CHƯƠNG 48
Sắc trời mông lung, ngoài núi Côn Luân chứa đầy đại quân ma vật đông đúc.
Từ cửa thành nhìn xuống, trong sương mù dày đặc, toàn là một ít đồ vật màu đen nhúc nhích di động, ma vật lúc này nhiều hơn lúc trước, cũng có trật tự hơn nhiều.
Chúng nó giống như đàn kiến vây quanh đường mật, đã bao vây xung quanh cả tòa Côn Luân.
Trên người Ngọc Thiên Lưu mặt một bộ trường y màu đen, trốn trong đám ma vật khiến người không thấy rõ vị trí của hắn.
Tiên hay ma chỉ ở một ý niệm, ngàn vạn năm qua, không thiếu người tu tiên đọa ma, kết cục cuối cùng hoặc bị thuật pháp phản phệ, hoặc bị người từng là đồng đạo tru sát.
Ngọc Thiên Lưu lại không chút để ý, vài ngày trước tại tiên minh đại hội, hành động của hắn đã sớm bị Ngọc Thiên Cơ vạch trần, đã sớm không dung với chính đạo Tiên giới, cho dù không tu luyện tà thuật, cũng không tránh được bị các đại tiên môn khinh thường.
Thậm chí là phản phệ Ngọc Thiên Lưu cũng không sợ, hắn có kính linh phù hộ thân phụ thân ban tặng, có thể nói là đao thương bất nhập, không phải sợ thứ gì, trên đời không có thứ gì có thể ngăn cản hắn.
Hơn nữa từ nhỏ hắn tu tập tiên pháp, đạo hạnh cùng kiếm pháp đều cực cao, tất cả những điều này đều thành cơ sở cho việc hắn luyện thành tà thuật ngưng tụ ma hồn, hơn nữa có sự trợ giúp của Cơ Dao, quá trình tu luyện có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Bởi vậy, hắn nhẹ nhàng liền triệu hồi ra được ngàn vạn ma vật, tùy tiện vung tay những ma vật này sẽ ngoan ngoãn xông lên, vì hắn gặm cắn sạch sẽ hết thảy trở ngại.
Xa xa nhìn lại, núi Côn Luân tựa hồ như một ngọn núi chết.
Không người ra khỏi thành nghênh chiến, không người khiêu chiến, ngay cả cửa sơn môn cũng trống không, không nhìn thấy bóng dáng thủ vệ.
"Chủ tượng, nhìn cảnh này, chẳng lẽ Ngọc Thiên Cơ định hiến núi đầu hàng?" Cát Hòe nói.
"Chỉ sợ là kế vườn không nhà trống." Tô Hủ hừ một tiếng: "Chớ xem thường Ngọc Thiên Cơ, có lẽ y đang làm biểu hiện giả, khiến chúng ta tưởng là cả tám tòa sơn môn đều không người canh gác."
"Như vậy kế vườn không nhà trống có ý nghĩa gì?" Cát Hòe không tin.
"Đương nhiên là có, binh lực của Ngọc Thiên Cơ ta rất rõ ràng, miễn cưỡng chỉ có thể bảo vệ bảy tòa sơn môn, y lại không phải kẻ ngốc, khẳng định sẽ không cho chúng ta nhìn ra sơn môn nào phòng thủ sơ sài, đương nhiên sẽ làm giả, làm mỗi tòa sơn môn thoạt nhìn đều giống nhau." Tô Hủ cười nói: "Thực tế phòng thủ sơ sài chân chính chỉ có sơn môn phía đông nam."
Ngọc Thiên Lưu nhìn tâm nhãn mới của mình, trong lòng vẫn có nghi hoặc.
Tô Hủ quả nhiên tới quy phục thật? Hay là giả bộ quy phục, trên thực tế có âm mưu khác?
Ngọc Thiên Lưu hành sự cẩn thận, đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào lời nói một bên của Tô Hủ mà dễ dàng tin tưởng. Mà hắn đã phái tai mắt ra ngoài tìm hiểu tin tức bằng mọi cách.
Vô luận là tai mắt nào truyền tin tới cũng nói giống Tô Hủ y như đúc.
Ngọc Thiên Cơ cầm tù Mục Thanh Ninh, Côn Luân không người quản thúc, đã loạn thành một đoàn, đến nỗi thủ vệ chiến trận đều không ra thể thống gì.
Cơ hội tốt đã bày ra trước mặt, nào có đạo lý không động thủ?
Ngọc Thiên Lưu ngưng thần một chút, thúc dục tâm pháp, thao túng một đội ma vật tùy tiện chọn một sơn môn đánh bất ngờ.
"Chủ thượng, vì sao lại chọn tòa sơn môn kia mà không trực tiếp tấn côn sơn môn phía đông nam phòng thủ sơ sài?" Tô Hủ thấy chủ ý của mình không được tiếp thu, nhất thời có chút nghi hoặc.
"Gấp cái gì, trước phải thăm dò thật hư." Cát Hòe cười lạnh: "Tô các chủ không khói quá tự phụ, chẳng lẽ ngươi nói chủ thượng nhất định phải nghe theo sao?"
Quả nhiên, sơn môn vẫn có thủ vệ.
Ma vật như thủy triều dũng mãnh xông vào, nháy mắt bị chém thành mảnh nhỏ.
Ngọc Thiên Lưu thấy ma vật bị đánh tan tác, ngươc lại khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Nếu mỗi sơn môn đều không có người canh gác, ma vật tiến công thần tốc như vào chỗ không người vậy mới thật là khả nghi.
Đệ đệ mình tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không phải phế vật, chống cự như vậy đúng là cử chỉ bình thường.
Xem ra lời Tô Hủ có chín phần tin được.
Khi Ngọc Thiên Lưu ra mệnh lệnh, trận hình ma vật có chút biến động, lặng yên không một tiếng động đem đối tượng công kích trọng điểm sang sơn môn phía đông nam phòng thủ sơ sài.
"Ký chủ, mau... Mau lên! Ngọc Thiên Lưu lập tức đánh đó!" Hệ thống vội la lên.
"Không cần sốt ruột, chúng ta sẽ thắng." Lý Việt Bạch cười cười.
Hắn cùng Ngọc Thiên Cơ tránh trong sơn môn phía đông nam trống rỗng, một lúc sau liền thấy đại quân ma vật đông đúc từ xa dần tiếp cận.
"Này... Thắng như thế nào?" Hệ thống khó có thể tin.
"Chỉ cần bảy tòa sơn môn khác thủ được, chúng ta đương nhiên có thể thắng." Lý Việt Bạch nói.
Bảy tòa sơn môn khác đương nhiên không thành vấn đề.
Thật lâu từ trước Lý Việt Bạch ra lệnh cho các tu sĩ Côn Luân tu tập một loại trận pháp tên là "Bộ điệp trận".
Loại trận pháp này nhìn như nhẹ nhàng tùy ý, là trận pháp nghỉ ngơi lấy lại sức để sử dụng, trên thực tế lại là trận pháp thích hợp nhất dùng để đối phó với ma vật.
Bởi vậy khi ma vật muốn xâm nhập vào bảy tòa sơn môn khác sẽ lập tức bị ngăn trở, phá nát.
"Chính là cái sơn môn phía đông nam này của chúng ta đó." Hệ thống kêu rên: "Thật sự là không phòng thủ một chút nào!"
"Ai nói là không phòng thủ." Lý Việt Bạch mỉm cười: "Không phải còn hai người tao cùng Ngọc Thiên Cơ sao?"
"Hai người có ích gì..." Hệ thống muốn khóc.
"Đương nhiên là có." Lý Việt Bạch cười nói: "Điều kiện qua ải lúc trước chính miệng mày nói cho tao là ---- chỉ cần đánh chết Ngọc Thiên Lưu, lần xuyên này chúng ta thắng."
"Đây... Đương nhiên là thế." Hệ thống nói: "Chính là trên người Ngọc Thiên Lưu có kính linh phù hộ thể, có thể phản ngược hết thảy công kích... Hơn nữa ngay cả Ngọc Thiên Lưu ở nơi nào ngài cũng không biết được!"
Xa xa nhìn lại, một mảnh sương đen cuồn cuộn tiến tới, trong sương đen có một đống ma vật giương nanh múa vuốt, hình dạng kỳ quái.
Ngọc Thiên Lưu trốn trong này khiến người ta không đoán được vị trí của hắn.
"Muốn tìm ra hắn đương nhiên không khó." Lý Việt Bạch chuyển hướng sang Ngọc Thiên Cơ: "Nhất định Tiên Chủ ngươi có biện pháp."
"Mỹ nhân nhi đúng là chỉ có thời điểm dùng phượng hoàng mới nhớ tới bổn Tiên Chủ." Ngọc Thiên Cơ ngáp một cái, lấy ngọc bội phượng hoàng trong người ra, ngọc bội kia sáng cực nhuận, còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
"Phượng hoàng?" Hệ thống cả kinh: "Ký chủ, ngài lại dùng phượng hoàng? Nhưng mà lần trước..."
Lần trước Lý Việt Bạch dùng bốn con phượng hoàng chỉ huy chiến trận, khó khăn cực lớn, cực kỳ hao tổn thân thể, sau khi chỉ huy xong liền đại thương nguyên khí.
"Lần này không chỉ huy." Lý Việt Bạch cười nói: "Tha cho tao đi, chỉ huy một lần nữa chỉ sợ mạng tao cũng không còn."
"Ta làm sao đành lòng." Ngọc Thiên Cơ chớp chớp mắt, nắm ngọc bội trong tay, nói: "Ngươi nói, ta làm theo là được."
"Rất đơn giản." Lý Việt Bạch nhìn đại quân ma vật càng ngày càng gần: "Triệu hồi phượng hoàng ra, nhiễu loạn tầm mắt của chúng, sau đó hai người chúng ta phi hành lên trên đại quân ma vật."
"Không thể, cứ như vậy chỉ cần Ngọc Thiên Lưu vừa nhấc đầu lên sẽ phát hiện các ngươi!" Hệ thống vội vàng ngăn cản.
"Không thành vấn đề, có phượng hoàng hấp dẫn lực chú ý của chúng nó, hơn nữa sương đen mênh mông quấy nhiễu, chúng ta... Cho dù bị phát hiện, cũng có thể né tránh công kích của chúng." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói.
"Ký chủ, không phải ngài là người chỉ huy sau màn sao? Nào có đạo lý tự mình ra trận?" Hệ thống khó hiểu: "Loại chuyện này phái đám người Vạn Quảng Lưu đi làm chẳng phải càng thuận buồm xuôi gió hơn sao?"
"Từ đi vào thế giới này tao vẫn luôn ở phía sau màn, nhìn những người trẻ tuổi kia thay tao đấu tranh anh dũng, thay tao giết địch, thay tao tắm máu sa trường." Lý Việt Bạch cười nói: "Nếu không tự mình ra trận một lần, chỉ sợ bọn họ thật sự cảm thấy tao già rồi."
"Lão nhân gia ngài... Già ở chỗ nào?" Ngọc Thiên Cơ không phục, buột miệng thốt ra một câu mâu thuẫn.
"Thật sự không già?" Lý Việt Bạch lắc đầu cười cười: "Được, vậy liền đến đi!"
Hệ thống còn chưa kịp phản ứng, Ngọc Thiên Cơ đã thúc dục tâm pháp triệu hoán phượng hoàng.
Phượng hoàng phát ra tiếng kêu thanh thúy, xuất hiện trên không cửa thành trống rỗng.
Thân ảnh quang hoa sáng lạn của chúng chiếu lên bầu trời tối mịt, hiện ra một loại mỹ cảm quái dị, càng khiến ma vật ô trọc phía dưới thêm đáng sợ.
"Là phượng hoàng!" Ngọc Thiên Lưu trong trận cũng phát ra tiếng kinh hô.
"Phượng hoàng!"
"Ngọc Thiên Cơ tên hỗn đản kia thế nhưng lại triệu hoán phượng hoàng ra ..."
Cho dù chửi bới như vậy, bọn chúng cũng không dừng bước tiến công lại.
"Phượng hoàng thì như thế nào?" Ngọc Thiên Lưu cười lạnh: "Mấy con phượng hoàng kia của xá đệ mảy may không có một chút tác dụng, đành phải làm lửa phóng cho đẹp thôi."
"Chủ thượng nói phải." Cát Hòe nói: "Chỉ có mấy đứa nhãi vô tri mới vừa thấy phượng hoàng là hô to gọi nhỏ, cúng bái đủ điều, tưởng là cái điềm lành gì, kỳ thật đều là giả, cạo lông làm thịt kỳ thật không được mấy lạng thịt."
"Cũng không thể nói như vậy." Tô Hủ phe phẩy cây quạt, chậm rãi nói: "Lần trước đối mặt với đại quân Ma giáo tế tửu đại nhân lấy phượng hoàng làm mắt, vì cờ xí chỉ huy một hồi chiến trận..."
"Buồn cười, nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, hiện tại hắn chỉ huy lại một lần xem?" Cát Hòe cười to.
"Đương nhiên không thể." Tô Hủ cũng vỗ quạt cười khẽ: "Nếu hắn làm như vậy một lần nữa, không cần chúng ta động thủ, trước đó đã thổ huyết mà chết rồi!"
Nhờ phượng hoàng cùng sương đen yểm hộ, Lý Việt Bạch lặng yên không một tiếng động rút trường kiếm bên hông ra, đạp lên trường kiếm bay lên.
Hắn vì yểm hộ mà cố ý khoác lên người một cái áo choàng màu tro, xa xa nhìn lại như hợp thành một thể với sương đen.
"Tới, cùng nhau." Ngọc Thiên Cơ cũng cười hì hì nhảy lên phi kiếm của Lý Việt Bạch.
"Cái này thật không khéo." Lý Việt Bạch cố ý đùa y: "Hai người chúng ta năng lực ngự kiếm phi hành đều không quá tốt, đặc biệt Tiên Chủ ngươi còn từng nhiều lần ngã từ trên phi kiếm xuống..."
"Mỹ nhân nhi cố ý kích ta phải không?" Ngọc Thiên Cơ ôm lấy eo Lý Việt Bạch: "Thật ra bổn Tiên Chủ không tin."
Sau khi Lý Việt Bạch cùng Ngọc Thiên Cơ tiêu trừ hiểu lầm, mới dần dần nhớ lại chi tiết Ngọc Thiên Cơ tức giận.
Càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhỏ Ngọc Thiên Cơ này chính là không chịu nổi kích thích.
Đương nhiên, người bình thường lao lực thế nào cũng không kích thích nổi y.
Ngọc Thiên Cơ ngày thường cà lơ phất phơ giấu dốt, chính là một khi bị chọc giận, giá trị vũ lực cao hơn vài lần so với ngày thường cho nên mới có thể áp chế Lý Việt Bạch không có lực đánh trả.
"Bỉ nhân nghĩ rằng nếu lại chọc ngươi một lần..." Lý Việt Bạch hỏi thật cẩn thận: "Năng lực ngự kiếm phi hành của ngươi có thể mạnh lên được không?"
"A? Mỹ nhân nhi có thể thử xem?" Ngọc Thiên Cơ nhướn mày.
"Không dám." Lý Việt Bạch nói.
"Ngươi không dám, ta lại bất tri bất giác tự chọc giận mình." Ngọc Thiên Cơ cúi đầu, hung tợn nói bên tai Lý Việt Bạch: "Chỉ cần tưởng tượng đến ngươi cùng bạn ngươi từng kề vai chiến đấu sinh tử tương hứa như thế nào, liền..."
Phi kiếm lấy tốc độ tia chớp bay ra ngoài.
Cực nhanh, cực ổn, lại quỷ mị né trái tránh phải.
"Lợi hại." Lý Việt Bạch thiệt tình khen ngợi.
"So với y thì sao?" Ngọc Thiên Cơ nhất quyết không tha.
"..." Lý Việt Bạch cả giận: "Tập trung tinh thần!"
Rõ ràng là lúc sống còn mạng treo lơ lửng lại liên tiếp bị Ngọc Thiên Cơ biến thành màn tranh giành tình cảm nhẹ nhàng.
Phi kiếm xoay một góc độ xảo quyệt trên không trung, xoay tới phía trên đại quân ma vật của Ngọc Thiên Lưu.
"Nhưng mà ký chủ, hiện tại phía dưới một mảnh đen tuyền, căn bản ngài không tìm thấy Ngọc Thiên Lưu ở đâu cả!" Hệ thống nhắc nhở.
"Không phải có mày sao?" Lý Việt Bạch nói.
"Hệ thống cần một thời gian phân tích tìm kiếm..."
"Đùa thôi, không cần dùng mày." Lý Việt Bạch nói: "Dùng phượng hoàng là được."
"Phượng hoàng?"
"Phải, tao bảo Ngọc Thiên Cơ triệu hoán chúng không chỉ đơn giản để nhiễu loạn tầm mắt quân địch." Lý Việt Bạch nói: "Tác dụng chủ yếu là để chúng nó tìm ra Ngọc Thiên Lưu."
"Ngọc bội phượng hoàng cùng kính linh phù đều là thánh vật tổ truyền của Côn Luân, nhất định sẽ cảm ứng được lẫn nhau." Ngọc Thiên Cơ nói: "Cho dù không suy xét đến cảm ứng, phượng hoàng là người thủ hộ của Côn Luân đương nhiên có năng lực phân rõ được truyền nhân của gia tộc Ngọc thị, cho dù huynh trưởng trốn tài đến đâu cũng có thể lập tức tìm được."
Y lặng lẽ niệm khẩu quyết, một con phượng hoàng lập tức thay đổi phương hướng, bay thấp hơn một chút, sau khi lượn vài vòng liền dừng ở trung tâm đội hình ma vật.
Móng vuốt sắc bén của nó chỉ xuống dưới.
"Chính là nơi này!" Ngọc Thiên Cơ vui vẻ: "Huynh trưởng!"
Ngọc Thiên Lưu híp híp mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy một con phượng hoàng dừng trên đỉnh đầu mình, lông chim cùng đuôi phát ra ánh sáng sơ hồ làm hỏng mắt người nhìn.
"..." Hắn nhíu mày, cảnh giác nói: "Ngọc Thiên Cơ?"
"Hắn phát hiện rồi." Hệ thống la lên: "Ký chủ cẩn thận."
Lúc trước Lý Việt Bạch cùng Ngọc Thiên cơ có thể trốn tránh dưới mí mắt nhiều người cùng ma vật như thế đã không dễ, nếu hiện tại Ngọc Thiên Lưu phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, có lẽ ngay giây tiếp theo sẽ phát hiện ra bọn họ.
"Được rồi." Lý Việt Bạch nói: "Thời cơ không sai biệt lắm."
Nói là thời cơ không sai biệt lắm, kỳ thật đã tới một khắc cuối cùng.
Sơn môn phía đông nam trống rỗng không người phòng thủ, đại quân ma vật mênh mông chỉ còn vài bước nữa là có thể phá cửa mà vào.
Ngọc Thiên Lưu dằn lại quyết tâm tìm kiếm trên không trung một phen, rất nhanh tìm được một thanh phi kiếm trong sương đen, cùng với người phi kiếm.
Ngọc Thiên Lưu thậm chí không hạ lệnh, các tu sĩ thủ hạ cùng nhóm ma vật đã nhanh chóng phóng pháp thuật lại đây.
Ngọc Thiên Cơ thành thạo né trái tránh phải, Lý Việt Bạch bị động tác quỷ mị của y dọa sợ đến nỗi suýt rơi xuống khỏi phi kiếm, vội vàng dùng một tay ôm lấy eo Ngọc Thiên Cơ, một tay thuận tiện rút bội kiếm của y ra.
"Ngô đệ." Ngọc Thiên Lưu cười nói: "Ngươi hoàn toàn có khả năng trốn đến khắc cuối cùng trong điện, sau đó chắp tay mà hàng, vì sao lại muốn tới nơi này chịu chết."
"Vô nghĩa, bổn Tiên Chủ là tới giết ngươi." Ngọc Thiên Cơ dùng sức làm ra hung tợn bộ dáng: "Vì Côn Luân thanh lý môn hộ!"
Hiện tại trong đầu y tất cả đều là tranh giành tình cảm, người y hận lại không phải huynh trưởng kiêm địch nhân trước mắt này, một câu này cũng mắng hữu khí vô lực.
Lý Việt Bạch thừa dịp hai người cãi nhau, hít sâu một hơi, đem mũi kiếm nhắm ngay ngực Ngọc Thiên Lưu.
"Ký... Ký chủ!" Hệ thống vội vàng nói: "Ngài là muốn thúc dục phi kiếm tới giết người sao?"
"Phải." Lý Việt Bạch nói: "Lúc trước mày đã nói chỉ cần giết chết được Ngọc Thiên Lưu, lần xuyên này tao liền thắng."
"Nhưng mà kính linh phù!" Hệ thống vội la lên.
Ngọc Thiên Lưu tự cho là nắm chắc thắng lợi, thậm chí bắt đầu trào phúng bốn phía.
"Ngô đệ, việc hôm nay cũng không phải là lỗi của vi huynh." Ngọc Thiên Lưu cười nói: "Ma vật khắp núi đồi này đều phải cảm ơn một người ban tặng."
"Ai?" Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt.
"Đương nhiên là vị tế tửu đại nhân bên cạnh ngươi kia." Ngọc Thiên Lưu nói: "Nếu không phải hắn thả người không nên chạy, vi huynh cũng sẽ không thể tu thành thuật thao túng ma vật nhanh như vậy."
"Ngươi là nói Cơ Dao?" Ngọc Thiên Cơ ngừng lại một chút.
"Đúng vậy." Ngọc Thiên Lưu nói: "Mục Thanh Ninh biết rõ Cơ Dao đối với ma vật rất có tâm đắc, quen với tà thuật triệu hoán ma vật, lại giả nhân giả nghĩa nực cười mà thả nàng đi... Các ngươi tự chịu diệt vong, chẳng trách được người khác."
Ngọc Thiên Cơ đột nhiên cười ha hả.
Cười xong mới trả lời: "Huynh trưởng, Mục mỹ nhân nhi của ta vì cái gì muốn làm như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Kỳ quái? Vì sao lại phải kỳ quái?" Ngọc Thiên Lưu nói: "Mục Thanh Ninh làm người từ xưa đến nay đã thế, cái gọi là phong thái quân tử đạo đức thượng tiên... Có vấn đề gì?"
Thời điểm nói như vậy, trong lòng Ngọc Thiên Lưu đương nhiên là khinh miệt.
Trong mắt hắn, có gọi là thiện không dùng được, chẳng những không thể đổi lấy ích lợi thực tế, ngược lại sẽ làm mình thất bại thảm hại, loại người như Mục Thanh Ninh nhất định sẽ có kết cục như vậy.
"Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi." Lý Việt Bạch âm thầm nghĩ trong lòng, đồng thời niệm khẩu quyết, dùng kiếm pháp tàn nhẫn nhất cuộc đời hắn.
Phi Quang của hắn đang làm phi kiếm đạp dưới chân, thứ đảm đương làm vũ khí trong tay chính là trường kiếm của Ngọc Thiên Cơ.
Trường kiếm giống như một tia chớp, đâm thủng sương đen, thẳng tắp hướng về phía ngực Ngọc Thiên Lưu.
Một kiếm này cực kỳ sắc bén, Ngọc Thiên Lưu thấy trường kiếm đâm tới cũng không có thời gian né tránh.
Đương nhiên hắn cũng không cần né tránh.
Cho tới nay, kính linh phù đã thay hắn cả được biết bao nhiêu lần công kích, không sót một cái.
Kiếm pháp của Mục Thanh Ninh, vốn không tuyệt diệu lắm, thậm chí so ra còn kém những thích khách lợi hại kia, không có đạo lý kính linh phù không chắn được.
"Ký..." Hệ thống cả kinh đến nỗi hồn bay lên trời.
Nhưng mà, sự tình không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua ngực Ngọc Thiên Lưu.
"..." Ngọc Thiên Lưu đột nhiên trừng lớn hai mắt, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ khó có thể tin.
"Kính linh phù đâu?" Hệ thống muốn điên rồi.
"Kính linh phù mất hiệu lực." Lý Việt Bạch nhìn mặt đất đột nhiên yên tĩnh.
"Làm sao có thể mất đi hiệu lực được?"
"Bị ăn mòn, ăn mòn hoàn toàn sạch sẽ." Lý Việt Bạch nói.
"Này này này... Làm sao ký chủ biết được?"
"Lần đó ta đi thỉnh giáo Cơ Quân Cơ lão tiên sinh cũng không phải không có tác dụng." Lý Việt Bạch nói: "Ở trong ngục, Cơ lão tiên sinh không phải đã nói hết thảy cho ta biết sao?"
"Ông ấy nói là..." Hệ thống vội vàng điều tra cảnh tượng lúc đó, nhìn lại một lần:
【 "Thôi." Cơ Quân thở dài: "Lão hủ chỉ biết là, kính linh phù kia hữu danh hữu thực, giống như gương đồng, là vật chí thuần thế gian, dán cái này lên ngực là có thể dung nhập với thân thể, không chỉ có thể khiến người đao thương bất nhập, thậm chí có thể phản ngược đao thương..."
"Đúng là như thế." Lý Việt Bạch nói: "Không biết kinh linh phù này có khả năng mất đi hiệu lực hay không?"
"Không có." Cơ Quân nói: "Người tu tập tiên pháp, kính linh phù trên người tuyệt đối không có khả năng mất đi hiệu lực." 】
"Lúc ấy, Cơ lão tiên sinh đã nói rất rõ ràng." Lý Việt Bạch thở dài: "Đầu tiên, người tu tập tiên pháp, kính linh phù trên người tuyệt đối không có khả năng mất đi hiệu lực."
"Người tu tập tiên pháp?" Hệ thống nói: "Chẳng lẽ Ngọc Thiên Lưu không phải người tu tập tiên pháp?"
Nói đến đây, hệ thống cũng lập tức minh bạch.
"Phải, Ngọc Thiên Lưu tự nguyện lựa chọn tu tập tà thuật, rơi vào tà đạo." Lý Việt Bạch nói: "Từ lúc này kính linh phù mất đi hiệu lực."
"Chỉ bằng một câu này, chưa chắc đã đáng tin..." Hệ thống vẫn cảm thấy lựa chọn này của Lý Việt Bạch quá mạo hiểm: "Vạn nhất chỉ là Cơ lão tiên sinh thuận miệng nói..."
"Mới đầu tao cũng không thể xác định." Lý Việt Bạch nói: "Chính là thấy chuyện xảy ra sau khi Cơ lão tiên sinh nói mới chứng minh suy đoán này của tao."
"Hệ thống sao có thể không chú ý tới chuyện như thế xảy ra?" Hệ thống muốn khóc.
"Chính là ngày ấy có vài tu sĩ Côn Luân tuần tra bên ngoài bị ma vật du đãng đánh lén." Lý Việt Bạch kiên nhẫn giải thích: "Chất lỏng của ma vật ăn mòn được trường kiếm, thậm chí là cúc áo bằng đồng trên quần áo của họ."
"Vậy thì có liên quan gì đến kính linh phù?"
"Lúc trước Cơ lão tiên sinh có nói qua, kính linh phù giống như gương đồng, là vật chí thuần." Lý Việt Bạch nói: "Cho nên kính linh phù kia sẽ bị ma vật ăn mòn, trên đời ma vật là vật chí âm đến trọc (bẩn), Ngọc Thiên Lưu lấy chúng làm binh, ngày ngày sử dụng chúng, kính linh phù trên người đương nhiên sẽ bị ăn mòn sạch sẽ."
"..." Hệ thống trợn mắt há mồm: "Ngài đang mở bàn tay vàng sao?"
"Mày còn không phải bàn tay vàng?" Lý Việt Bạch hỏi lại.
"Bổn hệ thống..." Hệ thống cạn lời, càng nghĩ càng không biết rốt cuộc mình gấp cái gì.
Mất đi sự phù hộ của kính linh phù, Ngọc Thiên Lưu bất quá cũng chỉ là một cỗ máu thịt thôi, tiên pháp trước đây hắn tu tập cũng đã bị tà thuật thay thế, hiện tại ngực hoàn toàn bị đâm thủng, vô lực xoay chuyển càn khôn.
Nhóm thủ hạ một khắc trước còn đang chuẩn bị công thành, ngay sau đó liền trơ mắt nhìn chủ thượng chết oan uổng.
"Tiên... Tiên Chủ!" Trong đống người vang lên một tiếng thét chói tai, là Cơ Dao.
Nàng xông lên phía trước, đỡ lấy thân hình đầy huyết ô của Ngọc Thiên Lưu.
"Sao... Tại sao lại như vậy..." Nàng vừa kinh vừa giận, trong lòng tất cả đều là nghi hoặc khó hiểu, rõ ràng đã đem hết toàn lực, rõ ràng đã sắp thành công rồi, vì cái gì...
"Mục Thanh Ninh, rốt cuộc ngươi dùng cái âm mưu quỷ kế gì!" Cơ Dao tuyệt vọng hô lên.
"Âm mưu quỷ kế gì?" Khi Lý Việt Bạch nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh băng không chút biểu tình: "Cơ lão tiên sinh nói ra bí mật ta muốn biết, ta đáp ứng Cơ lão tiên sinh buông tha cho chất nữ mà ông yêu thương nhất, giao dịch công bằng, hai người không thiếu nợ nhau."
"..." Cơ Dao vẫn không minh bạch, Ngọc Thiên Lưu lấy chút sức lực còn sót lại trước khi chết vươn bàn tay đầy máu bóp lấy cổ nàng.
"Hóa ra là ngươi..." Ngọc Thiên Lưu dùng một tia sức lực cuối cùng gào lên: "Là ngươi..."
"Thiếp thân... Thiếp thân không có!" Cơ Dao ủy khuất.
Nàng bình sinh hành sự hao tổn tâm cơ, đối với người yêu nàng tìm mọi cách lợi dụng, lại duy độc đối đãi chân tình với Ngọc Thiên Lưu.
Có lẽ chính điểm chân tình này đã làm nàng đánh mất cảnh giác cùng tâm cơ nên có.
"Không liên quan đến tại hạ, không liên quan đến tại hạ!" Tô Hủ thấy tình thế chuyển biến bất ngờ, vội vàng phủi sạch bản thân: "Tình báo tại hạ mang đến thiên chân vạn xác, tuyệt không lừa ngài gì cả, tại hạ đã tận lực!"
Đương nhiên, đã chẳng có ai lo truy cứu đây là lỗi của ai.
Rốt cuộc Ngọc Thiên Lưu bóp chết Cơ Dao trước khi khí tuyệt bỏ mình, sau đó, ma vật khắp núi đồi mất đi chủ nhân lập tức tan biến.
Vốn dĩ chúng được Ngọc Thiên Lưu sử dụng tà thuật mạnh mẽ ngưng tụ mà thành, một khi mất đi tà thuật, một bộ phận lớn lần nữa tán thành ma hồn, còn sót lại cũng là một kích bất kham.
Công việc còn lại chẳng qua là rửa sạch chiến trường mà thôi.
"Ký chủ, chúc mừng ngài thành công thông qua." Hệ thống đổi sang thanh âm máy móc thể thức hóa: "Xin hãy đợi mười hai tiếng đồng hồ, sau mười hai tiếng sẽ rời khỏi thế giới này."