Bị Lăng Thiên ôm lấy cơ thể khiến Vân Vận đỏ bừng mặt, nàng không ngừng dãy dụa để tránh thoát nhưng chẳng hiểu tại sao, một thân tu vi Đấu Hoàng bỗng dưng biến mất.
Tuy bị Lăng Thiên hành động bá đạo nhưng nó lại không khiến Vân Vận cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng lại có chút cảm giác nâng nâng.
Khi nàng thử cố gắng tiếp tục khuyên bảo Lăng Thiên thì bỗng nhiên nghe được hắn nói bản thân chết rồi...
-"Sư tôn, con biết người muốn nói gì.
Ý của người là Vân Sơn xưa đã chết còn hiện tại chỉ còn Lăng Thiên đúng không? Người muốn con quên đi quá khứ rằng người đã từng là sư phụ của con mà chấp nhận con người hiện tại chứ gì?" Vân Vận lắc đầu nói.
Lăng Thiên cười khổ, cô nàng này rốt cuộc không hiểu ý mình hay cố tình không hiểu đây?
"Vận nhi!" Lăng Thiên nghiêm mặt quát lớn!
Tiếng quát của Lăng Thiên ngay lập tức có tác dụng, trong vòng tay hắn, Vân Vận nghe xong liền ngừng dãy dụa.
-"Sư-Sư tôn, làm ơn...
buông con ra đi!" Vân Vận ủ rũ nói.
Lăng Thiên nhìn Vân Vận, nhìn lấy cơ thể mỹ nhân đang run rẩy lo lắng trong lồng ngực mình.
Hắn biết, để nói ra những điều đó, nàng chắc hẳn rất đau lòng.
Nhưng hắn quan tâm sư đồ luyến có vấn đề sao? Quan tâm người đời xỉa xói có vấn đề sao?
Đáp án dĩ nhiên là không!
Tại thế giới này, nắm đấm kẻ nào lớn, kẻ đó có quyền.
Nếu như ai dám xỉa xói hắn hay bất cứ nữ nhân nào của hắn đi chăng nữa?
GIẾT!!!
-"Vận nhi, ta biết nàng sợ ô uế thanh danh của ta.
Nhưng mà, nàng có từng hiểu cảm xúc của ta là gì chưa?" Lăng Thiên đôi tay thắt chặt lại.
Nghe Lăng Thiên nói, đôi mắt Vân Vận mở lớn.
Nàng vừa nghe thấy gì? Sư tôn gọi nàng giống như đang gọi nữ nhân của hắn vậy?
"Sư tô-"
"Gọi tên ta!"
"..."
"Vậy ra...
sư tôn cũng thích mình sao?" Vân Vận trong đầu nở nụ cười hạnh phúc.
Nhìn tiếu dung của mỹ nhân, Lăng Thiên lúc này đã không kìm chế được rồi, hắn liền bá đạo cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn nồng ấm.
"ƯM???"
Vân Vận kinh hãi, không tin được Lăng Thiên lại chủ động làm thế, nàng lúc này đầu óc liền mơ hồ.
"Ưm...
Ah..."
Bị Lăng Thiên cưỡng hôn, cơ thể Vân Vận liền mềm nhũn, nếu như không có vòng tay của Lăng Thiên đang giữ chặt, nàng có lẽ đã ngã ra nền đất rồi.
Hai người cứ thế trao nhau nụ hôn ướt át...
Về chuyện tình cảm, Vân Vận có lẽ chỉ khá hơn Nạp Lan Yên Nhiên một chút nhưng cũng chẳng hơn là bao.
Bị Lăng Thiên tập kích, miệng nàng vô cùng bị động, cứ phải để đối phương dẫn đường mở lối suốt thôi.
"Ah..."
Lăng Thiên buông Vân Vận ra, nhìn mỹ nhân trong ngực với gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly như say rượu, hắn mỉm cười nói:"Làm thì đã làm rồi, nàng còn sợ thế tục nói gì nữa không?"
Lời nói đó của Lăng Thiên giống như tiếng chuông đánh thức tâm trí, Vân Vận lúc này liền bừng tỉnh, kinh hãi hét lên một tiếng:"Aaaaaaaaa"
Thấy nữ nhân ngốc này hét lớn, Lăng Thiên ngay lập tức phất tay bố trí một lớp màng chắn âm, đồng thời kéo nàng trở lại trong ngực thủ thỉ nói:"Ngốc, định báo cho toàn bộ mọi người trong tông biết chúng ta đang làm gì ở đây à?"
Vân Vận cúi đầu ngại ngùng, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên nói ra:"Sư tôn, con..."
-"Yên tâm, trời có sụp thì có ta gánh, việc nàng cần làm chỉ là ở bên cạnh ta mọi lúc là được rồi!" Lăng Thiên bế Vân Vận tiến tới giường, vừa đi vừa thủ thỉ nói.
"Phịch!"
Nhẹ nhàng đặt mỹ nhân xuống, hai ánh mắt bồi hồi nhìn nhau, vì quá ngại ngùng nên Vân Vận không thể nào nhìn Lăng Thiên mãi được nên đành nghiêng đầu tránh né.
Lăng Thiên nhếch miệng, hắn đưa tay tới trước ngực nàng, từ từ kéo lấy nút thắt vạt áo ra...
Cảm nhận thấy áo mình đang bị đôi tay của Lăng Thiên nhẹ nhàng kéo, Vân Vận nào chịu đựng được nữa, nàng đưa hai tay lên che mắt lại, không còn dám nhìn.
"Xoẹt"
Tiếng áo tuột ra, đập vào mắt Lăng Thiên là một cái yếm màu xanh lam, nó vô cùng cứng cáp, giống như là lá chắn của nàng vậy.
-"Sư-Sư tôn, đừng nhìn mà!" Biết sư tôn đang nhìn ngực mình, Vân Vận vừa che mắt vừa kêu lên nói.
Lăng Thiên đưa tay tới, nhẹ nhàng nhấc bỏ cái yếm của Vân Vận lên, hắn muốn chiêm ngưỡng thứ làm bao tên nam nhân mơ mộng trong đó.
-"Thật là to và trắng!" Lăng Thiên cúi người xuống, ghé vào tai Vân Vận thủ thỉ.
Vân Vận không trả lời, nàng lúc này nếu không phải bị Lăng Thiên chắn trước người có lẽ đã giãy lên rồi chạy mất rồi.
Lăng Thiên cười cười, sau đó đưa tay tới gần ngực Vân Vận, xoa nắn lấy bầu vú đẹp đẽ của nàng.
Vừa chạm vào, cảm xúc đầu tiên mà hắn có thể nghĩ trong đầu lúc này chính là một từ:"Mềm!"
Không sai, rất mềm, tuy nó không to như của Nhã Phi nhưng lại rất vừa tay, nó hệt như chiếc thạch pudding vậy!
Kích cỡ hoàn hảo, đính trên đó là một hạt đậu nhỏ hồng hào, thỉnh thoảng hắn còn cầm lấy nó xoa bóp, nhờ độ đàn hồi cao nên cho dù vú của Vân Vận có biến thành hình dạng gì rồi sau đó cũng trở lại như cũ.
Lăng Thiên không nhịn được, hắn đưa miệng xuống, bú lấy bầu vú kia khiến Vân Vận rên lên một tiếng "Ưm"
"Chụt...
Chụt!"
Lăng Thiên hết hôn rồi lại bú lấy vú Vân Vận, nàng tuy không có sữa nhưng chẳng hiểu sao, khi vào miệng Lăng Thiên, hắn lại cảm giác có một mùi hương thơm ngát đầy ngọt ngào vậy.
Bị Lăng Thiên kích thích, Vân Vận dù rất không muốn nhưng vẫn thỉnh thoảng phải rên rỉ vài tiếng, điều này làm nàng vô cùng ngượng ngùng, không biết sư tôn có ghét bản thân không?
Xoa nắn xong, bú liếm cũng xong, Lăng Thiên ngẩng đầu, kéo đôi tay đang tự che mắt mình lại của Vân Vận ra, nhìn vào gương mặt nàng nhẹ nhàng nói:"Vận Nhi, làm nữ nhân của ta nhé?"
Vân Vận gương mắt cứng đờ, nàng nhìn người nam nhân trước mặt, các góc cạnh hoàn mỹ, một hình tượng phong thần tuấn lãng đến cực điểm đang bày tỏ với mình.
Vân Vận trầm mặc một lúc, sau đó nàng nghiêm túc nhìn lấy Lăng Thiên nói ra:"Nếu-Nếu như vậy sau này quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi sao? Người không hối hận chứ?"
Lăng Thiên không trả lời, chỉ gật đầu đầy nhẹ nhàng.
Chỉ từng đó thôi đã bao hàm toàn bộ lời muốn nói của hắn rồi.
Vân Vận nhận được đáp án, nàng nhắm nhẹ mắt, nở nụ cười thật tươi rồi nói:"Sư tôn, con đồng ý!"
.