Cố Lam sững sờ, không nghĩ tới cách thứ hai mà vị tiên sinh trước mặt này nói tới lại là Song Tu.
Nếu như trước kia, có người dám đề cập kiểu như thế này thì ngày lập tức nàng đã cho tên đó răng môi lẫn lộn rồi.
Nhưng thời thế đổi thay, giờ nàng chỉ còn là một cô gái yếu đuối mỏng manh cùng cơn tuyệt vọng muốn bảo vệ đệ đệ mình mà cũng không làm được.
"Nếu như vị thanh niên này có thể chữa khỏi bệnh cho ta, ta thất thân cho hắn thì có làm sao?" Cố Lam quyết tâm nghĩ, cách một quá lâu và quá nguy hiểm, so với tính mạng của đệ đệ nàng thì trinh tiết của nàng có đáng là bao.
Cố Lam ngước mắt lên nhìn Lăng Thiên, kiên định nói:"Nếu tiên sinh có thể chữa khỏi cho ta, ta nguyện ý làm người đàn bà của ngài!"
Lăng Thiên vuốt cằm, nàng không hổ là nữ nhân cơ trí.
-"Được rồi, vậy nàng mau thông báo cho Cố Bối, để hắn đỡ phải chờ lâu mà sốt ruột" Lăng Thiên cười nói.
Cố Lam nghe hiểu, nàng phải để cho Cố Bối đi xa xa biệt viện của nàng một chút, để hắn không thể nghe thấy âm thanh gì phát ra bên trong khi nàng đang chữa bệnh.
Một lát sau, Cố Bối được gọi lại, Cố Lam liền nói:"Cố Bối, ngươi mau rời khỏi nơi này, nhớ mang theo toàn bộ người làm, ta và vị tiên sinh này cần chữa bệnh một cách bí mật, và ta cũng không hi vọng có người biết!"
Cố Bối thấy thế, khóc lóc ôm chầm lấy Lăng Thiên nói:"Lăng Thiên, ta biết ngay ngươi sẽ có cách trị được bệnh của tỉ tỉ ta mà, cứ yên tâm mà chữa trị đi, ta đảm bảo cho dù một con kiến cũng không thể tới gần nơi này được"
Nhìn thân ảnh Cố bối sốt sắng rời đi thật xa, Lăng Thiên trong lòng mặc niệm:"Em rể, ta sẽ hảo mà chăm sóc tỉ ngươi"
Trong đình viện, chỉ còn lại thân ảnh hai người, Cố Lam với thân thể mỏng manh ngước mặt lên nhìn Lăng Thiên dò hỏi:"Tiên Sinh dường như vẫn chưa cho ta biết tên?"
-"Lăng Thiên!"
Cố Lam nghe được có chút sững sờ, không dám xác định hỏi:"Tiên sinh thế nhưng là vị thiên tài đến từ Tiểu Linh Lung thế giới với Thiên Linh căn cửu phẩm?"
-"Nàng nghe qua ta?" Lăng Thiên trìu mến hỏi.
-"Tự dưng đã nghe qua, không nghĩ vị tiên sinh sắp "chữa bệnh" cho ta lại là vị thiên tài có một không hai của Vũ Thần Tông này đó" Cố Lam cười nhạn nhạt, nàng có chút vui mừng, tuy sắp phải thất thân cho người trước mắt này, nếu nói nàng tự nguyện thì có chút sai, nhưng khi biết được hắn chính là vị thiên tài tuyệt đỉnh Lăng Thiên kia, Cố Lam đã có chút động tâm rồi, ai mà không mong được làm nữ nhân của một tên siêu cấp thiên tài cơ chứ.
-"Được rồi, để ta" Lăng Thiên từ từ tiến tới, khẽ bế bổng Cố Lam theo kiểu công chúa tiến nhập gian phòng của nàng.
Cố Lam được Lăng Thiên bế, thân thể nàng có chút run rẩy, không biết là do ngại ngùng hay do cơ thể yếu đuối mỏng manh nữa.
Lăng Thiên bước vào trong phòng Cố Lam, đặt nhẹ nàng lên chiếc giường quen thuộc đó, sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi:"Quyết định kỹ chưa? Thêm một lúc nữa thôi là sẽ không còn kịp đâu đó"
-"Ta quyết định, mong tiên sinh từ nay về sau sẽ giúp đỡ tỉ đệ ta" Cố Lam nhắm tịt mắt rồi nói.
Lăng Thiên cười cười, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy sợi dây rút nối liền quần áo của nàng.
Trong phút chốc, cảnh tượng đẹp tựa thiên tiên hiện ra, nhìn bề ngoài tưởng thân thể nàng có chút gầy yếu, nhưng điện nước bên trong tuyệt đối là no đủ, không hề kém cạnh so với Ngưng Nhi.
-"Cố Lam, nàng đẹp quá!" Lăng Thiên trêu ghẹo.
Cố Lam tuy nhắm tịt mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thôi trực tiếp vào cơ thể nàng, nàng khẽ run rẩy:"Tiên sinh, đừng trêu đùa ta nữa"
Lăng Thiên mím môi, sau đó hắn bắt đầu giải khai quần áo rồi leo lên giường nằm với Cố Lam.
Lúc này, cả hai thân ảnh đã hoàn toàn trần như nhộng nằm ôm nhau trên chiếc giường thân thuộc...
Lăng Thiên từ từ trao cho nàng một nụ hôn nồng thắm, hắn sử dụng cái lưỡi của mình dìu dắt Cố Lam trên con đường thành công.
Cố Lam tựa như con cừu nhỏ, hoàn toàn không có được ý thức tự chủ của mình, chỉ đưa đầu lưỡi đảo qua đảo lại phối hợp theo Lăng Thiên.
Một lúc sau, Lăng Thiên ngừng hôn, nhấc miệng ra, nước bọt của hắn cùng của nàng vẫn dính chặt vào nhau chưa hề tách rời, điều này làm không chỉ gương mặt mà ngay cả thân thể Cố Lam cũng đỏ bừng rồi.
Tiếp đó, Lăng Thiên nhẹ đưa bờ môi mình xuống bầu vú của Cố Lam, hắn hôn nhẹ vào bầu vú bên trái, một tay thì nắm lấy bầu vú bên phải, một tay thì dần dần đưa xuống chốn đào tiên cọ lấy kích thích.
Cố Lam đúng là hoàn hoàn không có kinh nghiệm, chỉ dám thở hổn hển.
-"Cố Lam, nàng hãy thoải mái lên, cứ rên đi nếu nàng muốn" Lăng Thiên thì thầm vào tai Cố Lam.
"Không được, nếu Lăng Thiên cứ làm thế này, ta sẽ không nhịn được mất" Cố Lam đang nghĩ, ngay lập tức vì lời nói của Lăng Thiên làm nàng không còn nhịn được nữa.
"Ôi không!"
"AHHHHHHH"
Cố Lam rên lên, nàng vừa mới ra chỉ bằng những lời nói cùng cử chỉ kích thích mà Lăng Thiên tạo ra...
Thấy con bướm xinh của nàng đã ẩm ướt, Lăng Thiên bắt đầu đưa con c-c của mình tiến gần vào chốn đào nguyên đó.
Khi chỉ cách khoảng vài cm, Cố Lam như cảm tưởng được thứ gì đó, kinh hãi mở mắt ra, nàng nhìn Lăng Thiên, giọng nói có chút nghẹn ngào:"Ta-Ta có thể suy nghĩ lại được không?"
Lăng Thiên cho nàng một ánh mắt yên tâm, sau đó...
hắn tiến vào!
"AHHHHHHHHHHHHH"
Tiến rên la thất thanh của Cố Lam vang vọng trong căn phòng, nàng đã từ một thiếu nữ biến thành một người phụ nữ rồi.
Lăng Thiên vừa đút vào xong, hắn vẫn chưa vội nhấp hông di chuyển, bởi cơ thể Cố Lam vẫn còn hơi yếu đuối, hắn muốn cho nàng quen với kích cỡ con c-c của hắn khi nằm bên trong đã.
Được một lúc sau, thân thể Cố Lam đã ngừng run rẩy, Lăng Thiên mới bắt đầu nhấp ra nhấp vào một cách nhẹ nhàng.
"Ah...
Ah..."
"Đau!"
Từng lời nói rên rỉ của Cố Lam cứ thế vang lên, ban đầu nàng có chút đau, nhưng dần dần nó chuyển đổi thành những tiến rên rỉ nào đó mà theo bản năng nàng tự phát ra được.
Lăng Thiên nói về việc song tu chữa bệnh không hoàn toàn là nói dóc, ngay lúc này hắn vừa nhấp hông vừa truyền vào trong người nàng sinh mệnh lực do khí tức của Sceptile tạo ra.
Theo thời gian, Cố Lam đã cảm nhận được cơ thể mình đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp lên, nàng mở to mắt ra mừng rỡ, nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt cảm kích mà quên mất bên dưới nàng còn đang bị hắn hành hạ.
Lăng Thiên thấy cơ thể nàng đã có thể chịu được những sự trùng kích nhẹ, hắn mới bắt đầu bộc lộ bản năng mãnh thú của mình rồi.
-"Tiên sinh, ta thấy cơ thể- Ahhhhh!"
Không chờ Cố Lam cảm kích xong, Lăng Thiên đã bắt đầu nhấp hông thật mạnh, đồng thời hắn còn trườn xuống nằm đè lên người nàng, hôn lấy hôn để đôi môi mọng nước đó.
"Ah...
Sướng...Ah...
Sướng quá...
tiên sinh!"
Cố Lam dần cảm nhận được sự sung sướng, nàng thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình ra.
Khi đã cảm nhận xong toàn bộ độc tố của cơ thể Cố Lam đã bị triệt tiêu hết, Lăng Thiên liền rút ra con c-c của hắn khỏi l-n của nàng.
Đang hưng phấn thì bị tạt gáo nước lạnh, Cố Lam sững sờ nhìn Lăng Thiên như muốn hỏi điều gì.
Nhìn biểu hiện ngạc nhiên của nàng, Lăng Thiên thấy thật dễ thương, hắn chân thành nói:"Ta đã chữa khỏi hoàn toàn, đến lúc dừng lại được rồi"
Không sai, ngón đòn của hắn bây giờ đang sử dụng là Lạt Mềm Buộc Chặt!
Cố Lam cảm nhận được cơ thể khỏe khắn, kinh mạch cũng mở động như bình thường, nhưng nàng vẫn thấy có gì đó thiếu hụt, nàng cúi gằm mặt xuống, đỏ mặt rồi đưa tay kéo nhẹ tay Lăng Thiên thì thầm nói:"Ta...
Ta còn cảm thấy vẫn cần chữa trị thêm!"
.....................
"Phạch...
phạch...."
"Ah...
Ah...."
Lúc này, Cố Lam đã có đủ sức quay mông mình lại, để mặc cho Lăng Thiên chơi nàng kiểu doggy, nàng thỏa mái mà rên rỉ bên người đàn ông đã lấy đi trinh tiết của mình.
-"Thế nào? Nàng đã hoàn toàn khỏi bệnh chưa?" Lăng Thiên trêu đùa.
Cố Lam không có trả lời, nàng chỉ miệt mài rên rỉ, ai mà quan tâm tới bệnh tình của bản thân cơ chứ, cái nàng quan tâm bây giờ là niềm sung sướng từ việc khoái lạc mà thôi.
"Phụt!"
"AHHHHHHHHHHHHHHHHHH"
Tiếng tinh trùng của Lăng Thiên bắn vào bên trong hòa lẫn với tiếng rên vang tận thiên đường của Cố Lam, nàng đã hoàn toàn xa ngã vào vòng tay của Lăng Thiên mất rồi.
Lăng Thiên nằm ôm lấy lưng của Cố Lam, hắn vẫn chưa rút con c-c mình ra khỏi l-n nàng mà bóp nhẹ cặp vú kia, trìu mến hỏi:"Lần nữa nhé?"
-"..."
-"Vâng, theo ý của tiên sinh!" Cố Lam thở hổn hển, trả lời Lăng Thiên!
.