Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng đang hì hục bên bờ suối, cố gắng lựa chọn một trong những sáo trúc mà Trương Gia Nguyên vừa mua được khi dạo quanh một vòng Thành Lãng.Trở về từ chuyến đi tìm kiếm Thủy Linh, các học viên có một tuần để nghỉ ngơi.
Vì quá mệt mà Trương Gia Nguyên thực sự đã ngủ đến trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy đã vội kéo Nhậm Dận Bồng đi Thành Lãng mua sáo rồi.Nhưng mà sáo trúc kia là từ nhỏ Lâm Mặc đã làm cho cậu.Tuy nói là lúc cấp bách Trương Gia Nguyên cũng có thể vì chuyện quan trọng hơn mà hy sinh nó, nhưng vẫn đang cảm thấy rất tiếc, cũng không nỡ.Có thể nói vấn đề thực sự của Trương Gia Nguyên là cậu vẫn chưa quen với việc giết nhiều Sói đến như vậy.Những gì cậu biết về Sói hay Ma Sói đều chỉ là được học và nghe nói.
Dù gì thì cậu cũng chưa từng chứng kiến bọn chúng hại người.Nói cách khác có thể xem phản ứng của Trương Gia Nguyên là phản ứng bình thường của một đứa trẻ lương thiện, lần đầu phải đối mặt với thế giới, đối mặt với một trận chiến thực sự.Cảm nhận có gì đó không ổn, Trương Gia Nguyên bỗng bật dậy, chạy tót về phía sau Nhậm Dận Bồng.Lưu Tá Ninh bắt hụt, trong lòng bực tức bằng la lớn:“ Này Trương Gia Nguyên!”Trương Gia Nguyên đang trốn sau lưng Nhậm Dận Bồng nghe vậy thì ló mặt ra, cậu biết ngay là Lưu tỷ thế nào cũng tìm đến cậu mà, nhưng mà vị đại tỷ này lúc nào cũng bạo lực, vẫn nên trốn đi thì hơn.Lưu Tá Ninh lại đang trong tư thế chuẩn bị tung quyền.
Trương Gia Nguyên đành lên tiếng:“ Lưu tỷ à, có gì từ từ, từ từ nói đi”Lưu Tá Ninh thu tay lại, cố giữ bình tĩnh, rồi lại rưng rưng nước mắt mà nói:“ Tại sao quay về rồi không báo cho ta một tiếng…Tỉnh dậy cũng không đến tìm ta…”Đêm qua khi Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ trở về, cả hai người đã ngay lập tức đến báo danh với thầy Đặng Siêu, Trương Gia Nguyên dĩ nhiên không quên đến tìm Nhậm Dận Bồng.Vì quy định và để đảm bảo an toàn nên lúc đó cho dù mọi người có lo lắng thì điều phải trở về kí túc xá của mình.
Nhậm Dận Bồng cả đêm đã không ngủ được vì lo lắng.Trương Gia Nguyên dĩ nhiên là có nhớ đến Lưu Tá Ninh.
Lưu Tá Ninh cũng chỉ ở phòng đơn thôi, hơn nữa cả ba người điều quá thân với nhau rồi, nhưng khi tìm đến nhìn thấy tỷ tỷ ngủ quá ngon nên đã không nỡ đánh thức.Đến khi vừa mơ màng tỉnh dậy lại không muốn nhìn thấy tỷ mình sướt mướt, lại nhớ đến sáo trúc đã vỡ đôi kia, nhớ đến ca ca Lâm Mặc nên mới kéo Nhậm Dận Bồng đi trước.Nhìn thấy hai người kia đang ngẩn người mà nhìn mình, Lưu Tá Ninh lau nước mắt mà nghiêm túc hỏi:“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị kẹt ở đó lâu đến như vậy, rồi làm sao ra được?”Đáp lại lo lắng và câu hỏi nghiêm túc của tỷ tỷ, Trương Gia Nguyên như đang cố gắng đem hết những chân thành 17 năm của mình ra mà đáp:“Thiết lập lúc đó dường như vỡ nát rồi, ta dùng cách nào cũng không thể hồi phục được.
Sau đó gặp được Châu Kha Vũ.
Là Châu Kha Vũ đã giúp.
Sau đó bọn ta cùng nhau ra ngoài.”Lưu Tá Ninh không khỏi thắc mắc:“Châu Kha Vũ? Tại sao Châu Kha Vũ lại ở đó?”Trương Gia Nguyên rất bình tĩnh trả lời:“ Cậu ấy được giao canh giữ nơi đó, vì chỉ số vật lý của cậu ấy cao nhất trong số những người đã báo danh mà.
Cậu ấy thực sự rất giỏi.”Cũng không phải tự nhiên Thợ Săn lại đến nơi này, còn vào cả học viện của bọn họ để học tập cùng họ.Chỉ có một lý do duy nhất, có lẽ là Ma Sói đang bắt đầu một kế hoạch nào đó ở Đinh Thành.
Hoặc là ngay trong Đinh Thành học viện này.Khi Châu Kha Vũ nói về điều này, Trương Gia Nguyên thực sự không muốn tin vì như vậy chẳng khác nào nghi ngờ những người ở đây, tại nơi mà Trương Gia Nguyên trưởng thành là Ma Sói hoặc là đang bắt tay cùng Ma Sói.Nhưng ít nhất trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì sự xuất hiện của một thợ săn nhất định phải được che dấu.Đương nhiên là ngay cả với Nhậm Dận Bồng.Trương Gia Nguyên thực sự muốn nói với Nhậm Dận Bồng về chuyện rừng cấm và những gì cậu nhìn thấy, trải qua ở đó nhưng Nhậm Dận Bồng thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ phát hiện được điểm bất thường nên cậu chỉ đành cứ như vậy mà che dấu.Trở về là tốt rồi, Lưu Tá Ninh lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày của mình thôi.“Này đống sáo trúc này là sao vậy?”Nhâm Dận Bồng cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện sự tồn tại của mình rồi:“Nguyên ca muốn đổi sáo, nhưng mà chọn mãi không được nên mới mua hết những thứ này về, cuối cùng vẫn là chọn không được?”Lưu Tá Ninh gật đầu đồng tình, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng:“ Nhưng mà không phải Châu Thâm lão sư đã cấm mày dùng sáo rồi à?”Trương Gia Nguyên không khỏi đau lòng:“ Đúng là em vẫn bị cấm, nên là tỷ tỷ à, tỷ đừng để người khác biết đấy”Dĩ nhiên là Lưu Tá Ninh sẽ không nói cho người khác biết rồi, Châu Thâm lão sư nghiêm khắc thế nào thì ai cũng biết.Sau một hồi chọn qua chọn lại vẫn không chọn được một cái vừa ý, Trương Gia Nguyên bằng cất chúng qua một bên và cả ba cùng nhau trở về học viện.Vừa về tới đã nhìn thấy một cảnh tượng không bình thường rồi.Chuyện là hôm nay cái người cả tuần chưa xuất hiện kia lại vừa mới chuyển đến.
Còn đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ với mọi người ở đây nữa.Hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người đó rõ ràng rồi.
Cậu bạn cùng phòng kí túc xá của Trương Gia Nguyên - Châu Kha Vũ.Hơ hơ, là đang trò chuyện vui vẻ cơ đấy.
Trương Gia Nguyên cũng không gây chú ý đến mức này.Trương Gia Nguyên nhàm chán mà quay về phòng kí túc xá.Một lát sau thì bạn cùng phòng của cậu cũng về phòng.
Đây có thể coi là lần đầu tiên hai người gặp nhau ở đây.Nếu như là những ngày đầu Trương Gia Nguyên chắc sẽ rất mong chờ và sẽ luyên thuyên bắt chuyện với người kia.Nhưng mà hiện tại, cậu là có chút uất ức.Người bạn kia khi ở bên cậu kiệm từng lời, cứ như từng lời nói ra là vàng ngọc vậy, hôm nay nhìn thấy người đó vui vẻ cười nói rất bình thường cùng mọi người ở đây lại có thể nhìn thân thiết như thế.Trương Gia Nguyên là có chút cảm thấy chạnh lòng, cậu lười nhác mà cuộn mình trên chiếc giường nhỏ của mình.Tiếng bước chân của Châu Kha Vũ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng Trương Gia Nguyên dường như vẫn cảm nhận được nó đang tiến dần về phía mình.Chân Kha Vũ nhỏ giọng:“ Trương Gia Nguyên….ngủ rồi sao?”Rồi cậu cảm thấy hình như người kia đã đặt cái gì trên đầu giường mình và lặng lẽ rời đi.“ Anh ấy sẽ không ở trong phòng này sao?” Trương Gia Nguyên thầm nghĩ..