-"Huân Nhi, muội đừng hiểu nhầm, ta không phải có ý nghĩ đó!" Giọng Tiêu Viêm khẩn khoản nói.
Lúc này, tại sau núi Tiêu Gia, Huân Nhi lúc này đang đứng nhìn về phía xa xa, nàng hiện tại đang thực sự rất thất vọng về Tiêu Viêm ca ca của mình.
Đứng sau Huân Nhi, Tiêu Viêm đang mặt mày ủ rũ giải thích, nhưng là hành động thì cũng đã hành động rồi, Nạp Lan Yên Nhiên thì cũng về rồi, giờ hắn biết giải thích làm sao?
Sau lúc đó, hắn cũng nhanh chóng trở về phòng, tụt quần kiểm tra tiểu đệ của mình, nhưng thấy nó đã hoàn toàn xẹp xuống, không có dấu hiệu cứng lên.
Tuy là vô cùng nghi hoặc, nhưng Tiêu Viêm cũng không có thời gian mà suy nghĩ, hắn còn phải mau chóng chạy tới chỗ Huân Nhi, thông báo một điều cũng như giải thích cho tiểu nữu của hắn hiểu!
-"Tiêu Viêm ca ca không phải giải thích, muội hiểu-" Huân Nhi mỉm cười quay mặt lại, nhưng chứng kiến thân ảnh của thiếu niên kia, đôi má nàng không nhịn được lại run rẩy.
Dưới đũng quần Tiêu Viêm, túp lều trại lại căng phồng, điều này làm ngọn lửa trong lòng Huân Nhi lại một lần nữa dấy lên.
-"Chả nhẽ Tiêu Viêm ca ca là loại người đó, cứ nhìn thấy nữ nhân là không nhịn được?" Huân Nhi mặt chìm xuống nói.
Tiêu Viêm sững sờ, hắn đầu tiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó như cảm giác được thứ gì, vội vàng mau chóng khom người lại, giải thích:"Huân Nhi, không phải là ta cố tình, ta cũng không hiểu tại sao lại như thế?"
Nhìn bộ mặt khẩn khoản như không hề nói dối của Tiêu Viêm, Huân Nhi cũng thở dài, nàng quay mặt đi rồi nói:"Được rồi Tiêu Viêm ca ca, ta không có trách đâu, vậy Tiêu Viêm ca ca tới còn có chuyện gì nữa không?"
Thấy Huân Nhi đã nguôi ngoai lửa giận, Tiêu Viêm mặt mày cũng thầm hô may mắn, vội vàng vui sướng nói:"Huân Nhi, lúc sáng sớm tỉnh dậy, ta đã phát hiện bản thân đã lại tu luyện đấu khí trở lại được rồi!"
-"Thật sao? Tiêu Viêm ca ca?" Huân Nhi chợt mừng rỡ, định lao tới ôm lấy người thiếu niên kia chúc mừng, nhưng nghĩ lại hắn còn đang khom người che dấu thứ đó, Huân Nhi cũng vội vàng ngừng lại.
-"Đương nhiên, Tiêu Viêm ca ca của muội đã bao giờ nói dối muội chưa?" Tiêu Viêm nở nụ cười tự tin về phía Huân Nhi.
Với Tiêu Viêm lúc này, việc có thể tu luyện đấu khí trở lại chính là thứ hắn vui mừng nhất, hắn tự tin rằng chỉ cần bản thân khắc khổ tu luyện, cộng với thân là người xuyên việt, chắc chắn thành tựu sẽ cao hơn rất nhiều so với các thiên tài bản thổ đấy.
Không nói đến một năm sau trắc thí toàn gia tộc, ngay cả ba năm sau khiêu chiến Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm hắn vẫn hoàn toàn có tự tin.
-"Được rồi Tiêu Viêm ca ca, nếu như Tiêu Viêm ca ca có thể một năm sau vượt qua trắc thí gia tộc, muội sẽ có thứ đặc biệt tặng cho huynh đấy!" Huân Nhi mỉm cười nói.
Nghe được Huân Nhi lời nói, Tiêu Viêm cũng mừng rỡ, với lời nói này của nàng thì chắc chắn Huân Nhi đã hết giận mình, trái lại kỳ vọng vào hắn lại một lần nữa tăng cao.
Về món quà mà Huân Nhi hứa tặng, Tiêu Viêm cũng vô cùng chờ mong, tuy không biết Huân Nhi bối cảnh gia sao bởi từ bé nàng đã được đưa đến Tiêu Gia tu luyện trong khi chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, nhưng là việc các trưởng lão vô cùng thận trọng mỗi khi nói chuyện với nàng đủ biết phía sau Huân Nhi vô cùng ghê gớm.
"Món quà sao..." Nghĩ về món quà, Tiêu Viêm vội mau trở về tu luyện, hắn cần phải nhanh chóng đạt đến Đấu khí thất đoạn, vượt qua kháo thí một năm sau của Tiêu Gia nếu không sẽ phải bị thuyên chuyển đến các cơ nghiệp của gia tộc nằm rải rác tại các thành trì làm một tên chưởng quỹ bình dân.
"Hi vọng món quà của Huân Nhi là chính bản thân muội ấy đi..." Tiêu Viêm dâm đãng suy nghĩ, thân là người xuyên việt, làm sao có chuyện hắn thất bại cho được?
...
-"Tiểu thư, xin ngài hãy nhớ tới nhiệm vụ mà tộc chưởng giao phó!" Lúc này, một tên lão giả xuất hiện bên cạnh Huân Nhi.
Lăng Ảnh - cường giả đấu hoàng thiếp thân bảo hộ Cổ Huân Nhi khi tới Tiêu Gia này.
-"Lăng lão, ta biết, ta sẽ không để tình cảm xen lẫn nhiệm vụ đâu!" Huân Nhi nhắm mắt trả lời.
Nhìn tiêu thư mình suốt ngày bám lấy tên Tiêu Viêm vô sỉ đó, trong lòng Lăng lão vô cùng tức giận.
Hắn hận bản thân tại sao lại lơ là cảnh giác, để cho tên nhãi con chui vào phòng tiểu thư lúc nhỏ, để mà giờ đây trái tim tiểu thư đã bị hắn cướp mất.
Ừ thì nếu tên Tiêu Viêm kia là một tuyệt thế thiên tài không thua kém các thiên tài khác ở trung vực đi thì không nói, ai dè 3 năm trước không hiểu vì sao đấu khí lại đột nhiên biến mất, trở thành một phế vật đúng nghĩa.
Ừ thì ít nhất hắn còn chịu khó tu luyện, biết đâu được cơ duyên nào đó, xoay mình trở thành cường giả Đấu Thánh quát tháo phong vân, lúc đó có thể xứng đôi vừa lứa với tiểu thư mình, nhưng mà hiện tại thì vẫn chưa thấy, trái lại hắn còn nhận ra tên nhãi Tiêu Viêm này thực sự rất vô sỉ, biến thái.
"Không được, ta phải làm cách nào đó cho tiểu thư mau chóng tránh xa tên Tiêu Viêm này ra mới được!" Lăng Ảnh thầm nghĩ.
Nếu như Lăng Thiên biết suy nghĩ của Lăng Ảnh lúc này chắc chắn sẽ vui mừng lắm, ai bảo hắn lại sắp có thêm một tên support tuyệt vời nữa đây.
Huân Nhi đứng một lát, sau đó dự định trở về, bất chợt nàng nghe thấy một tiếng kêu"Chít chít!"
Huân Nhi nhìn xuống dưới chân, lúc này đang có một tiểu gia hỏa, hay đúng hơn là một con chuột nhỏ bé màu vàng cam, đang bám lấy chân mình.
-"Tiểu thư cẩn thận, yêu thú này ta chưa thấy bao giờ!" Lăng Ảnh một bên cảnh giác, định một đòn diệt sát, nhưng lại bị Huân Nhi cản lại.
Nàng cúi người xuống, ôm lấy con chuột nhỏ kia đặt lên tay mình, mỉm cười dịu dàng nói:"Tiểu gia hỏa, ngươi là yêu thú gì thế? thật đáng yêu...!"
.