Ngay khi Vân Vận vừa mang đống ngọc giản công pháp tới đặt ở Tàng Kinh Các, lập tức tin tức được lan truyền như một trận cuồng phong.
Tất cả các đệ tử bất kể là nội môn hay ngoại môn, thậm chí là tập dịch đều lựa chọn từ bỏ công việc, vội vàng tới xem thực hư câu chuyện.
Vì để tránh cho rối loạn trật tự, Vân Vận đã phải cử hai vị trưởng lão có tu vi Đấu Vương tọa trấn tại đó.
Lúc này, phía bên ngoài Tàng Kinh Các, hai vị chưởng lão vận dụng tu vi, quát to nói:"Tất cả đệ tử nghe lệnh, không được ồn ào, mau chóng ổn định vị trí rồi sau đó chúng ta mới nói phương thức để đạt được những công pháp quý báu này ra!"
Chúng đệ tử nghe thấy đành vội vàng nhao nhao im miệng, thần sắc nghiêm túc lắng nghe.
Thấy đám đệ tử đã yên yên ổn ổn, một tên trưởng lão lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười nói:"Theo ta được biết, tổng cộng có tất cả mười tám cuốn công pháp mới được chuyển vào, tất cả đều là địa giai hạ phẩm công pháp!"
Nhìn đám đệ tử ánh mắt sáng lên, tên trưởng lão kia mới thong dong nói tiếp:"Mười tám loại công pháp này không hề trùng lặp, tất cả đều mang màu sắc riêng.
Ngoài ngũ hành công pháp đầy đủ, các loại thuộc tính khác như phong, lôi, cũng có"
"Chưa hết, trong số những cuốn công pháp đó, có những thuộc tính các ngươi e rằng sẽ chưa thấy bao giờ, nó vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ.
Về điều này ta cũng sẽ không tiện giải thích nhiều, chỉ cần các ngươi có thể có cơ hội tiến vào trong tầng cao nhất, nơi chứa những công pháp đó thì hết thảy sẽ biết ngay thôi!"
Đám đệ tử khi biết chuyện nhao nhao lên, cả đám vô cùng mừng rỡ nhìn nhau.
Từ trong mắt đối phương xem ra, đây chính là thiên đại cơ duyên mà tông môn ban cho mình.
Một tên nam đệ tử không nhịn được, hưng phấn hỏi:"Trưởng lão, vậy làm thế nào mới có thể tiến vào đó chọn lựa công pháp cho bản thân mình?"
-"Câu hỏi rất hay!" Tên trưởng lão gật đầu, sau đó mở miệng giải thích:"Thực chất, đám công pháp này ngoài việc tu luyện sẽ tiến bộ vô cùng thần tốc ra thì nghe nói nó còn có khả năng cải thiện thuộc tính đấu khí của tự thân mình.
Thế nên, nếu như các ngươi có kẻ nào chán thuộc tính đấu khí thiên sinh rồi có thể lựa chọn một môn công pháp khác, nó sẽ khiến các ngươi toại nguyện!"
"Quay trở về vấn đề chính, về phần câu hỏi của ngươi thì ta đã được tông chủ thông tri, phải sở hữu 2 yếu tố quyết định thì mới được tiến nhập, đó là-" Lão già nhìn đám đệ tử hăng hái, cố kéo dài giọng.
Nếu không phải biết bản thân tu vi không bằng đối phương thì chắc chắn cả đám đã lão lên đánh đập tên trưởng lão kia rồi, cứ câu kéo thời gian làm cả bọn cứ phải chờ đợi.
"È hèm!" Ho khan một tiếng, tên trưởng lão nhìn lên bầu trời rồi nói tiếp:"Thứ nhất, người đó phải là nội môn đệ tử và có nhiều cống hiến cho tông môn, lúc đó tông môn sẽ xem xét mức độ cống hiến của ngươi và cho ngươi đáp án về tư cách tiến nhập Tàng Kinh Các của mình!"
Nghe được trưởng lão giải thích, đám đệ tử nội môn đứng đó liền đứng dậy hoan hô, còn đám đệ tử ngoại môn bên cạnh mặt mũi liền ngay lập tức buồn thiu.
Hóa ra, chúng ta chỉ là người qua đường a?
"Không, ta không cam lòng, ta phải phấn đấu lên đệ tử nội môn mới được!" Một tên đệ tử ngoại môn kiên định suy nghĩ.
-"Đừng vội mừng!" Tên trưởng lão cười lạnh nói, sau đó nhìn đám đệ tử nội môn đang reo hò kia đáp:"Còn điều thứ hai và cũng là quan trọng nhất, đó là các ngươi phải phát thề với thiên đạo, tuyệt đối không để ai xem công pháp ngoài bản thân mình ra.
Trên hết, sau khi tu luyện công pháp đó thì từ nay tới hết đời phải trung thành tuyệt đối với Vân Lam tông, không được hai lòng nếu không ất sẽ bị thiên phạt!"
Thấy trưởng lão đe dọa, hầu hết đám đệ tử nội môn thần sắc cũng bình tĩnh.
Theo bọn hắn nghĩ, trung thành với tông môn đã là chuyện đương nhiên, tuy phải thề với thiên đạo nhưng chỉ cần không cần làm trái là được mà!
Có đa số cũng có thiểu số, một phần nhỏ trong đám đệ tử nội môn có gián điệp của nơi khác cài vào, có kẻ thiên sinh phản cốt,...
đều trầm mặc.
Bọn hắn cần phải vô cùng thận trọng suy nghĩ xem có nên thề với thiên đạo hay không?
Ở đấu khí đại lục này, lời thề với thiên đạo vô cùng linh nghiệm.
Một khi ngươi đã có gan làm trái thì bị trừng phạt tất phải xảy ra.
Đám đệ tử đưa mặt nhìn nhau, sau đó từng người từng người một tiến về phía tên trưởng lão còn lại đăng ký tư cách.
Bọn hắn quyết tâm rồi, nếu như thật sự đạt được cơ hội tiến nhập Tàng Kinh Các tầng cao nhất, một lời thề với thiên đạo thì có làm sao?
Phía xa xa, nhìn tông môn cao tầng cùng đệ tử mình nghị luận, Vân Vận cùng cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Hi vọng tông môn sẽ ngày càng phát dương quang đại đi..." Vân Vận thầm nghĩ, sau đó lại nghĩ tới chuyện Lăng Thiên nói trước đó.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, sắc trời lúc này đã dần dần tối, đó cũng chính là báo thức cho việc giông tố sắp tới chăng?
"Thôi thì đến đâu thì đến vậy!" Vân Vận thở dài nghĩ, sau đó nhanh chóng trở về phòng.
Nàng cũng không hiểu, tại sao trước khi bản thân tới gặp sư tôn mà lại phải thay quần áo đẹp làm gì? Câu hỏi này Vân Vận cũng muốn biết câu trả lời nhưng dường như giống như bản năng mách bảo nàng làm thế vậy.
Có lẽ, như thế này...
Sư tôn sẽ vui đi?
Đêm đến!
-"Sư tôn, đồ nhi tới rồi!" Ngoài phòng Lăng Thiên, tiếng Vân Vận vọng tới.
Lăng Thiên xoa tay, hắn hí hửng một chút sau đó thần sắc liền giả vờ nghiêm túc, bình tĩnh tiến tới mở cửa cho Vân Vận.
Vân Vận tiến vào, nàng nhìn sư tôn gương mặt vẫn...
vô cùng tuấn lãng như mọi khi khiến nàng không tự chủ được đỏ mặt, vội mau chóng hơi nghiêng đầu tránh đi nói:"Sư tôn, người cần đồ nhi tới đây làm gì?"
-"Không vội, trước tiên cứ tiến vào bên trong đi đã" Lăng Thiên nở nụ cười tựa gió xuân nói.
Bên trong phòng Lăng Thiên, hay nói chính xác hơn là phòng của tên Vân Sơn quá cố vô cùng giản dị, hầu như không có nhiều trang sức hay thiên tài địa bảo gì mấy.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải lần đầu Vân Vận nàng tiến vào nơi này, nhưng lần cuối nàng ở đây cũng là gần hai chục năm trước.
Lục lọi tâm trí, cảm thấy căn phòng không có gì thay đổi cũng khiến Vân Vận thở dài một hơi, một tia mừng rỡ xuất hiện nhưng cùng lúc, một tia buồn phiền cũng tới!
Lăng Thiên tiến lại, ngồi xuống trước mặt Vân Vận, hắn mỉm cười nói:"Vận nhi, đưa tay ra đây, ta xem xem con phù hợp với công pháp gì là hợp lý nhất!"
-"Đưa-Đưa tay?" Vân Vận giật mình, nhưng sau đó liền trấn tĩnh lại.
Nàng đưa tay mình ra cho Lăng Thiên xem đồng thời trong lòng mặc niệm nói:"Tay...
Chỉ là tay thôi mà!"
Lăng Thiên nhìn lấy đôi tay của Vân Vận trước mặt.
Mềm mại, mịn màng, mỏng manh nhưng tràn đầy năng lượng.
Hắn biết, Vân Vận vì suy nghĩ cho Vân Lam tông đã phải vất vả nhiều rồi, hắn không muốn nàng phải chịu đựng thêm một mình nữa.
"Từ nay về sau, nàng chỉ việc an lành vui vẻ bên cạnh ta thôi!" Lăng Thiên quyết tâm nghĩ.
Giả bộ sờ nắn mạch tay của Vân Vận một chút, sau đó theo quán tính, hắn liền nhân cơ hội đưa tay lên, tiến gần về phía bờ vai của nàng.
Đã quyết tâm cưa đổ Vân Vận, cho nàng một cuộc sống vui vẻ thì phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ thôi!
Kẻ từ lúc Lăng Thiên chạm vào tay mình cho đến khi hắn từ từ đưa lên, cơ thể Vân Vận lúc này đã căng cứng, nàng run rẩy, nhưng run rẩy không phải vì sợ hãi mà là một cảm giác vô cùng diệu kì.
Ngay khi bàn tay Lăng Thiên đưa tới chạm vào vai mình, Vân Vận dường như quyết tâm điều gì đó, vội vàng đứng dậy, gạt phăng đôi tay của Lăng Thiên ra khỏi người mình!
Lăng Thiên nhìn Vân Vận mặt mũi đỏ bừng nhìn mình, hắn vô cùng lo lắng nghĩ:"Ta-Ta là khiến nàng ghét bỏ sao?"
Thấy Vân Vận không nói gì càng khiến cho Lăng Thiên thêm chắc nịch suy nghĩ của mình, hắn buồn bực nghĩ:"Vậy ra kế hoạch giả mạo Vân Sơn tiến tới bên cạnh Vận nhi là sai sao? Không ổn, ta phải mau chóng giải thích mới được!"
Lăng Thiên quyết tâm, hắn ngẩng đầu, nhìn Vân Vận nói ra:"Vận nhi, thực ra ta-"
-"Sư tôn, làm ơn đừng!" Lăng Thiên chưa kịp nói hết câu, Vân Vận đã liền vào lúc này chen ngang.
Hắn ngẩng đầu, nhìn gương mặt mỹ miều của nàng không hiểu sao đã xuất hiện nước mắt, điều này không khác gì con dao găm đâm thẳng vào trái tim của hắn vậy.
Lăng Thiên tiến tới, hắn đưa tay muốn ôm Vân Vận vào trong lòng.
Nhưng rồi, nàng liền đẩy hắn ra lần nữa...
-"Vận nhi, ta..." Lăng Thiên mặt mũi ủ rũ nhìn Vân Vận nói.
-"Sư tông, làm ơn, đừng...
Đừng đối xử thân mật với đồ nhi thêm nữa.
Nếu- Nếu không con sợ sẽ không kìm chế nổi mất?" Vân Vận cúi mặt xuống, nhắm mắt hét lên.
Lăng Thiên kinh ngạc, hắn nhìn nàng nghi hoặc hỏi:"Kìm chế cái gì?"
Vân Vận quay mặt đi, cố không để Lăng Thiên trông thấy gương xấu hổ của mình, sau đó nàng mới từ từ nói ra:"Giá-Giá như sư tôn vẫn giống lúc trước, con đương nhiên sẽ không có việc gì.
Nhưng...
Nhưng mà sư tôn kể tử khi bế quan xong liền giống như một người khác vậy, người đối xử với con quá ân cần, quá quan tâm...
Tóm lại là quá tốt.
Người khiến con cảm thấy mình bỗng chốc không còn là đệ tử của người, không còn là nữ tông chủ cao cao tại thượng nữa mà giống như nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian vậy!"
Lăng Thiên há hốc mồm, hắn theo bản năng liền hỏi:"Vận-Vận nhi không thích sao?"
-"Thích! Đương nhiên là thích, con muốn sư tôn mãi mãi thế này!" Vân Vận gật đầu, nàng chùi đi nước mắt rồi lại lắc đầu nói tiếp:"Nhưng mà, nếu như sư tôn cứ tiếp tục đối xử với con như thế, con sợ bản thân mình sẽ không kìm được mà YÊU NGƯỜI mất!"
Câu cuối cùng Vân Vận nói ra giống như tuyết rơi vào mùa hè vậy, Lăng Thiên bừng tỉnh, hắn không ngờ tới Vân Vận lại nói với mình điều này.
Thợ săn lại bị chính con mồi của mình đuổi ngược? Điều này không biết nên vui hay nên buồn đây?
Không chờ Vân Vận kịp phản ứng, Lăng Thiên đã liền tiến tới, ôm chặt nàng vào trong lòng, hắn muốn cho người nữ nhân này vĩnh viễn không bao giờ rời xa bản thân nữa.
-"Sư-Sư tôn, đừng!" Vân Vận dãy dụa, nàng hét lên nói:"Thân là sư đồ, chúng ta không thể tiến tới với nhau được.
Con thì không sao, nhưng con không muốn sư tôn cả một đời bị đám người ngoài kia bêu rếu, làm ô danh danh dự của người!"
-"Ngốc!" Lăng Thiên vỗ nhẹ vào lưng nàng nói, hóa ra tất cả chỉ là bản thân nàng lo sợ mối quan hệ của hắn và nàng từ ban đầu sao? Tiếc là Vân Vận đã quá lo lắng rồi, bởi vì...
-"Ngoan, nghe ta nói này" Lăng Thiên đưa miệng vào sát tai Vân Vận, sau đó thủ thỉ nói ra:"Thật ra...
Vân Sơn chết rồi!"
.