnh giọng quát: "Nghe lệnh!"
"... Sư tôn?" Khương Thiếu Anh đang kiệt lực kiềm chế xúc động muốn giết người, kiếm trong tay không chịu khống chế, run lên nhè nhẹ.
Gã đối với chuyện tình cảm thập phần trì độn, nhưng cũng hơi hơi nhận ra, thái độ của mình đối với Ngụy Thiên Thiên có chút khác lạ.
Nếu thấy người bình thường gặp phải chuyện này, gã sẽ ra tay tương trợ, nhưng không đến mức muốn giết kẻ gây nên tội.
Nhưng Ngụy Thiên Thiên... Gã nghĩ đến chuyện về sau Ngụy Tỉnh Hào còn muốn tiếp tục lợi dụng nàng tàn hại nàng, ỷ vào danh phận phụ thân mà sai khiến nàng, ngày nào đó sẽ hại chết nàng, liền phẫn nộ khó thể kìm chế.
Cho dù như vậy, gã cũng nhớ rõ mình là tu sĩ Côn Luân, là đệ tử thân truyền của sư tôn, nhất cử nhất động của mình không phải chỉ ảnh hưởng đến mỗi bản thân.
Vô số ý niệm xoay quanh trong đầu gã, một trận ong ong tác hưởng, hơn nữa có thương tích trong người, gã cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma.
May mà, tiếng sư tôn gọi khiến gã tỉnh táo hơn.
"Sư tôn, đệ tử nghe lệnh." Khương Thiếu Anh mở miệng nói, thanh âm khô cằn.
Sư tôn luôn luôn ôn hòa nho nhã, đại nhân đại lượng, lúc này, chắc chắn sẽ lệnh cho mình buông Ngụy Tỉnh Hào ra.
Rốt cuộc mình nên nghe lệnh, hay là khánh lệnh? Cơ hội duy nhất bắt được Ngụy Tỉnh Hào, nếu cứ thế buông tha, sẽ không có cơ hội tiếp theo...
"Thiếu Anh, cứ theo lệnh của ta mà làm." Lý Việt Bạch ôn nhu nói: "Giết Ngụy Tỉnh Hào."
...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng mình đang nghe lầm.
"Cái gì?"
"Mục tiên sư!"
"Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Mục tiên sư ra lệnh cho đệ tử của mình giết người?"
"Đây..."
Mọi người sững sờ ngay tại chỗ, thế nhưng không ai nghĩ đến chuyện ra tay ngăn cản.
Khương Thiếu Anh chỉ thấy một trận nhiệt huyết cuộn trào trong lòng, từng tầng màu sắc trước mắt nở rộ, đợi đến lúc phản ứng lại, kiếm trong tay đã mạnh mẽ đâm về phía trước.
Máu tươi như dũng tuyền phun ra tung tóe, Ngụy Tỉnh Hào khó có thể tin, gương mặt vặn vẹo, sau đó bị huyết hoa bao phủ.
Cho dù là người tu tiên, cũng không phải kim thân ngọc thể, bị trực tiếp đâm vào yếu hầu, trăm triệu lần không sống được.
Chỉ sau chốc lát, Ngụy Tỉnh Hào mất mạng ngay tại chỗ.