Hi sinh một bộ bạch bào trắng để cho Kagome làm giấy chùi nước mũi, Lăng Thiên lúc này mới cúi xuống nhặt viên ngọc dưới đất lên.
Ngọc Tứ Hồn...
Cầm lấy Ngọc Tứ Hồn, Lăng Thiên liền ngay lập tức cảm nhận lấy bên trong viên ngọc, có hai luồng khí tức riêng biệt đang chiến đấu với nhau.
Một tà ác, một thánh khiết...
Yêu khí của yêu quái và linh lực của pháp sư.
"Cảm giác có chút giống biểu tượng âm dương!" Lăng Thiên trầm tư nghĩ.
Lúc này, Kaede cùng đám dân làng mới chạy tới, khi nhìn thấy viên ngọc trên tay Lăng Thiên, Kaede khuôn mặt liền trắng bệch lại, hét lớn:"Không có khả năng!"
Bị tiếng hét của Kaede làm cho giật mình, Kagome mới hồi phục lại thần trí, vội vàng mau chóng tránh ra khỏi người Lăng Thiên, ngượng ngùng nhìn lão bà Kaede nói ra:"Cái gì mà không có khả năng?"
Lão bà Kaede đánh giá một chút vết thương từ bụng Kagome, sau đó lại nhìn sang viên ngọc Tứ Hồn, liền thở dài nghĩ:"Quả nhiên như ta nghĩ, Kagome thực sự là..."
"Đi theo ta" Đánh mắt nhìn về phía Lăng Thiên cùng Kagome, Kaede ra hiệu cho mọi người rồi liền ngoảnh mặt rời đi.
Kagome có chút khó hiểu, nhưng vết thương không cho phép nàng trì hoãn lâu, vội vàng một tay bám vai Lăng Thiên, sau đó miễn cưỡng nói:"Giú- Giúp ta trở lại băng bó với!"
"..."
"Ta- Ta là chuyển thế của pháp sư Kiky- Ui da!" Kagome một mặt không dám tin nhìn lão bà Kaede, ngạc nhiên đến nỗi làm vết thương vừa mới băng bó ở bụng liền rách.
Lão bà Kaede gật đầu, sau đó vừa nâng nhẹ cốc trà nóng lên miệng uống, vừa hồi tưởng nói ra:"Khuôn mặt giống, trong cơ thể lại có ngọc tứ hồn cộng với lượng linh lực bẩm sinh không qua tu luyện...
Không thể nào sai được!"
Kagome trầm mặc, nàng vừa nãy cũng đã nghe sự tích về Kikyou từ lão bà Kaede.
Tài bắn cung điêu luyện, linh lực tinh khiết, sức mạnh vô song, tài sắc vẹn toàn...
Ah, hà cớ gì lại có người hoàn hảo đến vậy?
"Mình thật là chuyển thế của Kikyou ư?" Kagome có chút nghi ngờ chính bản thân mình, bởi nàng tự hiểu năng lực của mình đến đâu.
Môn Toán tệ, Môn Anh Văn tệ,...
Trí lực thì cũng thôi đi, ngay cả môn đòi hòi thể lực cũng không khá hơn!
Khoan đã, Toán!!!!
"Ahhhhh"
"Gì vậy, vết thương còn đau sao?" Lăng Thiên mặt mũi quan tâm hỏi.
Kagome đỏ mặt lắc đầu, sau đó ngượng ngùng nói ra:"Ta-Ta nghĩ phải đi về thế giới hiện đại một chuyến, mai-mai ta có bài kiểm tra!"
"Kagome!"
Lão bà Kaede mặt mũi nghiêm túc, nắm chặt lấy tay Kagome nói ra:"Ngươi đã là chuyển thế của Kikyou tỷ tỷ thì mong ngươi hãy hoàn thành tiếp sứ mệnh của nàng là bảo vệ ngọc tứ hồn.
Dù sao thì, việc ngươi xuất hiện tại thế giới này cũng đã đủ chứng minh rằng, vòng quay số mệnh đã dẫn lối ngươi tới nơi này!"
Bị Kaede nhờ vả, Kagome quả thực cũng có chút tâm động!
Nàng tuy là thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, nhưng như thế không phải lí do mà nàng sợ sệt.
Trái lại, nàng là người thích phưu lưu, ưa mạo hiểm.
Tuy nói nơi này có rất nhiều yêu quái, nhưng mà...
Giống như vị thanh niên tóc đỏ kia thật mạnh, có lẽ hắn sẽ bảo vệ ta...?
Nghĩ tới Lăng Thiên, Kagome lại chợt nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn lão bà Kaede gật đầu đáp ứng, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên nói ra:"Ta còn chưa hỏi tên ngươi này?"
"Hắn là Tenryu, chắc là một pháp sư đi, ta tưởng hai người các ngươi biết nhau từ trước?" Lão bà Kaede mở miệng đáp.
Nói Lăng Thiên là một pháp sư cũng là phán đoán của nàng, bởi nghe Kagome nói trước đó, yêu quái đối mặt với Lăng Thiên liền giống như bị thanh tẩy mà chết.
Lăng Thiên không trả lời, chỉ dùng ánh mắt cá chết mà nhìn lão bà Kaede.
NPC thì làm tròn sứ mệnh của NPC đi, ta đâu có nhờ bà giới thiệu dùm!!!
"Là-Là Tenryu sao?" Kagome liếc mắt nhìn Lăng Thiên, bất chợt thấy hắn cũng quay qua nhìn nàng liền ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn Kagome, Lăng Thiên liền chợt nhớ ra một thứ, hắn nhìn nàng nghiêm túc hỏi:"Kagome, ngươi có giỏi môn lịch sử không?"
"Lịc-Lịch sử?" Kagome mặt mũi kinh hô, không nghĩ tới Lăng Thiên còn biết tên môn học tại tương lai.
Dù không biết chuyện gì, nhưng Kagome cũng nhẹ gật đầu nói:"Lịch sử thì ta cũng không tệ!"
"Vậy tốt rồi!" Lăng Thiên vui mừng, sau đó nhìn nàng nói ra:"Ta muốn hỏi, ở thế giới bên kia miệng giếng, có đất nước nào gọi là Việt Nam hay không?"
"Betonamu? (Việt Nam theo cách nói của người nhật)"
Kagome đưa nhẹ ngón tay lên miệng nghĩ ngợi một lát, sau đó gương mặt bừng tỉnh nói:"Ah, giống như thật là có một đất nước như thế!"
"Thậ- Thật sao, vậy ngươi biết đất nước đó như thế nào?" Lăng Thiên đôi mắt tỏa sáng.
"Ưm...
Để ta nhớ xem nào...
Đây là đất nước có dải đất hình chữ S, dân tộc tuy nhỏ yếu nhưng lại vô cùng đoàn kết...
Đúng rồi, ta biết đến đất nước họ nhờ một sự kiện vang danh cả thế giới, bởi đó là đất nước đầu tiên đánh bại Pháp và Mỹ - một trong hai đại đế quốc hùng mạnh bậc nhất trên thế giới lúc bấy giờ!"
Nhắc tới Betonamu, trong lòng Kagome cũng có chút hâm mộ.
Cùng là người dân Châu Á, tuy phát triển chưa bằng đất nước nhật, nhưng họ thật dũng cảm khiến người ta khâm phục mà...
Nghe được Kagome trả lời, Lăng Thiên không nói không rằng đứng bật dậy rồi đi ra ngoài làm Kagome cùng lão bà Kaede khó hiểu.
Các nàng không biết, khi Lăng Thiên đi tới một chỗ không người, đôi tay hắn có chút run rẩy, đôi mắt hắn lần đầu tiên có chút ẩm ướt.
Ah...
Chiến thắng Điện Biên Phủ, vậy ra tại đây, vòng quay lịch sử vẫn không thay đổi!
Lăng Thiên đập nhẹ cánh tay vào trái tim mình để thể hiện lòng tự hào dân tộc.
Dù có xuyên không, dù có tại thế giới nào, miễn là trí nhớ hắn còn, hắn sẽ mãi mãi là người con của đất Việt!
Lau khô nước mắt, không để cho hình tượng cao lãnh của mình bị ảnh hưởng, Lăng Thiên lúc này liền trở về, chứng kiến Kagome cũng liền chuẩn bị rời đi liền chặn đường nàng lại.
"Có-Có chuyện gì sao?" Kagome nghi hoặc, sau đó nàng liền vui mừng nghĩ:"Chả nhẽ hắn định cưỡng ép ta ở lại bên hắn?"
Nhưng là, đời không như mơ, Lăng Thiên chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Kagome, sau đó nhẹ nhàng nói ra:"Lên đường bình an, ráng quay trở lại, ta chờ!"
Ah...
Tuy không như trong tưởng tượng, nhưng thật ấm áp!
Kagome đỏ mặt gật đầu, sau đó từ từ đi về hướng miệng giếng ăn xương.
Vừa đi, nàng vừa ngoái đầu lại, cố ghi nhớ thật kỹ hình bóng của Lăng Thiên trong đầu mình.
"Tenryu sao? Lần sau trở lại phải mang theo điện thoại để chụp ảnh hắn, sau đó khoe với đám bạn mới được!" Cười thầm, Kagome liền một hơi nhảy xuống miệng giếng.
Cảm nhận thấy khí tức của Kagome đã biến mất, lúc này Lăng Thiên liền nở nụ cười bí hiểm.
Hệ thống không cho hắn nhảy xuống đó, nhưng không có nói hắn không được để cho đám đệ của mình đi xuống theo.
Đừng nhìn vào lúc nãy hắn chỉ đơn giản chạm tay vào vai Kagome, nhưng thực chất rằng, một Pokemon đã từ lòng bàn tay hắn chui vào cái bóng của nàng nằm tại đó!
Darkrai - Pokemon đắc lực nhất của hắn từ trước đến giờ!
Đi theo Kagome, nhiệm vụ của Darkrai có hai cái.
Một là bảo vệ nàng, bởi nếu như lời hệ thống là đúng, tại thế giới đó cũng là một phó bản đặc biệt, chắc chắn sẽ không thiếu một chút nguy hiểm đi.
Còn nhiệm vụ thứ hai, cũng là nhiệm vụ tối quan trọng nhất, đó là lần kế tiếp khi Kagome quay trở lại nơi này, nó phải mang cho hắn một thứ từ ngôi đền dòng họ của nàng!
"Nhắc mới nhớ, thứ này nghe nói là có thể gia tăng yêu lực cũng như thực hiện điều ước, mà sao ta cầm vào lại không có cảm giác gì vậy?" Lăng Thiên trên tay là ngọc tứ hồn, vội vàng hỏi hệ thống.
【 Đồ vật rác rưởi, khuyên ký chủ nên bán lại cho cửa hàng hệ thống với giá 100 vàng】
Lại xui đểu ta?
Lần này, dĩ nhiên Lăng Thiên cũng chẳng thèm nghe hệ thống, hắn chỉ nhẹ nhàng đút viên ngọc vào trong ngực rồi rời đi.
"Có lẽ...
Hệ thống nói cũng có phần đúng, thứ này đối với ta quả thực...
Quá rác rưởi!" Lc lắc đầu, hắn sau đó nhẹ nhàng tiến về phía ngồi đền trước đó.
Kikyou...
Nàng đã ngủ quá lâu rồi, dậy tập thể dục thôi!
.